Đồng thời nghị hòa của hắn đối với Lý Ngôn Khánh bắt đầu lâm vào cục diện bế tắc, Lý Ngôn Khánh xem ra đối với chuyện liên minh này không có quá nhiều hứng thú, hoặc nói đúng hơn là điều kiện mà Vương Thế Sung đưa ra không cách nào làm cho hắn động tâm. Tuy nhiên Vương Thế Sung phái Âu Dương Tuân và Đỗ Sở Khách tới đây, hắn không hề cự tuyệt mà trực tiếp phái sứ giả trở lại Lạc Dương, nói với Vương Thế Sung:
- Nếu như muốn kết minh thì cần phải tỏ ra có thành ý một chút, Lý Ngôn Khánh nhận hoàng ân nhà Tùy, phải báo thù cho hung thủ giết hại bệ hạ sau đó mới luận cái khác.
Bệ hạ này là chỉ Hoàng Thái chủ.
Vương Thế Sung là chủ mưu giết Dương Đồng.
Lý Ngôn Khánh cũng biết, Vương Thế Sung không có khả năng cúi đầu nhưng lại yêu Vương Thế Sung giao ra hung thủ.
Trải qua thảo luận kịch liệt, Vương Thế Sung sau đó giao ra Lương Bách Niên và Đoạn Du, hai người này chỉ là thái giám ở trong cung, giết đi cũng chẳng có gì là đáng tiếc.
Vương Thế Sung nói:
- Người giết bệ hạ là hai lão nô này.
- Ta trước kia cũng không biết chuyện này, hoàn toàn là do Lương Bách Niên và Đoạn Du tự mình chủ trương, hiện tại ta đem họ giao cho công tử để thể hiện thành ý của ta.
Sau đó hắn sai người mang tới hai cái đầu của Lương Bách Niên và Đoạn Du tới.
Lý Ngôn Khánh từ chối cho ý kiến, hắn đem hai đầu người kia vứt ở nơi hoang dã cho chó hoang tùy ý tranh giành.
Mùa thu đến, Huỳnh Dương lại nghênh đón một mùa thu hoạch lớn.
Mùa thu hoạch lớn này, khiến cho Vương Đức Nhân đóng ở Đông quận cảm thấy đỏ mắt.
Đông quận là một tòa cô thành, đông có binh mã Lý Đường, tây có Lý Ngôn Khánh cách trở không thể nào cung cấp phúc trọng và lương thảo đầy đủ được, ngay từ đầu, Vương Đức Nhân còn sai người hướng về phía Lý Thần Thông mua sắm lương thảo nhưng tài lực của hắn càng ngày càng yếu kém, chẳng lẽ hiện tại phải đầu hàng Lý Đường sao? Vương Đức Nhân rất do dự, với thế lực hiện tại của hắn thì cho dù quy hàng được Lý Đường cũng khó mà được trọng dụng, cần phải có vốn liếng đầy đủ mới đứng vững gót chân trên triều đình Lý Đường.
Nhưng vốn liếng này từ đâu mà ra?
Ánh mắt của Vương Đức Nhân vô thức rơi vào Huỳnh Dương quận.
Thời gian từ từ trôi qua, đảo mắt đã tới cuối thu.
Thiên đại tràn ngập khí tức đìu hiu và khách nghiệt khiến cho lòng người rét lạnh.
Tuy nhiên ở huyện thành Củng huyện lại vô cùng náo nhiệt.
Trước cửa Lý phủ giăn đèn kết hoa, thỉnh thoảng lại có xe ngựa tới.
Các gia thần ra ra vào vào đặc biệt bận rộn.
Lý Ngôn Khánh bồi hồi ở trước phòng ngủ, lo nghĩ bất an, thỉnh thoảng lại dừng lại nhìn vào phía trong phòng. Tuy nhiên màn cửa dày đặc đã che ánh mắt của hắn lại.
Đỗ Như Hối ở bên cạnh nở nụ cười.
Hắn đột nhiên quay đầu nói:
- Mười lăm năm trước lúc đó chúng ta gặp nhau, Dưỡng Chân khi đó chỉ là một đồng tử búi tóc, nhoáng một cái mười lăm năm trôi đi, Ngỗng công tử hôm nay đã là cha rồi. Ha ha, thời gian không tha cho người khác, ta nháy mắt cũng đã là trung niên rồi.
Bên cạnh Đỗ Như Hối là một trung niên nam tử.
Nghe thấy lời nói của Đỗ Như Hối mà cũng cảm khái vạn phần.
- Đúng thế, huynh đệ ba người chúng ta, nhoáng một cái cũng hơn mười năm chưa gặp mặt.
