Giang Nhược Kiều được thừa hưởng gen tốt nhất từ ba mẹ, vừa chào đời đã có đôi mắt hai mí khiến các y tá kinh ngạc. Trong phòng sơ sinh đều là con nít mới ra đời không đeo nhãn tên trên tay, e rằng đến cả ba mẹ ruột cũng không nhận ra. Trong giai đoạn sơ sinh đứa nào trông cũng bình thường và từa tựa nhau thì Giang Nhược Kiều đã được rất nhiều người khen rằng sau này chắc chắn sẽ trở thành người đẹp.

 

Cô cũng không phụ lòng những lời dự đoán đó, càng lớn càng xinh đẹp.

 

Cô sở hữu gương mặt trái xoan và đôi mắt hạnh tiêu chuẩn. Mẹ cô là diễn viên múa, bởi vậy cô đã bắt đầu học múa từ khi bốn năm tuổi. Tuy cô không đạt được nhiều thành tích xuất sắc trong việc nhảy múa nhưng đã luyện ra được một dáng người khá đẹp, bờ vai mềm mại, cổ thon dài, trông cô rất ngọt ngào ở độ tuổi hai mươi với khuôn mặt khiến người ta khó quên.

 

Hôm nay trước khi ra ngoài cô đã sấy một kiểu tóc phồng rối.

 

Vừa tự nhiên vừa đẹp, lại gắn thêm một cái kẹp tóc ở bên tai, kiểu tóc trông hơi trưởng thành giờ đây có vẻ khá đáng yêu và ngây thơ.

 

Mặc trên người chiếc áo thun dáng rộng dài đến đùi đang thịnh hành năm nay, để lộ ra cái quần jean ngắn ở trong.

 

Dưới ống quần là một đôi chân thon dài thẳng tắp.

 

Đôi giày thể thao mốt nhất mới mua cũng có tác dụng. Ở độ tuổi hai mươi, trang điểm quá đậm sẽ trở nên lố lăng, với nét tươi trẻ trên gương mặt thì dù để mặt mộc cũng lanh lợi, mê người.

 

Lúc nào Quán KFC trong kỳ nghỉ hè cũng đông đến mức khó hiểu, đường Thanh Niên lại nằm trong khu vực trung tâm giao thông thuận tiện. Theo tin nhắn của Lục Dĩ Thành, Giang Nhược Kiều né vài người bưng đĩa rồi thận trọng đi lên tầng hai.

 

Cô trông thấy Lục Dĩ Thành ở chỗ gần cửa sổ trên tầng hai.

 

Thật ra cô và Lục Dĩ Thành chẳng thân quen gì mấy.

 

Giang Nhược Kiều cho rằng mình vẫn còn sót lại một chút đạo đức, rõ ràng không nên làm mấy chuyện kiểu như gặp riêng bạn thân của bạn trai. Nếu không phải Lục Dĩ Thành nhắn tin xin cô tạm thời đừng kể chuyện bọn họ gặp nhau cho Tưởng Diên thì cô đã báo cáo tình huống này với Tưởng Diên rồi.

 

Mà như thế thì Giang Nhược Kiều càng tò mò hơn.

 

Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại khiến Lục Dĩ Thành luôn ôn hòa và hướng nội cố tình trốn tránh Tưởng Diên để nói với cô.

 

Cảm giác mà cậu ấy mang đến cho mọi người là sự chín chắn và trầm ổn trước tuổi.

 

Khi cụm từ chín chắn và trầm ổn xuất hiện trong đầu, Giang Nhược Kiều nghĩ ngay đến hình tượng đàn ông phải hai ba mươi tuổi thậm chí lớn hơn nữa.

 

Thế nhưng khi gắn hai từ này lên Lục Dĩ Thành thì lại chẳng kỳ cục chút nào.

 

Người như vậy làm việc rất vững chắc, kiên quyết hướng về phía mục tiêu. Giang Nhược Kiều luôn cảm thấy vài năm sau tổ chức họp lớp, có lẽ Lục Dĩ Thành không phải người thành công nhất, nhưng chắc chắn là người phát triển ổn định nhất.

