Lý Truân Phong sáng ngời cả hai mắt, trong lòng hơi hưng phấn.
Lý Ngôn Khánh có thể thân thiết như vậy khiến cho hài đồng này cảm thấy rất cảm động.
- Đệ dùng thanh danh của Thanh tổ sư ra mà cam đoan tuyệt đối không tiết lộ cho người khác biết.
- Kỳ thật ta hi vọng...
- Người chiến thắng cuối cùng là ta.
Lý Ngôn Khánh kinh ngạc nhìn Ngôn Khánh, không hiểu những lời này của Lý Ngôn Khánh là có ý gì.
Có lẽ hiện tại Lý Truân Phong không cách nào hiểu được.
Thế nhưng mà sau nhiều năm, hắn từ từ lớn lên sẽ biết được hàm nghĩa ở trong đó.
Đúng lúc Lý Ngôn Khánh cho rằng cuộc hội này sẽ kết thúc.
Thì đột nhiên ở phía dưới có người cao giọng quát:
- Khoan đã, tại hạ còn một nghi vấn, muốn thỉnh giáo thất vị viện trưởng.
Mọi người vốn định tản đi thì lại dừng lại.
Còn có náo nhiệt.
Lý Ngôn Khánh theo thanh âm nhìn lại thì thấy một thanh niên thân cao tám thước, bước chân vững vàng đi lên trên đài.
Khuôn mặt mập mạp, ánh mắt như chim ưng, mang theo một nụ cười khiêm tốn mà hướng về phía bảy vị viện trưởng mà nói:
- Tiểu sinh trong lòng có nghi vấn, mong bảy vị đại nhân chỉ giáo.
Đại nhân ở đây không phải là xưng hô quan chức mà là một cách gọi hàm hồ.
Tiết Thu chuẩn bị rời đi nghe thấy tiếng hắn liền quay đầu lại.
Sau khi nhìn thấy người này thì lông mày hơi nhíu lại.
- Hiền đệ, là ngươi?
Đạo Tín cũng dừng chân từ từ trở về chỗ cũ.
Một sa di ngồi xuống cạnh hắn.
- Sư phụ, bọn họ muốn làm gì vậy?
Đạo Tín đặt tay trên môi, thở dài một tiếng sau đó thấp giọng nói:
- Hoằng Nhẫn, con cứ xem tiếp một lúc nữa sẽ hiểu.
Sa di này pháp danh là Hoằng Nhẫn, là người Lương Châu, tục gia họ Chu, cùng tuổi với Lý Truân Phong, kinh nghiệm cũng vô cùng phong phó.
Lý Truân Phong chín tuổi đã bái Nguyên đạo trưởng làm môn hạ mà Hoằng Nhẫn này thì bảy tuổi đã được Đạo Tín thu làm đệ tử.
Hắn đến Củng huyện cũng chưa lâu cho nên đối với chuyện Kỳ Lân quán cũng rất có hứng thú.
Lý Ngôn Khánh nhìn thấy cảnh tượng phía trước thì giật mình: Sao hắn lại ở chỗ này.
Người này Ngôn Khánh vừa lạ vừa quen, vì sau này hắn sẽ là anh rể của Lý Ngôn Khánh. Lý Ngôn Khánh thầm nghĩ, hắn đã tới đây chẳng lẽ Quan Âm tỳ cũng tới?
Người ở trên đài chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Tiết Thu năm đó ở Lạc Dương nên cũng biết Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Thấy hắn lên đài xong cũng không khỏi bất ngờ, Phích Lịch đường hiện tại tuy đã xuống giống nhưng hiện tại Trưởng Tôn Vô Kỵ lai chính là anh rể của người chủ Kỳ Lân quán.
- Vô Kỵ, đệ có nghi vấn gì sao?
- Tiết đại lang đừng vội mở miệng, tiểu đệ hôm nay tới đây là muốn thỉnh giáo Hứa tiên sinh.
Hứa Tiên Sinh dĩ nhiên là Hứa Kính Tông người giúp Lý Ngôn Khánh biên soạn Gian Vọng chú, hiện nay cũng là một viện trưởng của bảy viện, thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ trực chỉ mình hắn cũng nghi hoặc không thôi, Hứa Kính Tông năm nay hai mươi lăm tuổi bởi vì hắn có kinh nghiệm nên được đảm nhiệm chức viện trưởng một viện, hắn tài học xuất chúng, văn tài hoa mỹ, nhưng lại biết rõ làm quan gian nan nên ở lại Kỳ Lân quán, những người khác không thích chỉ trích hắn hắn cũng cười cười cho qua.
Chỉ cần ông chủ thỏa mãn thì những chỉ trích đó là rắm chó gì?