Hắn là đại ca của Đỗ Như Hối, tên là Đỗ U Khách, trước đây hắn cùng với Đỗ Sở Khách tới Củng huyện không ngờ vừa tới đã bị Lý Ngôn Khánh giữ lại.
Hôm nay Đỗ Sở Khách ở Kỳ Lân quán đảm nhiệm chức giáo du, mặc dù không hiển hách nhưng cũng thanh nhàn.
Ở bên ngoài viện, trong lương đình tụ tập rất nhiều người, ngoại trừ người nhà của Trưởng Tôn Vô Cấu còn có bằng hữu trưởng bối của Lý Ngôn Khánh.
Bùi Hành Nghiễm ôm Bùi Hành Kiệm ở một bên nói chuyện với người nhà.
Bùi Nhân Cơ thì kéo tay Bùi Thúy Vân, thấp giọng hỏi gì đó, chỉ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng cũng biết đó là chuyện khó xử.
Cũng khó trách Bùi Nhân Cơ sốt ruột.
Ngôn Khánh cưới ba vợ một thiếp, Vô Cấu niên kỷ nhỏ nhất lại có hài tử trước.
Hiện tại Mao Tiểu Niệm cũng mang thai, người lớn tuổi nhất là Bùi Thúy Vân lại không có động tĩnh gì khiến cho Bùi Nhân Cơ không khỏi lo lắng, nhẹ giọng hỏi Bùi Thúy Vân, Ngôn Khánh có phải là đã khi dễ con không? Hay là thương tiếc con? Nếu không thì tại sao người khác đã có mà con chưa có?
Bùi Thúy Vân lắc đầu liên tục tỏ vẻ Ngôn Khánh vô cùng coi sóc nàng.
Tuy nhiên chuyện của hài tử này vẫn không thể nói chính xác được.
Nàng đỏ mặt, nghe lão tía lải nhải, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ tiếp nhận.
- Tới ban ngày rồi tại sao vẫn chưa có động tĩnh?
- Ngươi gấp cái gì, Lệ Châu trước kia sinh con không phải cũng đợi rất lâu sao.
Bùi Hành Nghiễm cùng với Diêu Ý, Tiết Thu nói thầm, trong nhất thời mọi người nhìn xung quanh.
- Sao lại không thấy Đóa Đóa?
Trước cửa phòng sinh này ngay cả Mao Tiểu Niệm cũng xuất hiện mà lại không thấy Đóa Đóa đâu.
Bùi Hành Nghiễm hiếu kỳ hỏi thăm, vừa vặn Tiết Lễ ở bên cạnh hắn nên ngẩng đầu trả lời:
- Nhị nương tháng trước đã đi ra ngoài rồi.
- Đi ra ngoài, đi đâu vậy?
- Không biết, sư phụ nói nhị nương có chuyện trọng yếu phải ra ngoài, cho nên những ngày nay toàn bộ là do sư phụ truyền thụ bài học cho chúng con.
- Thì ra là vậy.
- Man di nữ tử vẫn là man di nữ tử, đã lập gia đình còn xuất đầu lộ diện.
Bùi Nhân Cơ hiển nhiên đối với hành vi này của Đóa Đóa rất bất mãn.
- Cha cha tại sao lại nói Đóa Đóa như vậy? Muội ấy ra ngoài là làm chính sự chứ không phải là du sơn ngoạn thủy, kỳ thật con rất hâm mộ Đóa Đóa, có thể giúp đỡ Dưỡng Chân phân ưu, cha xem đó, con trói gà không chặt có gì có thể giúp được sầu lo của Dưỡng Chân.
- Con không thể nói như vậy, có đạo là.....
Đúng lúc này Thẩm Quang vội vã chạy tới:
- Công tử, nhị nương quay về rồi.
Lý Ngôn Khánh nghe được thì vội vàng nói:
- Về rồi sao, hiện tại ở đâu?
- Xe ngựa đã ra tới ngoài cửa Đàm Tông đại sư cùng với nhị nương cũng trở về rồi.
Đang nói chuyện đột nhiên nghe bên ngoài truyền tới một thanh âm xì xào, Lý Ngôn Khánh chỉ thấy Đóa Đóa cùng mọi người đi xuống, gió sương mệt mỏi, vội vàng tới tiếp đón.
- Quan Âm tỳ sinh rồi sao?
Không đợi Ngôn Khánh mở miệng Đóa Đóa cũng lộ vẻ khẩn trương.
Mà Ngôn Hổ ở bên cạnh cũng khẩn trương.