Giang Nhược Kiều không thể không bội phục sự nhạy bén của mấy cô bạn cùng phòng.
Quả thật cô đang nuôi trai nhưng giấu các cậu ấy. Không, không đúng, chính xác hơn là đang nuôi một cậu nhóc. Nghe những gì các cậu ấy vừa nói, cô không khỏi rơi vào trầm tư. Chẳng nhẽ đây chính là sự thay đổi thầm lặng khi làm mẹ? Rõ ràng trông cô vẫn không khác gì trước đây nhưng nghĩ kỹ lại thì cô đã tinh ý hơn hẳn rồi. Ví dụ như trong chuyện đặt phòng khách sạn, cô thề lúc cô chọn khách sạn trên app trong đầu không hề có suy nghĩ "mình không được tiêu tiền như nước, mình phải chọn khách sạn nào rẻ rẻ thôi", nhưng ngón tay của cô lại vô thức lướt qua loạt khách sạn cao cấp mà nhấn vào loại fast hotel nhượng quyền giá rẻ, sau đó chốt đơn. Cả lúc đặt đồ ăn ngoài cũng vậy. Cô cũng không hề có suy nghĩ phải tiết kiệm, nhưng ai đó làm ơn giải thích giùm cô vì sao cô không gọi bữa ăn nhẹ thường đặt mà lại đặt cơm ức gà giá ưu đãi chứ! Chuyện này không khoa học tí nào! Mụ nội nó, sao cô lại thành ra thế này! Giang Nhược Kiều câm nín ngồi ở mép giường, trong lòng vừa hộc máu ân hận vừa khinh bỉ bản thân. Sau khi đi tham quan căn phòng rộng hai mươi mét vuông này, nhóm Vân Giai tự tìm một chỗ thoải mái rồi ngồi xuống. Vừa nãy Vân Giai cũng chỉ nói bâng quơ mà thôi, trừ Giang Nhược Kiều ra thì chẳng ai để trong lòng, chủ yếu là do ba người họ có thể nói là rất hiểu cô. Giang Nhược Kiều là kiểu người khắc bốn từ "Quyết không giúp nghèo" trong tận gen của mình, có thể nhận thấy điều này từ việc hẹn hò của cô. Thế nên nếu một ngày nào đó cô sẽ nuôi ai thì chỉ có thể là ông bà ngoại của cô, hoặc là con cái sau này của cô. Chứ đàn ông ấy à? Không thể nào! Nếu như người đàn ông này yêu cầu cô nuôi mình thì cô sẽ trở mặt đạp bay anh ta, kêu anh ta cút đi ngay. Cuối cùng, Giang Nhược Kiều vẫn không kể chuyện của Lục Tư Nghiên, nhưng không phải do cô không tin tưởng ba người bạn này. Bốn người các cô rất thân với nhau nữa là đằng khác. Chỉ là do chuyện này quá hệ trọng, khó mà tưởng tượng được. Đối với chuyện này, Giang Nhược Kiều nhất định sẽ tìm cơ hội nói ra chứ không bao giờ lừa dối người gần gũi với mình, nhưng không phải bây giờ. Tình hình bây giờ ra sao chứ? Mới tìm nhà trẻ xong, Lục Tư Nghiên còn chưa đi học, chưa tìm được nhà và bảo mẫu giúp việc. Nghiêm túc mà nói thì mối quan hệ rối mù giữa cô và Tưởng Diên vẫn chưa rõ ràng, còn cô mới chia tay chưa được hai mươi bốn giờ. Trước khi nhóm Vân Giai tới, Giang Nhược Kiều đã đặt trà sữa theo khẩu vị của họ. Giang Nhược Kiều không thích uống đồ ngọt. Ba người còn lại cầm ly trà sữa của mình hút lấy hút để, còn Giang Nhược Kiều thì làm tổ trên giường uống nước suối. Ba người kia không có thành kiến với Tưởng Diên là bao. Nhưng lúc này hai người đã chia tay thì bọn họ không cần phải cà khịa Tưởng Diên với cô em gái ‘nói màu tím có ý vị rất riêng’* của anh ta các thứ nữa...