Trương Trọng Kiên thở dài một tiếng quay người cất bước rời đi khỏi thư
phòng, hùng tráng khí lực năm đó đã hơi thấp xuống, Trương Trọng Kiên
không muốn thừa nhận nhưng cũng phải đối mặt với sự thật, thời gian
không buông tha người ta già rồi, thật sự là già rồi.
Mà đồng tủ búi tóc năm đó hôm nay cũng đã trở nên phong nhã hào hoa.
Cái gọi là thế hệ thay người đại khái là đạo lý như vậy.
Nhưng mà nhẹ nhàng nhận thua như vậy, Trương Trọng Kiên cũng không nguyện ý.
Tiêu Hoài Tĩnh ngồi ở trong phòng khách, ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư.
Lần đầu tiên hắn đến nhà làm khách của Trương Trọng Kiên hắn còn tưởng mình đến nhà của Lý Ngôn Khánh.
Cách bài trí của hai người quá mức tương tự, phòng khách đều là bàn bát tiên, đều có ghế bành.
Về sau Tiêu Hoài Tĩnh mới biết được cái bàn bát tiên và ghế bành này nguyên là thủ bút của Lý Ngôn Khánh.
mà Trương Trọng Kiên thì là đối tác khi ấy của Lý Ngôn Khánh, cho nên cũng không có gì là kỳ quái.
Nhìn thấy Trương Trọng Kiên tiến đến Tiêu Hoài Tĩnh vội vàng đứng dậy.
Trương Trọng Kiên vẻ mặt tươi cười khoát tay ý bảo Tiêu Hoài Tĩnh ngồi xuống.
Hai người hàn huyên một phen sau đó Tiêu Hoài Tĩnh nói:
- Tiêu công xin hỏi là có phân phó gì?
Tiêu Hoài Tĩnh thần sắc như thường ngồi thẳng dậy nói:
- Nghe nói hiện tại Lý Ngôn Khánh đang đóng quân ở Tương châu.
Tiêu Hoài Tĩnh cười khổ nói:
- Không dám nói dối Trương đại nhân trong triều đình có nhiều người đối
với Lý Ngôn Khánh có chút dao động, ta từng ở dưới trướng của hắn nên
cũng hiểu rõ vài phần, Lý Ngôn Khánh tuy tuổi trẻ nhưng không hề có hành vi xúc động của thanh niên đều mưu sau mà động tâm tư gian trá quỷ dị,
túc trí đa mưu tất cả mọi người đều cho rằng Lý Thế Dân chủ trì cuộc
chiến Hậu lương nhưng hiện tại xem ra chưa thể xác định.
Cuộc chiến của Lý đường không biết là từ chỗ của Lý Thế Dân hay là từ Tương Châu của Lý Ngôn Khánh tấn công lên đây.
Nếu như Tương Châu là đầu mối thì mục tiêu của Lý Ngôn Khánh là Tiêu Tiễn
hay là triều đình, thái hậu đối với chuyện này vẫn luôn lo lắng.
Trương Trọng Kiên nghe xong Tiêu Hoài Tĩnh nói những lời này thì khuôn mặt cũng nở ra nụ cười khổ.
- Chỗ cao minh của Lý Đường chính là ở chỗ này.
Hắn thở dài rồi nói tiếp:
- Chớ luận Lý Thế Dân hay là Lý Ngôn Khánh tất cả đều là lương soái, hai
người này xuất hiện đồng thời đích thận khiến cho người ta khó có thể
cân nhấc, mà trước mắt xem ra Lý Đường hẳn là dùng Lý Thế Dân làm chủ,
Lý Ngôn Khánh xảo trá vô cùng ưa thích đánh bất ngờ, vạn nhất chúng ta
đóng quân ở Giang thủy, hắn đột nhiên từ Kinh Tương tập kích quả thực là khó đối phó.
Kinh Tương hôm nay có Lý Đạo Huyền Từ Thế Tích cùng Tô Định Phương ba người đều là lương tướng.
Kỳ thực chuyện này cũng đang làm Trương Trọng Kiên phức tạp.
Vốn Lý Thế Dân ở Canh châu, cục diện vô cùng sáng rõ thế nhưng mà Lý Ngôn
Khánh đột nhiên tới Tương châu tuy danh nghĩa là đi sứ Hà Nam nhưng thực tế không ai biết được.
Trương Trọng Kiên đã hiểu ý của thái hậu.
Từ lúc hắn trình bày bố cục Tiêu thái hậu vẫn không tỏ thái độ.
