Soán Đường

Quyển 7 - Chương 46: Thời tiết sắp thay đổi

Binh tào chấp chưởng hương dũng, thương tào chấp chưởng quản lý việc buôn bán, hộ tào chấp chưởng tiền bạc, ba chức vụ này là ba chức vụ tối quan trọng trong lục ti công tào. Mà Sài Hiếu Hòa lại giao ba chức vụ quan trọng này cho quan viên ở bên ngoài thì tuyệt đối không hề bình thường. Sài Hiếu Hòa là quan từ bên ngoài tới, đối với những chức vụ trọng yếu cũng phân ra cho dân bản địa để lôi kéo nhân tâm mà hiện tại hắn làm vậy thì không phải là phong cách của hắn.

Cùng Sài Hiếu Hòa tiếp xúc ba năm, Lý Ngôn Khánh cũng hiểu rõ.

Mặc kệ người này vì mục đích gì nhưng hắn có thể ẩn nhẫn ba năm, chắc chắn là một tên gia hỏa biết cân đối.

Đột nhiên hắn dùng phương thức mạnh bạo này khống chế Củng huyện trong tay thì thật kỳ lạ.

Rốt cuộc vì lý do gì?

Sài Hiếu Hòa tại sao phải gấp gáp khống chế Củng huyện như vậy?

- Tiểu Niệm, ngươi đi báo với Vương Hoàng tiên sinh tới gặp ta ở hậu thủy.

- Cho dù ai đến gặp cũng nói là ta không có nhà, mặt khác ngươi bảo Thẩm Quang cùng với Vương Phục Bảo tăng thêm đề phòng.

Hậu thủy chính là một hồ nước nhân tạo ở hậu trạch của Lý phủ, diện tích ước chừng một phần ba Động Lâm hồ ở Huỳnh Dương huyện, phong cảnh tao nhã, năm nay mùa hè nóng bức vẫn có liễu rủ chập chờn.

Lý Ngôn Khánh cùng Vương Hoàng chèo thuyền du ngoạn ở trên hồ lẳng lặng nghe Vương Hoàng trần thuật,

- Từ sau khi được phủ quân ra lệnh, ta đã giám sát Sài Hiếu Hòa mấy tháng nay.

- Người này nguyên quán ở Hoằng Nông, trước kia khi Lưu Nguyên Tiến dấy binh tạo phản, Sài Hiếu Hòa tạm thời nhậm chức huyện chính ở Thu Phổ huyện, ngăn Lưu Nguyên Tiến nhiều lần không tiến công được, sau đó Thổ Vạn Tự tiến cử từ Thu Phổ được điều tới Huỳnh Dương.

Nhìn biểu hiện của hắn thì xem ra không có vấn đề gì lớn.

- Thế nhưng mà lúc ta sai người đến Thu Phổ điều tra thì phát hiện ra một chuyện bất ngờ, nguyên Thu Phổ huyện lệnh, lúc đó là thượng quan của Sài Hiếu Hòa chết rất cổ quái, nghe nói lúc đó binh mã của Lưu Nguyên Tiến còn chưa xuất binh, huyện lệnh nơi đó có tới hơn một tháng chưa xuất hiện, lúc Lưu Nguyên Tiến chưa đánh Thu Phổ xem ra đã bị chết rồi nhưng lại không làm báo tang, cho nên ta làm ra giả thiết, trước kia Thu Phổ huyện lệnh bị chết vậy chết thế nào? Điều này rất đáng nghi, nếu như bị Sài Hiếu Hòa giết chết thì tại sao hắn lại giết chết huyện lệnh?

Lý Ngôn Khánh bỗng dưng phản ứng:

- Ý của Vương công là?

- Sài Hiếu Hòa cùng Lưu Nguyên Tiến cấu kết với nhau, cho nên Sài Hiếu Hòa giết chết Thu Phổ huyện lệnh khống chế Thu Phổ.

Vương Hoàng nói xong liền nở ra một nụ cười khổ:

- Hiện nay Giang Hoài đã bị đại loạn phản quân nổi lên bốn phía, Thu Phổ với tư cách là đường đi thông qua Lư giang đã biến thành một mảng phế tích, dân cư ở Lưu phổ cũng lưu tán khắp nơi.

Lý Ngôn Khánh từ đầu bất động thanh sắc sau đó mới nở ra một nụ cười:

- Vương công có thể lần ra manh mối như thế và phân tích như vậy thì thật đáng quý.

- Ta sở dĩ điều tra Sài Hiếu Hòa cũng xuất phát từ ngẫu nhiên, có thể nói Vương công đã phán đoán như vậy là đủ rồi.

- Ha ha, ít nhất hiện tại ta cũng biết Sài Hiếu Hòa là địch của mình.