Mà ông chủ của hắn dĩ nhiên là Lý Ngôn Khánh.... Trong bảy vị viện trưởng, hắn tiền lương là cao nhất, mà mấy người Tiết Thu, Diêu Nghĩa Khổng Dĩnh Đạt lại không thèm để ý tới vấn đề tiền lương.
Thứ bọn họ truy cầu chính là thanh danh.
Gia đình bọn họ giàu có dĩ nhiên không cân nhắc tới vấn đề tiền bạc.
Nhưng Hứa Kính Tông không giống như vậy hắn muốn vì sinh tồn của mình mà suy nghĩ.
Cũng vì nguyên nhân này mà hắn cam tâm tình nguyện bị bêu danh, đi biên soạn quyển sách Lưỡng Hán, gian vọng chú, Hứa Kính Tông đã giúp cho Lý Ngôn Khánh thu được tám mươi vạn quan, hôm nay hắn còn chủ trì biên soạn cuốn sách Lưỡng Tấn, còn chưa viết đã định giá được sẽ thu hơn hai mươi vạn quan, Lý Ngôn Khánh cũng không bạc đãi hắn, hai năm qua thu nhập của Hứa Kính Tông đã đạt tới ba vạn quan, cho nên hắn làm sao không thể không tận tâm tận lực?
Tuy nhiên cũng chính bời vì hắn thu nhập cao, tiêu dùng cũng khiến cho người khác để ý.
Nhưng vấn đề bị bêu danh, Hứa Kính Tông nhận hết trên người mà Lý Ngôn Khánh không có chút nào bị ảnh hưởng.
Hứa Kính Tông cũng thông minh, hắn biết rõ mình bị bêu danh càng nhiều thì càng có nhiều chỗ tốt.
Lại nói sau này Lý Ngôn Khánh làm quan, khi đó mình cũng được thăng chức rất nhanh, không cần phải làm một trọc quan như trước kia.
Lúc này Hứa Kính Tông nghi hoặc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Nếu đổi là người khác hắn sẽ không thèm để ý nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ thì khiến hắn phải băn khoăn.
Tuy hắn không biết thân phận của Trưởng Tôn Vô Kỵ nhưng Hứa Kính Tông cũng thấy người này cùng với Tô Liệt đi cùng nhau, mà Tô Liệt ở Lý phủ là nhân vật nào? Đó là tâm phúc của Lý Ngôn Khánh, thống quấn của Kỳ Lân hộ vệ, được ông chủ của hắn rất tin cậy.
Người Củng huyện ai cũng biết, , Nhục Phi Tiên Thẩm Quang, Hắc Bạch Song Hùng Khoát Hải và Hám Lăng, và một người nữa là Tô Liệt, bốn người này chính là trụ cột vũ lực của Lý phủ.
Mà người này thậm chí còn khiến Tô Liệt phải cung kính.
Hứa Kính Tông mỉm cười:
- Không biết công tử có nghi vấn gì?
Trưởng Tôn Vô Kỵ ánh mắt sắc bén, chắp tay mà nói;
- Ta chỉ muốn thỉnh giáo tiên sinh một vấn đề, cái gì là nhân, cái gì là nghĩa?
Cái gì gọi là nhân cái gì gọi là nghĩa?
Đây cơ hồ đã đụng chạm tới bổn nguyên tư tưởng của nho gia.
Nho gia có sáu đứng, trí, tín, thánh, nhân, nghĩa, trung.
Mà nhân và nghĩa là tư tưởng căn bản của nho gia, cái gì là nhân là nghĩa, đã sinh ra đủ loại quan điểm.
Hứa Kính Tông nghe vậy liền mỉm cười.
Hắn là người trong nho gia đối với tư tưởng nho gia dĩ nhiên là không lạ lẫm.
Hắn tuy nói có sách mách có chứng, đạo lý rõ ràng nhưng đối với việc hắn có tư tâm kiếm lợi Tiết Thu Khổng Dĩnh Đạt, Nhan Tương bọn Họ cũng có phần chán ghét và bất mãn.
Tuy nhiên sau lưng của Hứa Kính Tông có Lý Ngôn Khánh ủng hộ cộng thêm với thủ đoạn của hắn cao minh nên không ai nói gì.
Hứa Kính Tông nghe Trưởng Tôn Vô Kỵ nói thì trả lời hời hợt:
- Nhân nghĩa cụ thể mỗi người có một cách tiếp nhận.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói tiếp:
- Khổng thánh nhân đã nói: Người quân tử chuyên lo cái gốc, có cái gốc thì đạo nó mới sinh.
- Quân tử hướng tới nho đạo, nhưng không biết nho đạo thì có phải là quân tử nho hay không? Hay chỉ là tà nho mà thôi?
Hứa Kính Tông gò má run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này hắn đã biết được Trưởng Tôn Vô Kỵ trực chỉ phẩm hạnh của hắn.