Tân Thế Hùng nói:
- Ta cả đời không có con trai cũng không có con gái.
- Chỉ có một chất nhi, hôm nay nó là thủ bi Hồng Nghê quan, là nam đinh còn sót lại của Tân gia, hiền chất nếu như có thể còn sống trở về thì hãy chuyển cáo tới chất nhi kia của ta, trong chỗ ở của ta có một đai lưng ngọc và một bộ bảo giáp, tất cả do hắn kế thừa, trong thư phòng còn có một bộ sách chính là những biện pháp trị quân mà ta sáng tác ra, những thứ đó đều tặng cho hắn. Tân gia ta chỉ có một mình hắn hắn hành sự không được quá mức hung ác, nếu có thể tha được thì hãy tha cho người ta, nhớ lấy nhớ lấy.
Trịnh Ngôn Khánh giật mình không thôi.
- Tướng quân tướng quân nhất định ổn thỏa, tiểu chất sẽ hộ tống tướng quân trở về Liêu Đông.
Tân Thế Hùng ho khan hai tiếng:
- Chuyện của ta ta biết, thể cốt này của ta chỉ sợ không chống lại tới Liêu Đông.
- Mà cho dù có thể trở về Liêu Đông thì sao?
- Cao Ly đại bại cũng nên có người gánh trách nhiệm, ta cho dù còn sống trở về cũng khó có kết quả tốt, mà ta chết ở Cao Ly Tân Văn Lễ có lẽ còn được phong quan phong hầu, ta trở về có khi hắn còn bị liên lụy.
Trịnh Ngôn Khánh lập tức cười cười.
Tân Thế Hùng nói không sai, đừng nhìn hắn lúc này tinh thần phấn chấn nhưng thực tế....
Nếu có thể xuyên qua Lang Lâm sơn trở về Liêu Đông Tân Thế Hùng cũng khó chống đỡ được, ở nơi này không có dược phẩm không có lương y chỉ dựa vào một quân y mà có thể chịu đựng tới Liêu Đông thì vô cùng khó khăn.
Hơn nữa ông ấy nói cũng đúng.
Chết ở Cao Ly so với sống ở trong nước còn tốt hơn.
Trịnh Ngôn Khánh hít một hơi thật sâu:
- Tướng quân tiểu chất sẽ đem toàn bộ những lời này về nói cho Tân Văn Lễ.
Khoan đã Tân Văn Lễ.
Tên này sao mà nghe quen tai.
Trong Tùy Đường diễn nghĩa hình như có một vị đại đao tên là Văn Lễ? Nếu Tân Văn Lễ này chính là Văn Lễ kia thì sao? Hiện nay đã có tử diện thiên vương Hùng Khoát Hải, có một hảo hán Văn Lễ cũng là chuyện bình thường, nhưng mà Trịnh Ngôn Khánh nhớ rõ, Bùi Nguyên Khánh sắp đặt kế giết chết Văn Lễ, vậy Văn Lễ với Tân Văn Lễ liệu có thể là một người không?
Trịnh Ngôn Khánh thầm cân nhắc quan hệ này, hắn vừa đi ra ngoài sơn động thì Trịnh Hoành Nghị đã chạy tới.
- Ngôn Khánh, việc lớn không hay rồi.
Trịnh Ngôn Khánh ngẩng đầu kinh ngạc mà hỏi:
- Hoành Nghị sao lại kinh hoảng như vậy?
- Lương Thành Lương Thành hắn thuyết phục sáu lữ soái muốn mang người rời khỏi đây.
- Cái gì?
Trịnh Ngôn Khánh nghe được liền kinh hãi.
Lương Thành chính là Lương lữ soái lúc trước nảy sinh tranh chấp với hắn, Trịnh Ngôn Khánh biết rằng người này sẽ gây ra phiền toái nhưng lại không ngờ rằng hắn lại muốn đem Tùy quân đi. Hiện tại Tùy quân chỉ có bốn năm trăm người mười ba tên lữ soái, Lương Thành nếu lôi sáu gã lữ soái đi thì cũng giống như lôi đi phân nửa người, những Tùy quân ở lại cũng không còn chút sĩ khí nào hết.
Dưới tình huống này, hắn làm thế thì không thể nào tiếp nhận.
Nghĩ lại Tân Thế Hùng cũng đã tỉnh lại, hiện tại ông là người có quân chức cao nhất trong quân, nếu như nói một tiếng sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến quân sĩ.
Cho nên hắn muốn lập tức hành động.
Trịnh Ngôn Khánh đứng dậy đi ra ngoài sơn động.
- Hiền chất.
Tân Thế Hùng đột nhiên gọi Trịnh Ngôn Khánh lại:
- Lúc cần thiết cần phải dùng thủ đoạn ân uy kết hợp mới khiến người khác thuần phục.
Trịnh Ngôn Khánh gật đầu:
- Tướng quân yên tâm tiểu chất minh bạch nên xử lý thế nào.
