Trịnh Hoành Nghị đắc ý nói:
- Tất cả đều là áo giáp của người Cao Ly... ha ha đệ kiểm kê qua tổng cộng có năm mươi ba bộ.
- Đệ giữ những thứ này làm gì?
Trịnh Hoành Nghị hơi xấu hổ mà gãi gãi đầu:
- Cũng không có tác dụng gì, chỉ là nhìn thấy thuận tay mà mang đi thôi.
Tạ Khoa và Đậu Hiếu nhịn không được mà nở ra nụ cười.
Không ngờ Trịnh Hoành Nghị còn có tật xấu này, trách không được ba mươi bảy con ngựa thồ hàng tràn đầy... Mà Trịnh Ngôn Khánh cũng giật mình cảm thấy, những áo giáp này nói không chừng có tác dụng rất lớn.
Ngôn Khánh gãi gãi đầu:
- Đem những áo giáp này thu thập lại, giữ gìn thích đáng.
Trịnh Hoành Nghị đáp ứng, cầm hai bộ quần áo trang sức, đưa cho Thẩm Quang một bộ, còn lại Trịnh Hoài An thu thập lại.
- Ngôn Khánh những áo giáp này ngươi giữ lại làm gì?
Tạ Khoa nhịn không được mà nhẹ giọng hỏi.
Ngôn Khánh khoát tay áo, kêu người mang tới nước, sau khi lau sạch sẽ bộ đồ trên người Trịnh Hoành Nghị và Thẩm Quang rồi mới dặn dò:
- Các ngươi nhớ kỹ, đi Mộc Hành trấn không phải gây chuyện thị phi mà là tìm hiểu tin tức.
- Chúng ta ở đây chín mươi hai tính mạng đề phó thác cho hai người.
- Thấy tình huống không ổn lập tức rời khỏi ta sẽ dẫn Hắc Tử và A Lăng tơi sơn khẩu tiếp ứng các ngươi... Nhớ kỹ không được cậy mạnh gây chuyện thị phi.
- Ngôn Khánh, huynh yên tâm ta từ giờ trở đi là thường dân.
- Thẩm Quang đại ca không biết tiếng Cao Ly, giả trang rồi nhớ tuy cơ mà hành động.
Kỳ thật người mà Trịnh Ngôn Khánh không yên tâm nhất chính là Trịnh Hoành Nghị.
Thẩm Quang nói:
- Thiếu gia không cần phải lo lắng, Thẩm Quang nhất định sẽ chiếu cố tốt cho Hoành Nghị thiếu gia.
- Được rồi các ngươi đi đi, Đậu Hiếu, ngươi cùng với đại hắc tử và A Lăng ba mươi người lên đường, hộ tống Trịnh Hoành Nghị và Thẩm Quang rời núi.
Đậu Hiếu ứng tiếng, lập tức xuống dưới chuẩn bị.
Mà Trịnh Ngôn Khánh và Tạ Khoa cũng tiễn đoàn người ra khỏi sơn động cho đến kh đám người Trịnh Hoành Nghị biến mất ở chân núi không thấy gì nữa mới trở về sơn động.
- Tạ đại ca, đệ có một dự cảm, nói không chừng chúng ta sẽ dùng tới những áo giáp này.
Tạ Khoa khẽ giật mình, chợt kịp phản ứng, hắn hạ giọng nói:
- Ngôn Khánh, ý của đệ là, con đường này không đi được sao?
Trịnh Ngôn Khánh khẽ gật đầu, ngoắc Trịnh Hoài An tới:
- Hoài An, ngươi đem tòan bộ những quân nhu này kiểm kê lại một tờ giấy cho ta.
Trịnh Hoài An khom người tuân mệnh, ki kê bận rộn mà Trịnh Ngôn Khánh ở bên cạnh thì nhìn trên khuôn mặt của hai người nở ra nụ cười.
Lúc này có một cái túi từ trên thớt ngựa rớt xuống đất.
Trịnh Ngôn Khánh đi qua nhặt cái túi đó lên.
Mở túi ra đồng tử hắn co lại, hiện ra vẻ kinh dị.
- Tạ đại ca, Hoành Nghị lần này chỉ sợ lập đại công rồi.
Nói xong hắn đem cái túi cho Tạ Khoa nhìn, Tạ Khoa sau khi nhận lấy nhìn thoáng qua vật phẩm ở bên trong sau đó khẽ gật đầu.
Trong núi chớp mắt đã bảy tám ngày trôi qua, Trịnh Hoành Nghị và Thẩm Quang tiến về Mộc Hoành trấn thám thính vẫn chưa có tin tức.
Mấy ngày này, Trịnh Ngôn Khánh còn có thể yên tâm.
Nhưng ngày ngày trôi qua Trịnh Ngôn Khánh bắt đầu lo lắng.
