Đúng lúc càng quản sự không kiêng sợ, lão đột nhiên ra tay bắt ba tên xảo trá điển hình một tên thì bị Thẩm Quang giết tai chỗ, hai tên thì bị mang tới huyện nha, chịu tội đi tới biên cương, chung thân không được trở về, trong thoáng chốc đã chấn nhiếp bọn quản sự ở trong trang.... Trong vòng ba tháng, Trịnh Thế An đã khống chế toàn bộ.
Trịnh Thế An đem các quản sự lần lượt giới thiệu cho Trịnh Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh gật đầu, hắn không dễ dàng thân cận với những người này, càng biểu lộ mình thân thiện sẽ khiến cho người ta có thể đạp lên đầu của mình, có đôi khi lộ ra vẻ cao cao tại thượng có thể khiến cho bọn họ sọ hãi và kính trọng.
- Thế Tích vài ngày trước còn tới hỏi thăm con.
- Sao?
- Hắn gần đây rất bận... hiện nay Hà Nam có hơi hỗn loạn, xung quanh thường xuyên có đạo phỉ qua lại, tập kích người trong thôn xóm, Thế Tích hôm nay được lệnh của Phòng huyện lệnh, chấp chưởng quản thành Hưng dũng, mấy lần đánh tan đạo phỉ xâm phạm biên giới, thanh danh sắp vượt qua con rồi.
Trịnh Ngôn Khánh trong lòng không hề mất hứng mà vô cùng vui mừng.
Từ Thế Tích này mới là Từ Thế Tích chinh chiến trong ấn tượng của hắn, không phải là một con mọt sách ở học xá.
Từ trong miệng của Trịnh Thế An, hắn có thể cảm nhận được Từ Thế Tích hiện nay rất tốt.
- Giữa năm, phụ thân hắn ở phía Nam sông Độ mua không ít sản nghiệp, hiện tại nghe nói Từ Thế Tích được Phòng huyện lệnh khẩn cấp phái ra ngoài làm việc cho nên không thể đoàn tụ với con.
Ngôn Khánh gật nhẹ đầu, tỏ ý minh bạch.
Rượu qua ba tuần, các quản sự lần lượt đứng dậy, cáo từ rời đi.
Trịnh Ngôn Khánh lúc này mới có cơ hội hỏi thăm:
- Gia gia, ông ở trên thư không nói rõ ràng lần này gọi con về là có chuyện gì?
Lời kia vừa thốt ra, đã khiến cho mọi người đều nở ra một nụ tươi cười.
- Khánh oa nhi, cơ hội của con đã đến.
- Cơ hội?
Trịnh Thế An nói:
- Con gấp gáp trở về chắc cũng biết rằng bệ hạ chuẩn bị dùng binh ở Liêu đông, tập hợp binh mã thiên hạnh ở Trác quận.
Ta biết rõ ta còn biết chiến tranh này kết cục sẽ làm thảm bại mà chấm dứt.
Tuy nhiên Ngôn Khánh không cách nào nói ra, vì vậy chỉ gật đầu tỏ ý lắng nghe việc này.
- Hiện nay tất cả các gia đình thế gia đều liên tục suất lĩnh tông đoàn tiến về Trác quận tập kích, con cũng biết, tiểu quốc Cao Ly kia mà cũng dám hung hăng với bệ hạ, lần này bệ hạ dùng binh nhất định sẽ thu được toàn thắng.
Tất cả mọi người ở Trịnh thị đều muốn tham chiến, nói là kiếm Võ huân.
Ngôn Khánh nghe xong trong lòng thầm cảm thấy không ổn.
Trịnh Thế An nói tiếp:
- Nguyên Thọ thúc của con và Thiện Quả thúc đã đến Hải Minh đạo, sáng nay tiến tới Hải Châu giành quyền lợi tham chiến truyền lệnh cho đệ tử Trịnh thị biết, tông đoàn của Trịnh thị tiến về phía Đông Lai báo danh trước ngày hai mươi hai tháng chạp, nếu như báo danh chậm trễ thì không tiếp nạp.
Tính thời gian thì cũng không còn lâu nữa.
- Ta ở tộc lão đại hội đã vì con mà giành được chức Tư Mã tông đoàn, lần này cho con tiến về Đông Lai, hi vọng có thể giành võ huân thành công.
Trịnh Ngôn Khánh nghe được không khỏi hít sâu một hơi.
Điều hắn sợ đúng là điều này, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, gia gia muốn hắn quay về chính là vì xuất chinh đánh Cao Ly.
Đây chẳng phải là muốn chết sao?
Trịnh Ngôn Khánh không muốn tham gia trường náo nhiệt này nhưng lần này hắn không đi thì có lý do gì từ chối đây? Hắn biết rõ kết cục của lần đánh Cao Luyên này, nhưng bọn người Trịnh Thế An lại không biết kết cục.