*Câu này được trích trong một bài hát của Hứa Tung, ý chỉ bị bắt gian tại chỗ. Vân Giai vừa cắn ống hút vừa nói: "Tớ thấy mẹ của Tưởng Diên hạ thấp người khác quá, các cậu có nghĩ vậy không? May mà Nhược Kiều né sớm, chứ sau này mà kết hôn với Tưởng Diên thật thì mẹ chồng như thế ớn lắm." Giang Nhược Kiều chỉ cười chứ không nói gì. Thật ra chỉ cần đứng ở góc nhìn của cô, giả sử họ là cô thì sẽ có thể thấy được sự khó chịu của mẹ Tưởng một cách dễ dàng. "Đúng là vậy thật." Một người hiếm khi cho ý kiến hay đánh giá về mấy chuyện này như Cao Tĩnh Tĩnh cũng lên tiếng: "Hồi trước thì khỏi phải nói, cậu thấy bà ấy nâng niu Lâm Khả Tinh thế nào là biết không ổn rồi. Cách đối xử như thế cũng có thể bà ấy xem Lâm Khả Tinh như con gái ruột, ai mà dính phải cô em chồng này thì xui xẻo cả đời. Hai người họ không hề có quan hệ máu mủ với nhau, đã vậy cô em chồng này còn có ý với Tưởng Diên. Đậu má, tớ mới tưởng tượng chút thôi mà đã buồn nôn rồi. Lỡ cậu ghen không khéo cả nhà anh ta sẽ chỉ trích ngược lại cậu ích kỷ, sao lại làm khó em gái nữa kia..." Lạc Văn nhíu mày: "Kiểu này khó giải quyết thật. Em ruột, em họ nội, em họ ngoại thì thôi, đằng này em gái không cùng huyết thống, quả là tiến lùi đều được." "Chẳng thế còn gì." Có thể nói Cao Tĩnh Tĩnh là người suy nghĩ cẩn thận nhất trong phòng họ. Cô ấy nhẹ nhàng nói: "Nhưng đây vẫn chưa phải khả năng xấu nhất, xấu nhất là..." Đang nói giữa chừng thì cô ấy dừng lại. Giang Nhược Kiều và Cao Tĩnh Tĩnh nhìn nhau, cô nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý mình đã hiểu ý cô ấy. Lạc Văn: "??? Hai cậu đang chơi trò bí mật gì thế?" Cao Tĩnh Tĩnh cười bảo: "Xấu nhất là, mẹ của Tưởng Diên xem Lâm Khả Tinh là con dâu tương lai." Đây mới là vấn đề. Giang Nhược Kiều khẽ cười: "Ai mà biết bà ấy xem Lâm Khả Tinh là gì, liên quan gì tới tớ đâu. Chỉ cần không kiếm chuyện với tớ thì tớ chắc chắn sẽ là bạn gái cũ người gặp người khen." Vân Giai: "Tưởng Diên thật sự nên cút ra khỏi Trung Quốc thì hơn." "Thứ con trai bị em gái mưa và mẹ sắp đặt thế này, tớ thật sự nghi ngờ anh ta có đường đường chính chính thi đại học không đấy." "Không phải đâu." Cao Tĩnh Tĩnh lên tiếng: "Vì bọn mình thân với Nhược Kiều, đứng về phía Nhược Kiều nên thấy rõ được nhiều chuyện, chứ nếu nhìn bằng góc độ khác thì chắc gì đã phát hiện ra." Giang Nhược Kiều mỉm cười gật đầu: "Ý tớ là thế đấy." Cái gọi là sủng văn cũng chỉ thế mà thôi. Người nào không biết chuyện, đứng ở góc độ của Lâm Khả Tinh đúng là sẽ cảm thấy mẹ Tưởng là một bà mẹ chồng tốt hiếm có trên đời. Dù gì trong nguyên tác, mẹ Tưởng quý trọng và đối xử tốt với Lâm Khả Tinh còn hơn cả con trai bà ấy. Nhưng nếu như nhìn tổng quát tất cả chi tiết của bộ truyện thì sao, liệu có còn thấy đây là một cuốn truyện sủng văn ngọt ngào nữa không? Đây là chi tiết không được đề cập tới trong nguyên tác, tự cô ngẫm ra được với tư cách là người ngoài cuộc. Không biết trong cuốn tiểu thuyết này có bao nhiêu chi tiết không hề được tác giả chắp bút. * Phía bên kia, Tưởng Diên đứng trông dưới căn hộ chung cư mãi không chịu đi. Anh ta đứng ở đó từ giữa trưa đến chiều, canh đến tận khi trời sẩm tối. Tưởng Diên không