Xem ra Dương Quảng đã có chủ ý.
Hơn nữa hắn lại tìm một lão già đa mưu túc trí, cái lưỡi ba thốn làm thuyết khách, ai có thể nói lại Bùi Thế Củ? Người này mồm mép lưu loát nổi tiếng, năm đó bằng một mình hắn mà đã khiến cho cả Tây Vực không được yên bình.
Lúc này ai đứng ra phản đối chọc vào Dương Quảng, nhiều nhất thì bị trách cứ một hồi.
Nhưng mà nếu như chọc vào Bùi Thế Củ thì sẽ bị như Ngu Thế Cơ và Vũ Văn Trí mất hết mặt mũi.
Dương Quảng nói:
- Vũ Văn khanh nói chuyện này khiến trẫm nhớ một chuyện, Mạch khanh, Tử Trọng năm nay cũng đến tuổi thanh niên rồi.
Mạch khanh, chính là chỉ thứ tử của Mạch Thiết Trượng, cha của Mạch Tử Trọng.
Hắn hôm nay đảm nhiệm chức vụ thân phủ tướng quân, dũng tướng lang tướng, phụ trách làm đầu lĩnh cận vệ bảo hộ Dương Quảng. Lúc nãy nghe câu chuyện phượng nữ gả chồng, Mạch Mạnh Tài co ở một bên bây giờ nghe thấy Dương Quảng hỏi thăm hắn liền đứng ra khom người nói:
- Khuyển tử năm ngoái đã là thanh niên.
Từ xưng hô của Dương Quảng với Mạch Mạnh Tài cho thấy rằng hắn đối với Mạch gia ưa thích cỡ nào.
Lại nói tiếp Dương Quảng hiện tại cũng ưa thích Mạch Mạnh Tài vì hắn không thân cận quyền quý, hơn nữa còn rất trung tâm.
Đây cũng là nguyên cớ mà Dương Quảng tin tưởng Lý Ngôn Khánh.
Nếu như Lý Ngôn Khánh xuất thân từ Trịnh thị Bùi thị hay Lý thị thì hắn quả quyết không ủy thác trách nhiệm này cho Lý Ngôn Khánh, nhưng sau khi Ngôn Khánh phản Trịnh thị xong vẫn không quy tông về Lý thị, là người đơn độc khiên cho Dương Quảng vô cùng yêu thích.
- Lại nói tiếp, Tử Trọng đã tòng quân từ lâu, lập nhiều công lao.
- Trẫm thấy hay là cho hắn đảm nhiệm chức Ưng Kích Lang tướng ở Hắc Thạch Quan, cùng với Lý Ngôn Khánh trấn thủ Huỳnh Dương, chư công nghĩ thế nào?
Dương Quảng sở dĩ an bài vậy đương nhiên là có cân nhắc.
Tuy nói Tiêu hoàng hậu tiến cử Lý Ngôn Khánh, nhưng người này cuồng ngạo kháng chỉ bất tuân, về sau lại công kích triều chính, không phải là người chịu sống yên ổn, hiện tại đem Hắc Thạch Quan giao cho mình hắn Dương Quảng thật không yên tâm, mà Mạch Tử Trọng cùng với Lý Ngôn Khánh lại có mối thù đoạt người yên hai người kết giao không quá sâu, để Mạch Tử Trọng đảm nhiệm chức vụ Ưng Kích Lang tướng ở Hắc Thạch quan có thể kìm chế Lý Ngôn Khánh.
Suy nghĩ này của hắn dĩ nhiên là không thể nói ra cho người ngoài biết được.
Tuy nhiên đã có vết xe đổ của Lý Ngôn Khánh, lúc này cũng không ai đứng ra phản đối.
Cho nên văn võ quần thần đều tỏ vẻ đồng ý.
Mà Dương Quảng trong lòng cũng thầm thở phào một phen.
- Đã như vậy ngày ba tháng ba, trẫm sẽ theo thuyền qua Lạc Khẩu tiến về Giang Đô.
Ngoại trừ quan viên lưu thủ toàn bộ theo trẫm tới đó.
- Bãi triều.
Dứt lời, Dương Quảng phất tay áo rời khỏi Kim Loan bảo điện.
Lại một mùa xuân tới, mưa rơi lả tả.
Sơn Đông Hà Bắc Sơn Tây khắp nơi gió lửa, đạo phỉ bộc phát nhưng trên đường từ Lạc Dương tới Củng huyện thì lại lội ra một vẻ phồn hoa náo nhiệt, nông dân bề bộn canh tác trên bờ ruộng, sông Lạc lộ ra một vẻ rất yên bình.
Đối với những người dân hoàng đế hồ đồ cũng tốt, thánh minh cũng thế, không hề trọng yếu với chúng nhân, bọn họ chỉ cần ăn no là đủ.