 

Giang Nhược Kiều đi qua, trước khi bước đến nơi thì lại trông thấy đối diện Lục Dĩ Thành có một cậu bé.

 

Cô cũng không nghĩ quá nhiều, trong KFC đông người nên thường phải ghép bàn.

 

Chỉ không biết phụ huynh của cậu bé này đi đâu rồi.

 

"Lục Dĩ Thành." Giang Nhược Kiều đứng bên bàn, trong tay còn cầm một chiếc ô che nắng.

 

Khi cô đi đến gần, hương hoa ngọt ngào thoang thoảng vương vấn quanh mũi Lục Dĩ Thành.

 

Lục Dĩ Thành là người có gu thẩm mỹ bình thường, theo quan điểm của anh thì Giang Nhược Kiều xinh đẹp đến lóa mắt.

 

Vẻ đẹp đó giống như phong cảnh mà Lục Dĩ Thành nhìn thấy khi leo núi vậy. Anh biết là đẹp và cũng nhận ra được nét đẹp của cô, nhưng anh không hề có ý nghĩ gì khác. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

 

Không đỏ mặt tía tai và mơ mộng viển vông giống như những chàng trai khác.

 

Nhưng hôm nay thì khác.

 

Lục Dĩ Thành hơi mất tự nhiên.

 

Nhất là khi nghĩ đến người này là vợ tương lai của anh, giữa họ còn có một đứa con trai, cảm giác lúng túng và chia cắt đó khiến anh không biết phải làm gì.

 

Lục Tư Nghiên mở to đôi mắt tròn xoe.

 

Cậu nhìn Giang Nhược Kiều rồi mím môi lại, quên mất thỏa thuận đàn ông đã lập với Lục Dĩ Thành, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.

 

Nghiêm túc mà nói, theo trí nhớ của Lục Tư Nghiên thì dường như ba dành nhiều thời gian ở bên cậu hơn, mẹ không thích đi lại trong khu vui chơi, mẹ cũng không thích lắp lego. Nhưng cho dù là vậy thì trong suy nghĩ của bạn nhỏ Lục Tư Nghiên, mẹ vẫn xếp thứ nhất! Là người cậu yêu thương nhất!

 

Đã một tuần rồi cậu không được gặp mẹ!

 

Giang Nhược Kiều bỗng không biết phải làm sao: "..."

 

Cô lùi lại mấy bước, suýt nữa đụng đổ ly Coca lớn trên bàn bên cạnh.

 

Lục Dĩ Thành rất đau đầu, vội vàng che miệng Lục Tư Nghiên lại.

 

May mà những người xung quanh chỉ nhìn ngó vài giây, tưởng rằng Lục Tư Nghiên là đứa trẻ hư nên đều ngoảnh đầu đi tiếp tục ăn hamburger của mình. Giang Nhược Kiều mang vẻ mặt nghi ngờ ngồi xuống, đương nhiên cô không dám ngồi vào cái ghế bên cạnh Lục Tư Nghiên, mà là ngồi cạnh Lục Dĩ Thành. Cô thật sự không chịu nổi trẻ con nghịch ngợm, hơn nữa cô không thích nhất là bạn nhỏ hay quấy khóc, lúc làm ầm lên là đau cả tai.

 

Giang Nhược Kiều thấy hành động của Lục Dĩ Thành thì ngập ngừng hỏi: "Em trai cậu à?"

 

Nếu không phải là em trai hay người quen thì ai dám che miệng như vậy chứ.

 

Lục Dĩ Thành hơi bối rối.

 

Anh cảm thấy mình đã chọn sai địa điểm, không nên chọn ở KFC đông người.

 

Ít ra phải yên tĩnh một chút và không có người ngoài ở đây mới đúng, hiện giờ xung quanh đều là người, anh thật sự không tiện nói.

 

Lục Tư Nghiên tủi thân lắm luôn, dỗi đến mức cắn vào lòng bàn tay của Lục Dĩ Thành.

 

Bấy giờ Lục Dĩ Thành mới chịu thả ra, nhìn cậu với ánh mắt cảnh cáo.

 

Lục Tư Nghiên muốn nhào vào lòng Giang Nhược Kiều.

