AdsKhéo tay làm chiếc ống heo từ bìa carton đơn giản mà đẹp
Lý Ngôn Khánh gật gật đầu, trong tích tắc đi vào trong nhà đột nhiên mở miệng nói:
- Liễu Thanh, nói thái y đi thăm Lão Thực một thoáng, nói hắn phải dưỡng thương cho tốt chuyện khác không cần phải lo lắng. Còn nữa nói với hắn kể từ hôm nay hắn chính là gia lệnh của Tề vương phủ.
Gia lệnh ở trong vương phủ chính là nhân vật trọng yếu ở trong vương phủ, điều này đại biểu cho Lương Lão Thực đã được Lý Ngôn Khánh rất coi trọng.
Liễu Thanh khẽ giật mình, trên khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn và Lương Lão Thực quan hệ không tệ bình thường còn phụ giúp, trước đây hắn còn lo lắng Lương Lão Thực sau khi bị tàn phế sẽ bị đuổi ra khỏi vương phủ, phải biết rằng chuyện này cũng chẳng có gì là lạ ở các nơi khác. Nhưng hiện tại Lương Lão Thực gặp phải tình trạng sống không bằng chết, Lý Ngôn Khánh không những không đuổi hắn đi mà còn đề bạt làm gia lệnh khiến cho Liễu Thanh sinh lòng cảm kích.
Có thể gặp được một chủ nhân tình nghĩa đó chính là phúc khí của bọn họ.
Đóng phòng lại Lý Ngôn Khánh ngồi ở bên giường.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn hắn mà cười khổ một tiếng:
- Dưỡng Chân ta mang tới phiền phức cho ngươi rồi.
- Vô Kỵ chúng ta đều là người một nhà ngươi tại sao lại nói vậy? Chưa nói tới chúng ta có quan hệ thông gia cho dù không có lớp quan hệ này, chúng ta từ nhỏ đã quen biết nhau, ta há có thể để cho ngươi bị người khác bắt nạt? Ta và ngươi là một thể, làm tổn thương ngươi chính là khiến ta đau nhức.
Tuy nhiên đánh ngươi chỉ là một đám gia hỏa không biết tốt xấu cho dù giết bọn chúng thì được gì nào, ngươi cứ dưỡng bệnh cho tốt, ta đã phái người tới Củng huyện mấy ngày nữa mâu thân của ngươi và Quan Âm tỳ sẽ tới, chắc hẳn bọn họ cũng không muốn trông thấy ngươi mặt mày sưng lên như vậy.
Ngôn Khánh và Trưởng Tôn Vô Kỵ nói chuyện với nhau vô cùng tùy ý.
Trưởng Tôn Vô Kỵ phì cười, nhưng vì thương thế trên người nên không dám cười to.
- Dưỡng Chân ngươi tốt xấu gì cũng là vương gia, tại sao lại nói chuyện vẫn du đãng như trước.
Lý Ngôn Khánh mỉm cười, vỗ tay của Trưởng Tôn Vô Kỵ:
- Chúng ta biết nhau mười năm, ha ha mười năm trước ta đã có dáng vẻ này, hiện tại biến đổi không được rồi.
Trên khuôn mặt Vô Kỵ nở ra nụ cười tươi hơn.
- Nghe nói ngươi đánh Lưu Văn Tĩnh?
- Đúng thế.
- Ngươi sao lại làm vậy?
Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ nói:
- Lưu Văn Tĩnh là người tính tình hung ác nham hiểm, có thù tất báo, ngươi đánh hắn chỉ sợ chạm vào phiền toái.
- Ha ha, ta là người sợ phiền toái sao.
Trưởng Tôn Vô Kỵ chống người ngồi dậy.
- Ngươi bây giờ không giống như lúc trước, lúc trước ngươi ở Huỳnh Dương, đó chính là nhà của ngươi, ngươi muốn thế nào thì làm thế đó nhưng hiện tại ngươi đã là thần tử, chỉ sợ sẽ gây chuyện.
- Thị phi?
Lý Ngôn Khánh cười một tiếng:
- Chuyện thị phi ta nếm cũng đã nhiều rồi.
Hắn đứng dậy đi tới cửa, nhìn ra bên ngoài rồi quay trở về.
- Ngươi có biết tại sao hôm nay ta tới chậm không?
- Sao?
Trưởng Tôn Vô Kỵ lúc đó ở Phong Đô thị bị đánh ngất đi cho nên không rõ chuyện sau đó.
Lý Ngôn Khánh thấp giọng nói:
- Ta vào lúc buổi trưa ở Đồng Nhân phường tiếp đãi một khách nhân, ha ha ngươi không thể đoán được đó là người phương nào đâu.
Đôi mắt của Trưởng Tôn Vô Kỵ đảo một vòng, hắn dùng ngón tay viết ở trên giường một chữ Đông sau đó dùng ánh mắt nhìn lại Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh khẽ giật mình sau đó nở ra một nụ cười.
