Dương Công Khanh cười cười:
- Cái này cũng không là gì, huống hồ lúc đó chủ ý kết minh với Lý Ngôn Khánh cũng không phải là do một mình tiên sinh muốn.
Bệ hạ trách cứ tiên sinh cũng là nhất thời nóng vội, Trấn Chu, ta và ngươi hiện tại đi theo bệ hạ, hôm nay là lúc nguy cấp tồn vong cần phải toàn lực dốc sức, vì vậy ngươi đừng vì chuyện bệ hạ hôm nay trách cứ mà sinh lòng bất mãn.
Trong lời nói có vẻ thỉnh cầu lại có hàm ý uy hiếp.
Trương Trấn Chu biến sắc:
- Dương soái nói gì vậy, Trương mỗ tuy phụ tá bệ hạ muộn hơn Dương soái nhưng lòng trung thành không ít hơn chút nào.
- Như vậy thì rất tốt.
- Dương soái, xem ra ngươi hơi lo lắng.
Dương Công Khanh cười khổ một tiếng:
- Đích thật là có chút lo lắng.
Vừa rồi ta nói như vậy chẳng qua là muốn cho bệ hạ tỉnh lại mà thôi, Trấn Chu à phải biết rằng Lý Ngôn Khánh là Lý vô địch hắn tọa trấn Huỳnh Dương mấy năm nay, luân phiên ác chiên ,lúc trước, ta ngươi tính luôn cả Lý Mật đều muốn lấy đầu hắn nhưng đầu không thành công, mỗi lần đều bị người này đánh bại, Lý tặc làm sao có thể để ra sơ hở như vậy?
- Ý của Dương soái là?
- Ta lo rằng Quan Trung sẽ xuất binh.
Trương Trấn Chu mở miệng cười nói:
- Dương soái không phải nói Quan Trung không có khả năng xuất binh sao?
- Nói thì nói vậy thôi, chứ ta quả thực không yên tâm.
Nhưng mà Lý tặc quy đường, trở thành họa tâm phúc, Huỳnh Dương không thể không lấy, nếu không chờ tới khi Lý Đường nghỉ ngơi hồi phục thì sẽ càng thêm nguy hiểm với chúng ta.
Cho nên Huỳnh Dương cần phải nhanh chóng đánh, Quan Trung cũng không thể không phòng, Trấn Chua ta muốn ngươi ra trấn thành, phòng ngừa Quan Trung xuất binh, nếu như Quan Trung đánh lén, ngươi có thể lui tới Khuyết môn sơn, nếu như Khuyết Môn sơn không thể giữ thì lui tới Từ Giản, nhưng ngươi cần phải nhớ kỹ, Từ Giản chính là bình phong cuối cùng của Lạc Dương, Khuyết Môn sơn có thể mất nhưng Từ Giản không thể mất.
Trương Trấn Chu lộ vẻ ngưng trọng.
- Dương soái yên tâm, chỉ cần Trấn Chu còn sống Từ Giản không mất, Từ Giản mất, Trấn Chu cũng chết.
- Như thế thì ta an tâm rồi.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Dương Công Khanh lộ ra vẻ ấm áp.
Hắn dùng sức khẽ vỗ vai của Trương Trấn Chu rồi ngửa mặt lên trời cảm khái một tiếng:
- Đại nghiệp của bệ hạ thành bại mấu chốt chỉ sợ là ở lúc này.
Võ Đức năm thứ hai, phía Đông trời rất lạnh.
Lý Ngôn Khánh từ khi tuyên bố đổi màu cờ, Vương Thế Sung Đậu Kiến Đức, Vũ Văn Hóa Cập đều có hành động.
Mục tiêu của bọn họ chỉ có một, đó chính là đánh chiếm Huỳnh Dương, cắt đứt liên hệ với Tề Lỗ của Quan Trung, về phần Huỳnh Dương sau này ai sở hữu thì mọi người cũng không cân nhắc nhiều, dù sao nếu như không lấy được Huỳnh Dương thì nghênh đón bọn họ vẫn là tai họa ngập đầu.
Trước đây Vương, Đậu, Vũ Văn đều có xảo trá.
Nhưng hiện tại Lý Ngôn Khánh ở Huỳnh Dương đã uy hiếp sự sinh tồn của bọn họ nên họ không thể không sinh quyết đoán.
Cùng lúc đó, khói lửa của Giang Nam đang rực cháy.
Nghiêu Quân Tố sau khi trở về Tùy thất đã được ủy thác trách nhiệm.
trước kia Khuất Đột Thông từ có ý chiêu hàng hắn nhưng Nghiêu Quân Tố cho dù chết cũng không chịu.