- Mạch Tử Trọng cùng với Hùng Khoát Hải, Thẩm Quang ba người tiến ra ngăn lại, Hám Lăng Tạ Khoa Trịnh Hoành Nghị ba người thì đi ổn định những người khác, đặc biệt là kỵ quân, nếu như ai dám gây chuyện sẽ bị giết chết tại chỗ tuyệt không nương tay.
Tạ Khoa ba người vội vàng rời đi.
Trịnh Ngôn Khánh thì mang theo ba người Mạch Tử Trọng đi ngăn cản ba người Lương Thành.
Ở bên ngoài Lương Thành cùng với sáu gã lữ soái mang theo hai trăm tên Tùy quân tiến ra.
Lương Thành một phương diện không muốn làm việc dưới trướng Trịnh Ngôn Khánh nữa một phương diện khác là hắn đối với Trịnh Ngôn Khánh không tin tưởng, cho dù Trịnh Ngôn Khánh có ơn cứu mạng hắn thì cũng không tính là gì. Thời điểm này bảo toàn tính mạng của mình mới là đại sự hàng đầu, những người có ý nghĩ giống như Lương Thành cũng không ít, vì vậy trong thời gian ngắn, rất nhiều người ủng hộ hắn.
Cho nên thừa dịp Trịnh Ngôn Khánh đi thăm Tân Thế Hùng, Lương Thành đã có hành động quyết đoán.
Trong tay có binh thì có lực lượng.
Cùng lắm thì làm thổ phỉ, Lang Lâm sơn mạch lớn như vậy, Cao Ly chẳng lẽ muốn lật cả tòa núi lớn sao? Chỉ cần sống sót qua mùa đông giá rét, qua mùa xuân tập kích bốn phía thì thật tiêu dao khoái hoạt.
Nào biết được Trịnh Ngôn Khánh nhận được ti không phảin tức nhanh như vậy lập tức dẫn theo người đi ngăn cnả hắn.
Lương Thành âm trầm nâng hoành đao lên:
- Trịnh giáo úy có đạo là gặp nhau thì cũng phải có lúc chia tay. Lương mỗ ghi ở trong lòng thế nhưng mà giáo úy muốn chúng ta theo chịu chết chúng ta không làm được.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Lương lữ soái muốn làm phải sao?
- Tạo phản?
Lương Thành cười to:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai, một tên trẻ con miệng còn hôi sữa, dựa vào đâu mà ta phải nghe theo lệnh của ngươi? Những người ở nơi này có ai mà không phải thân kinh bách chiến, từ trong núi thấy biển máu đi ra, làm sao phải tới ngươi làm chủ.
Tạo phản? Lão tử hôm nay muốn tạo phản đó, ngươi muốn khó dễ ta sao? Đừng nói là ta, cho dù là Tân tướng quân đi ra cũng đừng hòng ngăn ta lại.
Trịnh Ngôn Khánh lúc này mới nở ra một nụ cười.
- Ta nếu như không nhường đường thì sao?
- Ai dám cản đường lão tử lão tử sẽ lấy mạng người đó.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Đã như vậy, ta sẽ lĩnh giáo thủ đoạn của Lương lữ soái một phen, xem lữ soái muốn lấy mạng ta thế nào?
Nói xong hắn không thèm nhìn vào mấy người Lương Thành, ánh mắt chuyển hướng về phía một đám Tùy quân ở phía sau lưng hắn:
- Các ngươi cũng muốn theo Lương tặc tạo phản sao?
Một câu này đã biến Lương lữ soái làm Lương tặc khiến cho đám người Lương Thành bọn họ sắc mặt biến đổi.
- Nửa năm trước ta ở Bình Nhưỡng thảm bại, đem theo bất quá ba bốn người sau đó từ Bình Nhưỡng giết chóc tới Mộc Hoành trấn rồi lại từ Mộc Hoành trấn tiến tới Bình Nhưỡng từ Bình Nhưỡng cho tới đây, mặc dù có lúc gian nan nhưng ta vẫn chưa bỏ cuộc không làm đào binh.
- Vốn ta tưởng rằng ta tấn công vào nội thành thu binh có thể cùng mọi người tập hợp một chỗ kề vai chiến đấu, trở về Liêu Đông.
- Nhưng ta không ngờ sau một trận thất bại đã khiến cho những người này lâm trận lùi bước, muốn làm đào binh. Ta hiện tại đã hối hận, những người chết ở trong Phong Khẩu đúng là đã chết oan, bọn họ thậm chí trả giá bằng tính mạng cứu ra một đám quỷ nhát gan, sớm như thế ta cùng bọn họ chết trận chứ không muốn ở đây làm bạn với các ngươi.
Tùy quân hơi dao động.
Lương Thành thấy tình thế không ổn liền vội vàng la lớn:
- Các huynh đệ đừng nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, hắn chẳng qua chỉ muốn chúng ta chịu chết mà thôi. Trịnh Ngôn Khánh ngươi còn nói nữa đừng trách đao trong tay của ta.