 

Giang Nhược Kiều cảm thấy đứa trẻ này rất kỳ lạ, nhìn cô cứ như nhìn người thân vậy, cô càng tò mò hơn về mục đích mà Lục Dĩ Thành hẹn cô đến đây. Cô không giỏi giao tiếp với trẻ lạ cho lắm, chẳng qua thấy đứa bé đó trông thực sự rất đáng yêu bèn tươi cười chào cậu như một chị gái xa lạ: "Chào bạn nhỏ."

 

Lần này không cần Lục Dĩ Thành nhắc nhở hay cảnh báo nữa, Lục Tư Nghiên đã bật khóc nức nở.

 

Cậu bé khóc vô cùng đau lòng, ngay cả cánh gà trong tay cũng không còn ngon nữa.

 

Chỉ tiếc hiện tại Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều là sinh viên hai mươi tuổi, Lục Tư Nghiên khóc đến đau lòng, hai người nhìn mà chỉ cảm thấy phiền phức... Tại sao lại khóc chứ?

 

Lục Dĩ Thành biết Lục Tư Nghiên là con trai của anh, nhưng biết thì biết, anh hoàn toàn không thể nhập vai một người ba được. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

 

Chỉ coi Lục Tư Nghiên như con của người thân thôi.

 

Giang Nhược Kiều cũng vậy.

 

Cô chỉ cảm thấy lúng túng khi thấy cậu nhóc khóc không ra hơi, thậm chí tận sâu trong lòng còn hơi oán trách Lục Dĩ Thành, nói chuyện thì nói chuyện chứ dẫn trẻ con theo làm gì, dẫn theo cũng được thôi nhưng chẳng lẽ không nên báo trước một tiếng với cô à?

 

Lục Dĩ Thành nghiêm khắc nói: "Lục Tư Nghiên, con đừng khóc."

 

Nếu không phải Lục Tư Nghiên còn nhớ đến bữa Pizza Hut nọ thì cậu nhóc đã nhào vào lòng Giang Nhược Kiều và gọi mẹ rồi, không bao giờ chia xa nữa.

 

Lục Tư Nghiên năm tuổi rất thông minh, cậu nhận ra có rất nhiều chuyện bất thường. Mẹ trẻ hơn rất nhiều, mặt mũi vẫn vậy nhưng cảm giác không giống lắm. Cũng chính vì điều này nên cậu nhóc mới dằn lòng không nhào sang, không chỉ vì bữa Pizza Hut đó.

 

Ba người đều lặng im.

 

Khóc một trận xong, Lục Tư Nghiên bắt đầu thèm ăn nên vùi đầu ăn hamburger và khoai tây chiên.

 

Niềm vui của trẻ con đơn giản vậy đó.

 

Dù sao... ba mẹ cậu cũng ở đây.

 

Giang Nhược Kiều chỉ muốn Lục Dĩ Thành có chuyện thì nói mau, đừng chậm trễ một giây một phút nào, nghe xong cô sẽ nhanh chóng rời đi.

 

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Giang Nhược Kiều hỏi, cô chỉ uống một ngụm cà phê đá, cảm giác hương vị là lạ nên cô nhíu mày đặt xuống.

 

Lục Dĩ Thành chỉ vào Lục Tư Nghiên ở đối diện: "Có liên quan đến thằng bé, khá nghiêm trọng. Là tôi tính sai, chọn địa điểm không thích hợp, chúng ta đổi một chỗ để nói chuyện nhé, thế nào?"

 

Giang Nhược Kiều: "..."

 

Có liên quan đến nhóc con này.

 

Vậy thì có liên quan gì tới cô chứ?

 

"Cậu muốn đổi sang chỗ nào để nói chuyện?" Giang Nhược Kiều nhẫn nại hỏi.

 

Lục Dĩ Thành suy ngẫm, gần đây có nhà nghỉ và khách sạn, hợp thì hợp đấy nhưng không cần thiết.

 

Một là, hai người họ đi thuê phòng thì hơi kỳ quái.

 

Thứ hai, tuy không đắt đỏ nhưng không cần thiết phải thuê một căn phòng hai ba trăm thậm chí còn hơn chỉ vì một cuộc nói chuyện.