Là ở lại Giang Đong quyết tử chiến một trận hay là lui về trời cao biển
rộng bắt đầu từ số không, đó cũng không phải là một vấn đề lựa chọn đơn
giản, trong đó còn kể tới các mạt lợi ích, hiện tại bà ta đã phái người
tới hỏi chắc hẳn là đã có chủ ý.
Tiêu Hoài Tĩnh không nói rõ ràng nhưng Trương Trọng Kiên lại lĩnh hội được hàm nghĩa ở trong đó, Tiêu
thái hậu thật ra đang hỏi hắn, Giang Đông có thể giữ vững được không nếu không thì phải sớm chuẩn bị.
- Tiêu công xin ông mau bẩm cho thái hậu Trương mỗ sẽ đem hết khả năng bảo hộ cho thái hậu chu toàn.
Trương Trọng Kiên do dư một chút:
- Nếu như chuyện không làm được mong thái hậu thứ lỗi.
Thần sắc của Tiêu Hoài Tĩnh trở nên phức tạp.
Hắn nhìn Trương Trọng Kiên một lát rồi đứng lên nói:
- Đã như vậy thì ta trở về bẩm báo với thái hậu.
Trương đại nhân tất cả đều nhờ ông nếu quả thật không thể thì thái hậu cũng
không trách cứ, việc cấp bách vẫn là chuyện bảo vệ huyết mạch của tiên
hoàng.
Những lời này kỳ thực cũng là ý tứ của Tiêu thái hậu.
Ít nhất Tiêu Hoài Tĩnh cũng không có lá gan nói ra những lời này.
Ngay cả chủ soái cũng dao động thắng bại xem như đã sớm có kết quả.
Hôm nay chỉ dựa vào Trương Trọng Kiên thì có thể kiên trì được bao lâu đến
trời thu cuối năm nói không chừng sẽ xuất hiện sự xoay chuyển.
Nhưng mà có thể kiên trì tới khi đó sao?
Tiêu Hoài Tĩnh cáo từ rời đi.
Mà Trương Trọng Kiên thì chỉ có thể âm thầm cười khổ:
- Ngôn Khánh ơi là Ngôn Khánh không ngờ ngươi đã tiến triển tới mức này,
ngay cả triều đình cao thấp cũng phải dao động tuy nhiên cho dù ngươi
thắng thì kết quả thế nào.
Đô lâu trấn chuẩn xác mà nói là một phiên chợ.
Khoảng cách tới Ung châu và Tuyên Hóa huyện ước chừng bốn mươi dặm là nơi giao dịch của Lý Liêu thổ dân và Hán nhân.
Mạch Tử Trọng từ khi chấp chưởng Ung châu xong rất coi trọng mối quan hệ giữa cái này.
Tuy nói Ninh Trường Chân đã quy phục triều đình làm gương cho các bộ lạc Lý nhân nhưng Ung Khâm Quế châu còn rất nhiều bộ lạc.
Muốn chạm vào những Lý nhân cùng với Hán nhân này không dễ Mạch Tử Trọng cũng phải hao tổn không ít tâm tư.
Người Lý có nhiều thứ mà người Hán muốn ngược lại người Lý cũng cần những nhu yếu phẩm ví dụ như muối sắt trà các loại vật tư. Trong tay người Lý lại có da thú dược vật và các vật phiểm hiếm quá chính là thứ mà người Hán
rất thích.
Ung Khâm hai nơi không thể giao cho Ninh Trường Chân độc đại.
Đây là suy nghĩ của Lý Ngôn Khánh.
Cho nên trước kia hắn đã mở Đô Lăng trấn trở thành một cái cảng mậu dịch tự do.
Lĩnh Nam thương nhân thông qua Đô Lănng trấn có được thương phẩm bọn họ cần
có, đồng thời người Lý cũng có thể thông qua nơi này có đồ vật mà bọn họ muốn cuối cùng Đô Lăng trấn trở thành nơi cân đối mâu thuẫn giữa người
Lý và người Hán.
Quan thị.
Đây là thứ mà Lý Ngôn Khánh đến Đô Lăng trấn cảm thấy đầu tiên.
- Không ngờ lão Mạch là một gia hỏa thô kệch lại còn có thủ đọa này, trước kia ta đã không đánh giá hắn đúng mức rồi.
Sau khi điều tra sự sắp xếp của trấn xong, Lý Ngôn Khánh mang theo Thẩm
Quang cùng với Liễu Thanh từ từ bước đi trên phố Đô Lăng trấn.
Hôm nay hắn đổi tên thành Trương Vụ, năm đó hắn cùng Trương gia vãng lai mật thiết cho nên dĩ nhiên cũng có thẻ bài chứng minh.