Sau khi tới Ngô quận, Tiêu hoàng hậu đối với hắn cũng vô cùng kính trọng, chức quan của hắn hiện tại tuy không bằng Phòng Ngạn Khiêm và Trương Trọng Kiên nhưng cũng là thượng trụ quốc.
Mà Nghiêu Quân Tố đích thật là dùng binh như thần, trong vòng hơn một tháng hắn phá Ô Trình, đoạt Võ khang, thẳng bức huyện Tiền Đường.
Trầm Pháp Hưng thất kinh, hướng về phía Tiêu Duệ cầu viện.
Ở bên bờ Trường Giang, ở trong Dương Tử cung.
Tiêu hoàng hậu mặc dù đã năm mươi nhưng dáng vẻ vẫn thùy mị.
Tay nàng cầm thư, cười khổ.
- Kỳ thật lúc trước Lý khanh cứu Nghiêu Quân Tố ra, ai gia cũng cảm thấy được tâm tư của hắn đã biến hóa.
Giải cứu Nghiêu Quân Tố chẳng qua là vì ai gia làm một việc cuối cùng mà thôi, mấy năm gần đây hắn thủ ở Huỳnh Dương, đối kháng với phản quân phỉ tặc, đã làm hết bổn phân, ai gia cũng không trách hắn chỉ hận tiên đế vô phúc không dùng được hiền tài như thế.
Thừ Khải đế Dương Quá hiện tại đã năm tuổi.
Đăng cơ hai năm nhưng vì niên kỷ còn nhỏ nên cái gì cũng không hiểu, chính vụ hiện tại đều do Tiêu hoàng hậu làm chủ.
Hắn nghe không hiểu Tiêu thái hậu nói gì, thậm chí còn không biết Lý khanh rốt cuộc là ai, chỉ ngây thơ ở trong người của thái hậu mà thôi.
Phòng Ngạn Khiêm vì bệnh nặng cho nên chuyện triều chính không tham dự.
Tuy nhiên Phòng Huyền Linh hiện tại cũng đã đảm đương được.
- Thái hậu, Lý Hà Nam quy phục Quan Trung, chỉ sợ chiến sự thắng bại đã phân.
- Thái hậu cần cân nhắc đường lui cho sớm, Trung Nguyên chiến sự nếu kết thúc thì mục tiêu kế tiếp chính là Giang Nam.
Trương Trọng Kiên cả giận nói:
- Ngôn Khánh tại sao lại quy phục Lý Đường? Phòng Kiều chúng ta lập tức xuất binh đánh Huỳnh Dương.
- Trương phó xạ, huynh cũng không phải không biết Phòng Kiều không phải không muốn xuất binh mà là không thể.
- Lời này là có ý gì?
- Giang Nam nhân khẩu thưa thớt, bệ hạ có năm quận, nhưng kỳ thật ngoại trừ Ngô quận Đan Dương quận thì những nơi còn lại nhân khẩu đều thưa thớt, Nghiêu Tướng quân lần này đánh Trầm Pháp Hưng cơ hồ đã mang đi một nửa binh mã.
Huống chi từ Giang Đô đéen Huỳnh Dương phải đi qua đất của Lý Đường, khoảng cách lại khá xa.
Chúng ta lần này xuất binh, chỉ sợ chưa tới Huỳnh Dương thì chiến sự đã xong. Chỉ tổn hao người mà thôi.
Trương Trọng Kiên mày rậm run lại, hàm râu run rẩy.
- Ý của đệ là, Vương Thế Sung không sống nổi qua mùa đông này sao?
- Với sự hiểu biết của ta đối với Lý Ngôn Khánh thì người này mưu sau mà động, không động thì thôi đã động thì dĩ nhiên kinh người.
Hắn dám tuyên bố quy phục Lý Đường thì làm sao có thể không cân nhắc chu toàn cho được? Trương phó xạ, huynh cũng là bằng hữu cũ của Lý Ngôn Khánh, hợp tác với hắn nhiều rồi cũng đã hiểu rõ thủ đoan của hắn.
Trương Trọng Kiên trước kia cùng với Lý Ngôn Khánh hợp tác chuyện buôn bán Tiêu hoàng hậu cũng biết chuyện này liền đưa mắt nhìn lại Trương Trọng Kiên.
Trương Trọng Kiên cười khổ, khẽ lắc đầu.
- Thái hậu, Phòng Kiều nói không sai, tên kia đúng là yêu nghiệt, hắn đã quyết định chủ ý thì dĩ nhiên là tính trước kỹ càng.
Đôi mắt sáng của Tiêu hoàng hậu trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.
Tuy bà biết kết quả là như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút chờ mong.
Hiện tại ngay cả chờ đợi cũng không được.