Từ lúc mới bắt đầu cho tới giờ, Lý Ngôn Khánh không luận phỏng đoán đúng hay sai nhưng cũng đã chứng minh cho thấy hoài nghi của Lý Ngôn Khánh không phải là tên không đích, nếu như không phát hiện sớm chỉ sợ sẽ bị thiệt thòi.

Năm đó Vũ Văn gia cùng với Di Lặc giáo Cáp Sĩ Kỳ hợp tác khiến cho Lý Ngôn Khánh không cách nào quên được.

Có thể nói Cáp Sĩ Kỳ cuối cùng là chết ở trong tay của Vũ Văn Thuật, cuối cùng kết cục thê lương, Lý Ngôn Khánh từ đó cho rằng không thể bỏ qua bất kỳ điểm đáng ngờ nào, Sài Hiếu Hòa này đúng là một tên gia hỏa thú vị.

- Vương công, từ ngày hôm nay ta muốn Vương công tận lực giúp ta giám sát Sài Hiếu Hòa.

Hắn một ngày làm những gì, ăn những gì, cho dù là thả một cái rắm cũng phải biết rõ.

Vương Hoàng không khỏi cười ha hả.

Hắn tuy là danh sĩ xuất thân danh môn.Thế nhưng mà phiêu bạt giang hồ sớm đã quen thói phố phường cho nên lời nói thô bỉ của Lý Ngôn Khánh chẳng những không xem thường mà còn cảm thấy thân thiết.

- Phủ quân cứ yên tâm, ta sẽ khiến cho Sài Hiếu Hòa dù chỉ là một sợi lông cũng không cất giấu được.

- Mặt khác Vương Hoàng cũng phải giúp ta để ý tới Dương Khánh.

Lý Ngôn Khánh nói:

- Ta muốn Dương Khánh mỗi ngày đều phải nhắc tới tên của ta, vương công có biện pháp không?

Vương Hoàng cười cười:

- Cái này thì có gì khó.

Hai người cùng nhau nhìn nhau, đồng thời vỗ tay cười ha hả.

Một cảm giác thỏa mãn xuất hiện ở trong người của Vương Hoàng.

Hắn xuất thân từ thế trụ, nổi tiếng là hào hoa xuất chúng, văn vẻ cẩm tú, có vài phần thư sinh nhưng cuối cùng không được trọng dụng phải mai danh ẩn tích, cảm giác vô cùng ủy khuất, tuy nhiên hiện tại hắn trong tay cầm tới trăm vạn quan, khống chế Huỳnh Dương quận, cảm giác này vô cùng thỏa mãn, mặc dù quan to lộc hậu cũng không bằng được.

Hơn nữa Lý Ngôn Khánh và ý nghĩ của hắn cũng có phần tương tự, thường thường chỉ cần ám chỉ là hiểu được.

Cảm giác như vậy đúng hi vọng của hắn.

- Phủ quân cứ chú ý làm việc, Huỳnh Dương gió thổi cây lay, lão phu cũng để ý giúp cho phủ quân.

Lý Ngôn Khánh thở ra một hơi, duỗi hai tay ôm đầu gối ngồi ở trên boong thuyền.

- Vương công thời tiết sắp thay đổi rồi.

Vương Hoàng gật gật đầu nói;

- Đúng thế thới tiết sắp thay đổi.

Hắn thích thú cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm Tam Lặc Tương, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy chân trời mây đen rậm rạp, gió cuốn sấm rền, tạo ra từng tràng rung động.

Mưa rào vào hoa viên.

Sáng sớm ngày thứ hai, thời tiết vẫn không chuyển biến vẫn âm u như cũ, mưa rơi lả tả, Lý Ngôn Khánh mang theo hai con chó ngao bước chậm trong hậu hoa viên.

Cuộc nói chuyện hôm qua khiến cho Lý Ngôn Khánh càng thêm vài phần tin tưởng.

Vương Hoàng suy nghĩ không khác với Lý Ngôn Khánh bao nhiêu, Lý Ngôn Khánh muốn danh chính ngôn thuận khống chế Huỳnh Dương thì rất khó.

Mặc dù Ngôn Khánh từng bày tỏ trung tâm với Tiêu hoàng hậu nhưng dù sao tuổi tác của hắn còn quá nhỏ rất khó được người khác tin phục.

Đông Đô Tam Đại lưu thủ, ai mà chẳng có kinh nghiệm sa trường? Lam Tử Cái, Lô Sở, Nguyên Văn Đô đối với Tùy Thất có thể nói là trung thành tận tâm nếu không thì Tùy Dạng Đế cũng không lưu bọn họ ở Lạc Dương, chắc chắn Huỳnh Dương không thể phó thác cho một thanh niên.Cho dù thanh niên này thanh danh vang dội chiến công hiển hách.