Khí lực của Tần Dụng đúng là kinh người tuy nhiên hắn không cao bằng Hùng Khoát Hải càng không cường tráng bằng Hùng Khoát Hải, đối với việc khống chế lực lượng cũng không bằng so với Hùng Khoát Hải, Hùng Khoát Hải một quyền chém ra vù vù rung đột hắn biết rằng hắc tử này có một thân man lực lập tức đứng vững, thu lực ở khuỷu tay hất lên cứng rắn chạm vào nhau, chỉ nghe một tiếng trầm đục, Tần Dụng đứng không vững lui về phía sau mấy bước, khuôn mặt đỏ bừng.
Hùng Khoát Hải hung ác đánh một quyền cũng bị Tần Dụng phong bế.
Hùng Khoát Hải trợn mắt lên, nhếch miệng cười nói:
- Tiểu tử, hảo bản lãnh, gia gia lớn như vậy rồi mà vẫn chưa thấy ai chống được một quyền của ta như ngươi.
- Đó là ngươi chưa đụng phải Tần gia gia ta.
Hai người này nhìn hằm hằm nhau nửa ngày sau đó đồng thời đánh ra, ầm ầm ầm, từng luồng quyền cước phát ra tất cả đều là lấy cứng đối cứng.
Tuy nhiên Tần Dụng bên này còn có thể kiên trì nhưng những bên khác thì phải khổ sở rồi.
Tần Dụng mọi bọn đi ra đại phố không mang theo binh khí mà Trịnh Đại Bưu thì lại cầm đồng côn ở trong tay hung hăng nện vào một thanh niên.
- Lão Thực ngươi không có chuyện gì chứ?
- Đại bưu, ta thiếu chút nữa là bị đánh chết.
Lương Lão Thực khóc hô:
- Trưởng Tôn tướng công cũng bị cẩu tặc đả thương.
Con mẹ nó...
Trịnh Đại Bưu thực sự nổi giận.
Đồng côn vũ động mang theo lựợng lôi đình.
Những tướng lãnh Thiên Sách phủ này tuy thân kinh bách chiến nhưng bàn về chém giết nơi chiến trường lại không phải đối thủ của Trịnh Đại Bưu.
Trương Lượng lúc này cũng cảm thấy không ổn!
Trưởng Tôn công tử.
Khắp thành Lạc Dương này người họ Trưởng Tôn cũng không nhiều trong đó nổi danh nhất là một nhà Trưởng Tôn Thịnh, mà con của Trưởng Tôn Thịnh chính la anh vợ của Hà Nam vương, nếu như chỉ là Lương Lão Thực cho dù có bị đánh chết cũng không ảnh hưởng lớn, nhưng nếu là Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Vấn đề này lớn rồi.
Trưởng Tôn Thịnh xương cốt đã lạnh, Phích Lịch đường của Trưởng Tôn gia cũng đã xuống dốc.
Nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc người Trưởng Tôn gia có thể tùy tiện khi dễ, chưa nói đến tầng quan hệ với Lý Ngôn Khánh mà chỉ nói đến gia tộc quyền thế Trưởng Tôn gia ở Lạc Dương, đánh Trưởng Tôn Vô Kỵ rất dễ khiến cho dẫn đến chuyện các gia tộc quyền thế ở Lạc Dương căm thù Tần vương.
Thế trụ những người này ở trên triều đình có tiếng nói rất lớn.
Vấn đề này vỡ lở ra đừng nói là Tần vương không bảo vệ được hắn mà chỉ sợ triều đình cũng không bảo vệ được.
Nghĩ tới đây Trương Lượng không dám khoanh tay đứng nhìn nữa, hắn phải nhanh chóng dẹp loạn xung đột, sau đó vãn hồi cục diện, vì vậy Trương Lượng liền xông lên nói:
Mọi người dừng tay, tất cả mọi người dừng tay... hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm, đều là người một nhà, đều là người một nhà.
Trương Lượng rống to nhưng mọi người lại càng hồ đồ.
Trịnh Đại Bưu sau khi nện ngã hai người những tướng lãnh Thiên Sách phủ cũng nổi giận nguyên một đám cầm lấy vật dụng ngay tại chỗ, vây quanh Trịnh Đại Bưu, mà lúc này Hùng Đại Hổ cũng đã mang người tới trợ giúp.
********
Một ngày ánh sáng tươi đẹp.
Năm mới đã bắt đầu, rét đậm qua đi, mùa xuân buông xuống, ánh mặt trời chiếu lên trên người vô cùng ấm áp, vô cùng thoải mái.
Đại chiến đã chấm dứt, thái bình thịnh thế sắp đến, tuy hôm qua nghi thức đón thành cũng không tốt đẹp lắm nhưng khó dấu đi sự vui sướng trong lòng mọi người.