có lấy thời gian để ăn cơm, thậm chí còn không thấy đói bụng. Đây là lần thứ hai trong đời anh ta bàng hoàng thế này, lần đầu tiên là khi hay tin ba đột ngột qua đời, lần thứ hai chính là lần này. Anh ta cực kỳ muốn an ủi bản thân rằng Nhược Kiều sẽ nể tình cảm giữa hai người mà cho anh ta cơ hội giải thích, chỉ cần anh ta cố gắng thì hai người sẽ làm hoà. Nhưng sâu thẳm trong lòng có một giọng nói bảo với anh ta rằng: Mày sắp mất cô ấy rồi! Tưởng Diên không về nên mẹ Tưởng rất nhớ anh ta, Lâm Khả Tinh cũng vậy. Lúc Lâm Khả Tinh trở về vẫn tỏ thái độ như xưa. May là gần đây bà Lâm bận tối mắt tối mũi, bận đến mức không có thời gian quan tâm đến con gái nên Lâm Khả Tinh mới qua được ải này. Song, cô ta chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe nói Tưởng Diên không về. Trước kia hễ rảnh rỗi là cô ta lại chạy sang nhà phụ, hôm nay vừa về đã trốn vào phòng nhà chính sợ sẽ bắt gặp Tưởng Diên, nhưng lúc này đây… Lâm Khả Tinh không thèm đoái hoài đến điều gì nữa chạy chậm đi tới nhà phụ tìm mẹ Tưởng, trông cô ta lo lắng thấy rõ: "Anh Tưởng Diên vẫn chưa về ạ?" Mẹ Tưởng lắc đầu: "Chưa. Dì gọi điện thoại cho nó mà nó cũng không bắt máy." Thật ra mẹ Tưởng không ngạc nhiên về chuyện này. Mẹ là người hiểu con mình nhất. Bà ấy biết tình cảm mà con trai mình dành cho Giang Nhược Kiều, quả thật lúc ấy bà ấy cũng từng nuối tiếc vì A Diên và Khả Tinh quen biết nhau mười mấy năm trời, cùng sống dưới một mái nhà mười năm, nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua mà A Diên không hề nảy sinh tình cảm trai gái với Khả Tinh. A Diên đã phải lòng Giang Nhược Kiều ngay từ lần đầu tiên gặp cô rồi. A Diên rất giống bà ấy và người chồng đã qua đời của bà ấy. Cả gia đình ba người họ đều như thế, gặp tiếng sét ái tình ngay từ lần đầu gặp và rồi sẽ yêu người đó mãi mãi. Nếu không phải người mà họ yêu từ cái nhìn đầu tiên thì cho dù ở bên nhau bao nhiêu năm cũng không tài nào nảy sinh được tình yêu. Nhưng tình yêu có thấm vào đâu so với cả đời người? Nhất là đối với đàn ông, tình yêu chỉ là thứ phụ trợ cho sự nghiệp, có thì tốt, không có cũng không hề gì. Hôn nhân là vậy mà, trách nhiệm quan trọng hơn tình yêu, không phải sao? Mẹ Tưởng hiểu con trai mình. Nhà họ Lâm càng cho nhiều ân huệ, Lâm Khả Tinh càng hy sinh và dành nhiều tình cảm cho anh ta, nhiều đến nỗi tự thân anh ta cũng không thể trả lại được thì anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm. Lâm Khả Tinh khó dằn nỗi sự sốt ruột trong lòng: "Thế… có cần gọi người đi tìm không ạ?" Đã muộn thế này rồi, sao Tưởng Diên vẫn chưa về nhỉ? Có khi nào xảy ra chuyện gì không? Mẹ Tưởng thở dài một hơi: "Không cần, dù sao cũng phải cho thằng bé thời gian suy nghĩ kĩ càng. Nếu không qua được cửa ải này thì xem ra nó và bạn gái nó thật sự không hợp nhau rồi. Hai đứa nó còn chẳng tin tưởng nhau thì sao bầu bạn nhau đến cuối đời được? Để thằng bé tự suy nghĩ đi con." Lâm Khả Tinh thừ người ra, nhưng cô ta cũng không nói gì, có điều lúc nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ nét mặt cô ta đầy buồn bã. Tưởng Diên canh chừng suốt cả đêm, không dám chợp mắt nhưng vẫn không nhận được hồi âm của Giang Nhược Kiều. Lúc này đây, anh ta đã hiểu cô đang trốn tránh anh ta, điện thoại lẫn Wechat đều bị chặn, anh ta ở lì chỗ này cả ngày trời cũng không thấy cô đâu… Cô thật sự muốn chia tay! Giang Nhược Kiều ở khách sạn lại một đêm không mộng mị, ngủ rất ngon. Cô đề nghị chia tay với anh ta sớm hơn tuyến thời gian trong nguyên tác, hơn nữa lí do chia tay không phải vì anh ta nghèo mà vì anh ta có hành vi tương tự như phản bội. Nếu như sau này anh ta còn muốn chụp mũ cô thì cô sẽ là người đầu tiên phản đối. Cũng giống như hai lần trước, lần đó chia tay tâm trạng cô rất ung dung, lần này còn ung dung hơn nữa. Bởi lẽ cô đã thay đổi cốt truyện, chỉ cần Tưởng Diên dần biến mất khỏi cuộc sống của cô thì cô tin rằng tương lai của cô nhất định sẽ vô cùng suôn sẻ. Nói đi nói lại, nguyên nhân sau cùng vẫn là do anh ta đã bỏ lỡ cô. Chuyện đầu tiên sau khi Giang Nhược Kiều thức dậy là kiểm tra gmail xem công ty có phản hồi cô không. …Vẫn không có. Cô thầm an ủi bản thân chắc có lẽ là công ty lớn nên vẫn chưa có kết quả phỏng vấn. Đã vậy còn là cạnh tranh cùng một chức vụ, đến lúc đó chắc chắn bộ phận HR sẽ sắp xếp phỏng vấn mấy người trong một lần luôn. Giang Nhược Kiều ở trong khách sạn suốt cả ngày hôm đó, không phải không có chuyện gì để làm mà cô đối chiếu thời khoá biểu của học kỳ kế tiếp để bàn việc xếp lịch quay với bà chủ cửa hàng, bên cạnh đó là đăng bài lên blog của cô. Nói đến chuyện này Giang Nhược Kiều trông lười biếng hơn thấy rõ, tính ra thì cô vẫn chịu ảnh hưởng bởi nguyên tác… Giang Nhược Kiều vực dậy tinh thần, mỗi tháng blog này có thể mang lại một ít thu nhập cho cô, cô không được bỏ xó nó. Trước tiên, cô thu thập những tấm ảnh chụp cũ và video quay cô lúc trước từ chỗ bạn bè. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định làm một series video với chủ đề "Hoài niệm" dựa trên ý tưởng của mình để xem phản ứng của cư dân mạng thế nào. Giang Nhược Kiều nghiêm túc cắt nối biên tập video, tập trung sửa nội dung, mỗi việc ghép BGM thôi cũng đã ngốn gần một tiếng đồng hồ của cô. Nhưng cũng chính vì thái độ đó mà tuy Giang Nhược Kiều không cho ra nhiều video, cách mấy ngày mới cập nhật nhưng fandom vẫn rất ổn định, lượt xem, số bình luận và lượt share của mỗi video đều không tính là ít. Edit video xong, cô tải lên tài khoản, thời gian dài bốn phút. Phía cô mới xong xuôi thì nhận được tin nhắn đầy ngụ ý của Lục Dĩ Thành. Tổng cộng có hai tin nhắn. [Hôm qua Tưởng Diên mượn điện thoại của tôi gọi cậu. Xin lỗi.] [Hôm nay đã hẹn đi xem nhà với bên môi giới, cậu có rảnh không? Nếu cậu bận thì tôi sẽ tự dẫn Tư Nghiên đi rồi quay video lại cho cậu xem, chúng ta thảo luận lại, cậu thấy ổn không?] Giang Nhược Kiều lấy tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn tin nhắn này. Cô không khỏi nghiền ngẫm mỉm cười, tại sao anh lại tỏ ra dè dặt như thế nhỉ? Bộ trông cô dữ lắm, đáng sợ lắm à?