Hai chiếc xe ngựa xuôi theo Lạc thủy mà đi.
Ở xung quanh hai chiếc xe còn có vài chục nô bộc đi theo.
Một thanh niên chừng hai mươi tuổi cưỡi một con thanh mã, hiếu kỳ nhìn về bốn phía, con thanh mã kia cũng ưỡn ngực toát ra một phong thái hiên ngang.
Thanh mã này có tên là Thiểm Điện.
- Vô Kỵ phía trước là độ khẩu Hắc Thạch.
Một thanh niên tuấn tú thúc ngựa tới, chỉ tay về phía độ khẩu trước mặt mà nói:
- Bờ sông bên kia chính là Hắc Thạch quan, vượt qua nơi này là có thể tới được Củng huyện, mọi người đi từ sáng tới giờ cũng đã mệt mỏi rồi không bằng tới độ khẩu nghỉ ngơi một phen rồi qua sông?
Dù sao trước trời tối nhất định có thể tới Củng huyện, ngươi thấy thế nào?
Thanh niên tên là Vô Kỵ, Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Mà thanh niên tuấn tú kia chính là con của quận trưởng Nga Mi sơn quận Đậu Quỹ, Đậu Phụng Tiết.
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, thúc ngựa lao tới bên cạnh một chiếc xe mà khẽ nói:
- Mẹ phía trước là hắc thạch độ khẩu, chúng ta ở đó nghỉ ngơi rồi tiến về Củng huyện sau, mẹ thấy thế nào?
Ở trong xe truyền ra thanh âm như chuông bạc:
- Ca ca mẹ mệt mỏi như vậy rồi thì nghỉ ngơi một chút, thuận tiện ăn vài thứ.
- Ta biết rồi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ lên tiếng trở về bên cạnh Đậu Phụng Tiết.
- Đã như vậy chúng ta trước hết tìm một nơi đặt chân.
- Được rồi.
Đậu Phụng Tiết cười ha hả, thúc ngựa tới phía trước, bốn hắc y kỵ sĩ thúc ngựa theo sát phía sau, hướng về phía độ khẩu Hắc Thạch.
Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẩng đầu lên nhìn sắc trời.
Chỉ thấy từng đám mây xoay tròn che khuất ánh mặt trời.
Nhoáng một cái đã sáu năm trôi qua, thiếu niên năm đó bị phụ thân trách cứ hiện tại đã làm nam tước Củng huyện công danh hiển hách, tạo hóa thật trêu ngươi, mình trước kia cao cao tại thượng, nhưng sau khi phụ thân qua đời, Phích Lịch đường cũng trở nên tàn lụi, tộc thúc Trưởng Tôn Thuận Đức vì năm ngoái trưng binh không có kết quả nên trốn tới Thái Nguyên mai danh ẩn tích. Nhị huynh mặc dù chấp chưởng Phích Lịch đường nhưng cũng chỉ có thể duy trì mà thôi, tam huynh là Trưởng Tôn Hành Thao, không thể tiến vào trong trường thái học viện, hiện tại ở trong vương phủ làm một số việc chi chép, nói thẳng ra là làm việc lặt vặt.
Cữu cữu Cao Sĩ Liêm thì bởi vì liên quan tới Hộc Tư Luật binh bộ thượng thư cho nên bị đày tới Lĩnh Nam.
Còn mình hiện tại không phải cũng phải cùng với mẫu thân và muội muội tới chỗ của môn hạ phụ thân trước kia sao, thật là thú vị.
Nghĩ tới đây Trưởng Tôn Vô Kỵ không khỏi thở dài một cái.
Người kia tuy rằng hơi hoa tâm nhưng đối với nhà của mình vẫn toàn tâm toàn lực, năm đó không ngại đường xa vạn dặm đưa muội muội nhập thục, tổn hao của nhà mình ở đất thục, thậm chí ngay cả những tổn hao mình học ở trường cũng do hắn gánh chịu.
Nếu như không phải hắn chỉ sợ sáu năm qua nhà mình đã vô cùng vất vả... mẫu thân tuy không hài lòng lắm nhưng dù sao cũng là di chúc của phụ thân, hơn nữa tên kia quả thật lợi hại, mặc dù đã phản lại Trịnh gia nhưng vẫn kiếm được một tước vị Nam tước, còn để Đậu quận trưởng tới tận nhà cầu thân, nói muội muội và Bùi nương tử sẽ là bình thê, mẫu thân lúc đầu tuy tức giận nhưng lại lập tức đáp ứng, ngay cả nhị ca Hành An cũng không dám lãnh đạm.
- Vô Kỵ Vô Kỵ.
Đậu Phụng Tiết đứng ở bên cửa của một tửu quán gọi Trưởng Tôn Vô Kỵ từ trầm tư tỉnh lại.
Bất tri bất giác đã tới Hắc Thạch độ.