Không có bao nhiêu người nguyện ý để chiến tranh xảy ra.
Cho dù những tướng lãnh đánh giặc cũng không muốn cả ngày xuất sinh nhập tử.
Mang theo năm ba hảo hữu, bước từ từ trên đầu đường Lạc Dương, hoặc là uống rượu mua vui hoặc là đàm tiếu phong thanh, nguyên một đám tâm tình đều vô cùng bình thản.
Lưu Hắc Các nhận lời mời của Ngưu Tiễn Đạt, ở trên Đại Định kiều bờ ngồi trong một quán tửu lâu uóng rượu.
Hai người trước kia từng hiệu lực dưới trướng Lý Mật, cũng coi là đồng đội, trước kia mọi người đều vì mình làm chủ, khó tránh khỏi tổn thương, nhưng hiện tại mọi người đều hiệu lực dưới trướng Lý Đường, ngày xưa có gì không vui cũng tan thành mây khói, tương lai ở Trường An có thể một người bạn là nhiều thêm một phần trợ lực.
Cho nên hai người ở cùng một chỗ cười cười nói nói vô cùng hữu hảo.
Đột nhiên Lưu Hắc Các nghe trên đường có người hô lớn:
- Không xong rồi đã xảy ra chuyện, quân Quan Trung đánh nhau với quân Huỳnh Dương.
Quân Quan Trung?
Quân Huỳnh Dương?
Lưu Hắc Các khẽ giật mình mà đứng dậy.
Hắn hướng về phía cửa sổ mà nhìn ra, chỉ thấy trên đường một đám người mãnh liệt, từ bốn phương tám hướng xuất hiện vô số nhân mã.
Có rất nhiều người là binh mã Lý Đường, có người là binh mã thuộc Huỳnh Dương, tuy nói Lý Ngôn Khánh đã quy thuận Lý Đường nhưng trước mắt vẫn giữ đạo hiếu cho nên quân trang thuần một sắc trắng, mà quân Quan Trung là binh mã mặc trang phục màu đen, hắc bạch rõ ràng.
- Tại sao lại đánh nhau?
Ngưu Tiễn Đạt đứng ở bên cạnh Lưu Hắc Các cũng nói:
- Có lẽ là hiểu lầm gì đó hắc tử chúng ta mau tới đó xem. tận lực đem sự tình khống chế, Hà Nam vương hôm qua vừa mới giết Uất Trì tướng quân, các huynh đệ trong lòng oán khí rất lớn, nếu như tiếp tục xung đột thì sẽ dẫn tới đại loạn, mọi người đều vì hoàng thượng mà hiệu lực, chớ làm tổn thương hòa khí.
Lưu Hắc Các gật đầu cùng với Ngưu Tiễn Đạt đi xuống quán rượu.
- Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Lúc lên ngựa Lưu Hắc Các giữ chặt thân binh mà hỏi.
- Tướng quân tiểu nhân nghe người ta nói quân Quan Trung ở trên đường đùa giỡn nữ tử, Trưởng Tôn công tử nhìn thấy tiến lên ngăn cản nên bị bọn họ đánh cho.
- Trưởng Tôn công tử bị đánh?
Lưu Hắc Các nghe thấy lời này thì kinh ngạc.
Trong quân Huỳnh Dương chỉ có một Trưởng Tôn công tử là Trưởng Tôn Vô Kỵ.
- Hắc tử chúng ta mau qua xem.
Lưu Hắc Các gạt cánh tay của Ngưu Tiễn Đạt ra tức giận quát:
- Quân Quan Trung các ngươi khinh người quá đáng, Trưởng Tôn công tử nếu có chuyện không hay xảy ra thì cứ chờ khai chiến đi.
- Hắc tử ngươi làm sao vậy?
- Làm sao à, các ngươi...
Lưu Hắc Các vô tâm để ý tới Ngưu Tiễn Đạt lập tức phóng ngựa rời đi.
Ngưu Tiễn Đạt cũng ý thức được sự tình không ổn vội vàng thúc ngựa tiến lên.
Ở trên đường cái người càng ngày càng nhiều, có binh mã của Quan Trung Lý Đường, có binh mã đến từ Huỳnh Dương, song phương vừa thấy mặt không nói nhiều lời liền đánh nhau, lúc này ai cũng chẳng nói phải quấy mọi người đều hiệu lực cho Lý Đường nhưng không chung một hệ.
Quan Trung cho rằng Lý Ngôn Khánh càn rỡ ngang ngược Huỳnh Dương quân thì cho rằng binh mã Quan Trung khinh người quá đáng.
Dù sao cũng đã đấu võ rồi, bên kia chính là địch nhân có gì mà phải khách khí, cũng may mọi người đi ra ngoài đều không mang binh khí bằng không thế cục sẽ càng thêm hỗn loạn.