Hà Nam vương khống chế Lĩnh Nam kỳ thật đã là kết cục, theo mật thám tấu lên thì không lâu trước hắn đã cầm được Ung châu mà Phùng thị cũng tỏ
ra dao động Phùng Áng đã phái con mình tiến về Tuyên Hóa.
Ninh Trường Chân khó mà có thể chèo chống được cục diện.
Tiểu Đỗ nếu như chúng ta quy thuận Trường An thì sẽ có cục diện thế nào? Ha
ha ta cho ngươi biết tất nhiên là vài năm sau sẽ phải giải ngũ về quê,
cầm chút bổng lộc kéo dài hơi tàn mà thôi... Nhưng nếu lúc này ngươi đầu hàng Hà Nam vương thì giống như là sẽ được sưởi ấm trong ngày tuyết
rơi, ngươi cũng biết Hà Nam vương là người trọng tình cũ, hắn hôm nay
tọa trấn một phương mà Tần vương chưa hẳn đã nguyện ý dùng ngươi.
Mặc dù Lĩnh Nam xa xôi nhưng không phải là nơi chúng ta không thể thi triển quyền cước.
Đỗ Phục Uy trong lòng đã thầm đồng ý tuy nhiên hắn vẫn biểu hiện ra vẻ trầm ngâm.
Một lát sau hắn nhẹ giọng hỏi:
- Xin hỏi đại nhân Phục Uy nên nương tựa lúc nào?
- Hắc hắc trước mắt có cơ hội tốt nhất, người tìm Lĩnh Nam nương tựa là thời cơ hợp nhất.
Phòng Huyền Linh muốn giải thích chợt nghe có người báo:
- Đại nhân Lĩnh Nam có chiến báo truyền tới.
- Sao?
Phòng Huyền Linh vội đứng dậy đi ra khỏi đại đường, Đỗ Phục Uy cũng không dám lãnh đạm theo sát hắn, Phòng Huyền Linh từ trong tay người nhà tiếp
nhận phong thư, Phòng Huyền Linh nhìn lướt qua sau đó trên mặt hiện ra
vẻ hưng phấn.
- Đại nhân Lĩnh Nam có tin tức gì không?
Phòng Huyền Linh ngẩng đầu nhìn Đỗ Phục Uy mà cười cười:
- Hà Nam vương mấy ngày trước đã bố trí mai phục ở Lâm Giang đánh bại Ninh Trường Chân.
- Ninh Trường Chân bị giết chết tại chỗ con của hắn là Ninh Huyền suất bộ tàn quân phá vòng vây hướng về phía Liêu tử chạy trối chết... Hà Nam
vương ít ngày nữa sẽ tiến về Giao Chỉ thiết lập An Nam phủ đô đốc, Lĩnh
Nam đạ cục đã định chắc ít ngày nữa trong triều sẽ có hành động.
Đỗ Phục Uy ngẩn ngơ giật mình cả buổi không nói ra lời.
Lúc này rõ ràng trước mặt Đỗ Phục Uy chỉ có ba con đường.
Quy thuận Lý Thế Dân sẽ được một chức quan nhàn tản sau này khó thi triển tài hoa.
Theo Tiêu Tùy cùng nhau tới Nam Dương.
- Chỗ đó có lẽ chỉ là một mảng man hoang.
Càng quan trọng hơn là mình không có căn cơ...
Xem ra chỉ còn lại con đường nương tựa Lý Ngôn Khánh.