 

"Đến nhà tôi, cậu cảm thấy thế nào?" Lục Dĩ Thành chân thành hỏi.

 

Nếu không phải ngày thường hình tượng của Lục Dĩ Thành rất tốt, nếu không phải tò mò về chuyện quan trọng trong lời của anh thì Giang Nhược Kiều thực sự muốn phủi mông bỏ đi.

 

Kiểu người gì thế này.

 

Lại hẹn cô đến nhà anh?

 

Không biết thẹn hả trời? Cô quen thân với anh lắm à?

 

Giang Nhược Kiều thu lại ý cười trên mặt: "Lục Dĩ Thành, cậu trêu tôi đấy à?"

 

Mọi chuyện đều quá khó hiểu, đầu tiên là hẹn cô ra đây, bây giờ lại hẹn cô đến nhà anh. Cho dù trong nhà anh có vàng để đào thì cô cũng muốn nhổ toẹt một ngụm vào mặt anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

 

Lục Dĩ Thành cũng ngủ không ngon, tính ra thì đêm hôm qua anh ngủ chưa đầy bốn tiếng, lúc này vốn chẳng có tinh thần gì mấy, sự việc lại quá phiền phức, bất kể anh vòng vo khéo léo cỡ nào thì cũng thật khó tin khi nói ra chuyện này. Mặc kệ thì không được, nhưng một mình anh xử lý thì chẳng xong, chỉ có thể tìm mẹ của con trai anh san sẻ và cùng nghĩ cách giải quyết.

 

Lục Dĩ Thành nghĩ đi nghĩ lại cũng hết cách, đành phải nói: "Cậu xem tin nhắn đi, tôi gửi cho cậu một bức hình."

 

Anh dừng lại, có lòng nhắc nhở Giang Nhược Kiều: "Cậu che miệng lại trước đi."

 

Giang Nhược Kiều: “?”

 

Lục Dĩ Thành hóa đần từ khi nào thế?

 

Cô cúi đầu, không nghe theo lời anh.

 

Lục Dĩ Thành chần chừ gửi báo cáo giám định huyết thống cho cô.

 

Giang Nhược Kiều nhấn mở ra xem.

 

Lúc đầu nét mặt cô hơi dửng dưng, sau khi nhận ra cái này là cái gì thì vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lục Dĩ Thành.

 

Phần báo cáo này là dạng bảo mật, Lục Dĩ Thành đã tìm một đơn vị ngoài luồng, ngoại trừ nộp tóc có nang ra thì anh không cần phải cung cấp thông tin cá nhân.

 

Trong đó ghi rõ là quan hệ ba con.

 

Tuy là vậy nhưng chuyện này thì liên quan gì tới cô chứ?

 

Trừ khi đứa trẻ này là của Tưởng Diên.

 

Lục Dĩ Thành cũng biết hành vi của mình rất khó hiểu, nếu đổi lại là anh thì nhất định anh sẽ cho rằng đối phương có bệnh. Thế nên trước khi đối phương phản ứng lại thì anh cần phải giải thích rõ ràng mọi chuyện.

 

Thế là anh gửi một loạt tin nhắn sang...

 

[Là báo cáo giám định huyết thống của tôi với thằng bé.]

 

[Điều tôi muốn nói là thằng bé cũng là con trai của cậu.]

 

[Điều này rất khó tin, nhưng đúng là sự thật.]

 

[Thằng bé xuyên về từ tương lai.]

 

[Nếu như cậu không tin, cậu cũng có thể đi làm giám định huyết thống.]

 

Lục Dĩ Thành hít sâu một hơi: [Tôi có thể chịu một phần chi phí với cậu, nhưng xin cậu hãy tin, tôi không có lừa cậu.]

 

Giang Nhược Kiều nhìn tin nhắn trong điện thoại.

 

Cô rất muốn hỏi Lục Dĩ Thành đã bị vậy lâu chưa?

 

Mẹ nó, cô yêu đương với Tưởng Diên mấy tháng rồi nhưng chưa nghe nói bạn cùng phòng của anh ấy bị bệnh nặng đến vậy đấy?

Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.