Trưởng Tôn Vô Kỵ quả không hổ là Trưởng Tôn Vô Kỵ, danh thần thời Trinh Quán.
Hắn thật sự không kế thừa y bát của Trưởng Tôn Thịnh nhưng trí tuệ không hề kém hơn Trưởng Tôn Thịnh, hắn phán đoán ra điều này khiến cho Lý Ngôn Khánh vô cùng kinh ngạc, hắn nhẹ giọng hỏi:
- Vô Kỵ ngươi làm sao có thể đoán ra vậy?
- Từ xưa đến nay hoàng thất không có tình thân.
Ánh mắt của Trưởng Tôn Vô Kỵ sáng quắc nhìn Lý Ngôn Khánh, không hề cố kỵ Lý Ngôn Khánh là tôn thất mà nói:
- Năm đó Dương Quảng và Dương Dũng thái tử tranh chấp tới hai mươi năm, hiện tại sao mà tương tự nhau. Thái tử hiện tại đang tọa trấn đô thành mà hoàng tử chấp chưởng binh mã, cả hai đều không phải là người tầm thường. Tần vương cầm thống quân, mà Triệu vương thì tọa trấn Võ Uy khống chế tả thống quân.
Ta nghe người ta nói, Tần vương và Triệu vương xưa nay giao hao rất tốt, mà Triệu vương có sức tới vạn phu khó đỡ.
So sánh tình hình thái tử mất đi binh quyền làm sao có thể không cố kỵ được, trước đây Tần vương cùng với Vương Thế Sung giao phong hắn ở Hà Đông tọa trấn không để ý tới, hiện tại Lạc Dương đã nằm trong tay Tần vương thái tử dĩ nhiên là cảm thấy bất an.
Hắn cần phải có người áp chế Tần vương mà người này không những phải công danh hiển hách mà còn là trong tông thất.
Nếu không bên ngoài muốn ngăn chặn Tần vương chỉ sợ là vô cùng khó khăn mà người thích hợp nhất chính là...
- Là Lý Toàn.
- Sao?
- Cháu của thái tử thiếu bảo, Lý Cương.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nở ra nụ cười:
- Nếu vậy thì ta đoán không sai.
Lý Ngôn Khánh gật đầu cười nói:
- Thái tử đã trở về Trường An, Lý Cương nghe nói ta đến Lạc Dương, sẽ đoán được mục đích của ta cho nên hắn đóng quân ở Hà Dương phái người tới Yển Sư ngăn cản Đậu quận công, ý của thái tử là chớ để cho Tần vương ở Lạc Dương kiêu ngạo.
- So với những điều ta đoán không khác biệt lắm, ngươi chuẩn bị lựa chọn thế nào?
Trưởng Tôn Vô Kỵ tuổi tác lớn lên kinh nghiệm cũng trở nên phong phú, so với Đỗ Như Hối và Tiết Thu chưa chắc đã chênh lệch. Tuy nhiên ở một phương diện khác Tiết Thu và Đỗ Như Hối lại không so được với Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lý Ngôn Khánh và Trưởng Tôn Vô Kỵ không chỉ quan hệ thông gia mà khi Vô Cấu sinh hạ Lý Chu cả hai trở nên thân mật rất nhiều, rất nhiều lời Đỗ Như Hối va Tiết Thu chưa hẳn dám nói với Lý Ngôn Khánh nhưng Vô Kỵ thì không có nhiều cố kỵ.
Ngôn Khánh nói:
- Ngươi cho rằng ta sẽ lựa chọn ai?
Vô Kỵ nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:
- Ta cho rằng ai ngươi cũng không lựa chọn.
- Tại sao?
- Khảo thí ta có phải không?
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Dưỡng Chân tình huống hiện tại của ngươi cùng với những ngoại thần ngoại thích không giống nhau, ngươi là tôn thất bản thân của ngươi đã là một ô dù.
Ta nghe nói hoàng thượng cùng với thúc phụ tình như thủ túc, thúc phụ khi mất đi hoàng thượng vì đại cục mà che giấu tin tức đối với ngươi dĩ nhiên rất áy náy. Ngươi dùng thân phận thanh lưu mang lại chiến công hiển hách, nhất định cũng sẽ tìm được nhiều người tán thành, cho dù hoàng thượng cố kỵ ngươi cũng không có khả năng bức bách quá đáng. Theo ta phỏng đoán hoàng thượng cho ngươi đi Trường An mục đích đơn giản nhất là vì căn cơ của ngươi ở sông Lạc quá dày, thứ hai nếu như ngươi mất đi căn cơ hoàng thượng cũng nghĩ cách đền bù tổn thất cho ngươi, thậm chí sẽ để cho ngươi chấp chưởng cầm quân. Ngươi ở Trường An căn cơ không vững, hoàng thượng cũng không lo lắng quá mức, thậm chí ngươi cho dù làm một số chuyện khác người hoàng thượng cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.
Tình huống như vậy, với tính tình của ngươi sao có thể có lựa chọn khác được?