Đậu Hiếu ba người núp ở trong sơn khẩu, phạm vi hoạt động vô cùng nhỏ tránh cho bị người khác phát hiện. Người Hán và người Cao Ly tuy có vẻ tương tự nhau nhưng cẩn thận quan sát vẫn thấy nét khác biệt.
Về phần Trịnh Hoành Nghị có Thẩm Quang hộ giá, lại nói lưu loát tiếng Cao Ly, Trịnh Ngôn Khánh cũng không lo lắng lắm.
Nhưng nếu là một hai ngày thì không sao đằng này liên tục bảy tám ngày không có tin tức.
Trịnh Ngôn Khánh và Tạ Khoa đều lo lắng hai người ở Mộc Hoành trấn phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Thẩm Quang tính tình thâm trầm võ nghệ cao cường, Trịnh Ngôn Khánh không lo lắng nhưng Trịnh Hoành Nghị từ nhỏ xuất thân thế gia, có chút tính tình của công tử ca, nếu như nó mà phát tác thì vô cùng phiền toái, Trịnh Ngôn Khánh nghĩ đến chuyện này thì càng lúc càng không yên tâm muốn đi tìm hiểu.
Tuy nhiên hắn cuối cùng vẫn bị Tạ Khoa ngăn lại.
Đại Nghiệp năm thứ tám.
Mùa hè nóng bức cuối cùng cũng sắp qua đi, thời tiết bán đảo Triều Tiên lúc này đã có một chút dấu hiệu của mùa thu.
Cuộc chiến ở Liêu Đông vẫn còn giằng co.
Điện Nội Thiểu Giam Lý Uyên mang theo con trai trưởng Lý Kiến Thành đi tới Hoài Xa trấn lặng yên nhìn bờ sông Liêu Thủy.
Từ rất xa đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa, ở quanh có trăm tên quân sĩ thủ hộ, nhìn thấy Lý Uyên tới quân sĩ lập tức nhường ra tạo thành một con đường.
Từ trên xe ngựa đi xuống cùng với Lý Uyên là một thanh niên anh tuấn.
Lý Uyên thì ghìm chặt chiến mã, còn thanh niên thì đi ra phía trước, kéo dây cương lộ ra vẻ tươi cười.
- Lý thiếu gia hôm nay đến phó ước, tại hạ thật hân hạnh.
- Vũ Văn công tử không cần khách khí.
Người này chính là Vũ Văn Sĩ, chính là thứ tử của Vũ Văn Thuật huynh đệ của Vũ Văn Hóa Cập, đồng thời là phò mã đương triều, lấy Nam dương công chúa làm vợ, rất được Dương Quảng ưu ái.
Hắn trong biên chế nằm ở dưới trướng của Lý Uyên
Nhưng Lý Uyên lại không dùng hắn mà coi như là bạn vong niên.
- Vũ Văn Phụng Ngự mời Lý Uyên ta đến đây không biết có gì chỉ giáo?
- Ta vừa nhận được tin tức, Phi Hoàng Thượng Cứu ngự mã của bệ hạ trên đường tới Trách Quận đã bị Dương Công Khanh phục kích, bị cướp không còn.
Đồng tử của Lý Uyên co rút lại lộ vẻ khiếp sợ.
- Đạo phỉ hung hăng càn quấy như vậy sao?
- Nghe nói quận thừa Võ Dương Nguyên Bảo Tàng đã phái binh truy kích và tiêu diệt, Dương Công Khanh hiện tại đã đại bại, tuy nhiên hiện nay Hà bắc đạo tặc bộc phát, trước có Tô An Tổ ở Cao Kê làm phản, lại có Cao Sĩ Đạt. Bệ hạ đối với chuyện này lại không thèm để ý, chỉ một mặt chú ý tới người Cao Ly, chỉ sợ sẽ gặp phải hỗn loạn.
- Ta hôm nay tới gặp huynh trưởng chính là muốn thương nghị chuyện này.
Lý Uyên lộ vẻ mờ mịt:
- Bệ hạ trực tiếp đi đốc chiến, thắng lợi man di là nằm trong tầm tay.
- Phụng Ngự xem ra đã nói hơi quá, thoe ta thấy đạo phỉ ở Hà Bắc cũng thế, Sơn Đông cũng thế, cuối cùng cũng chỉ là đám tôm tép mà thôi.
- Hiện nay bệ hạ uy danh đang thịnh, Vu Trọng Văn cùng với lệnh tôn vượt qua Lục giang hướng về phía Bình Nhưỡng, trước đây Lai Hộ Nhi tuy có tiểu bại nhưng trận chiến này theo ta thấy sẽ diễn ra không quá dài, nhanh chóng có thể chấm dứt.