Trong mắt bọn họ xuất chinh Cao Ly chính là một cơ hội tốt để lấy quân công.
Ngôn Khánh hiện nay lại là Vân Kỵ úy nếu như có thể lấy công huân thì sau này nhất định sẽ vô cùng có lợi.
Bỗng nhiên Ngôn Khánh nhớ ra một điều hai mắt sáng lên:
- Gia gia, đến hỗ trợ Đại tướng quân... đóng quân ở Đông Lai?
- Đúng vậy.
- Chẳng lẽ không đi Trác quận tập kết sao?
- À, cái này ta không rõ lắm.
Trịnh Thế An nói:
- Nguyên Thọ nói, đến hỗ trợ dưới trướng Đại Tướng quân, thủy quân tới tháng giêng sẽ sẽ dời trú tới Cát Ti thành, sở dĩ tập hợp ở ngày hai mươi hai tháng chạp chỉ sợ cũng là vì nguyên nhân này.
Ngôn Khánh lập tức kinh ngạc.
Cát Ti thành là ở nơi nào?
Hắn do dự một chút rồi nhẹ giọng hỏi:
- Gia gia, trong nhà còn phái người nào đi không?
- Con trai trưởng của Nguyên Thọ là Trịnh Tỉnh là chủ tông đoàn, con là Tư Mã, hiệp trợ Trịnh Tỉnh, ngoài ra còn có Hoành Nghị.
Còn có đệ tử khắp nơi, tổng cộng là 37 người, 800 tông đoàn Trịnh thị... Ừ ta cũng định để cho Thẩm Quang và Hùng Đại Hải đi theo con tới Cát Ti thành.
Chắc chắn là gia gia có hảo ý.
Vấn đề ở chỗ, Trịnh Ngôn Khánh không cách nào tiếp nhận hảo ý này.
Đi Cát Ti thành tập hợp? Thủy quân?
Ngôn Khánh cảm thấy hơi hồ đồ, đán Cao Ly không phải tiến binh tới Liêu Đông, qua Áp Lục giang sao? Tại sao lại thêm một nhánh thủy quân nữa?
- Ngôn Khánh, con cảm thấy thế nào?
Trịnh Thế An thấy Trịnh Ngôn Khánh không trả lời thì mở miệng hỏi thăm.
Trịnh Ngôn Khánh ngẩng đầu cười khổ mà nói:
- Gia gia, con có thể không đi không?
Những lời này vừa thốt ra ngoài miệng, tất cả mọi người kể cả Hùng Đại Chuy, Vương Chính, Thẩm Quang đều kinh ngạc nhìn lại Trịnh Ngôn Khánh.
Đây chính là cơ hội tốt để lập quân công tại sao hắn lại không muốn đi?
Viễn chinh Cao Ly dùng mười hai vạn đại quân đánh một tiểu quốc nhỏ bé, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Trịnh Ngôn Khánh sợ hãi chiến tranh sao?
Tuyệt đối là không, nếu như hắn sợ chiến tranh thì lúc ở Bạch Tước Tự tuyệt đối không thể trấn tĩnh mà huyết chiến với sơn tặc được như vậy.
Cho nên không phải vì hắn sợ chiến tranh mà sinh ra ý cự tuyệt.
Nhưng hắn không biết phải dùng nguyên nhân gì để từ chối đây? Trịnh Ngôn Khánh không có cách nào giải thích, bởi vì việc này liên lụy quá mức phức tạp, hắn cũng biết lần này mình xuất chinh, Trịnh Thế An hẳn đã hao tổn một cái giá lớn.
- Con chỉ cảm thấy hai năm qua con chưa được tận hiếu dưới gối với gia gia cho nên trong lòng hổ thẹn.
Trịnh Thế An khoát tay nói:
- Tận hiếu dưới gối sau này còn có nhiều cơ hội nhưng mà quân công võ huân thì không được để mất thời cơ, Ngôn Khánh lần này con đừng để lòng dạ nữ nhi mà làm hỏng việc, lòng hiếu thảo của con gia gia dĩ nhiên là hiểu rõ, nhưng so với tiền đồ của con thì những chuyện khác đều không quan trọng.
- Còn nữa, Cao Ly chỉ là một nơi nhỏ bé, nhấc tay lên là tiêu diệt được.
- Có lẽ không bao lâu con có thể quay trở về, đến lúc đó có thể tận hiếu, gia gia trong lòng cũng thêm vui vẻ. Được rồi con ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, đến ngày mười lăm tháng chí, tiến về Huỳnh Dương, tụ hội cùng với những đệ tử trong tộc, chớ để lỡ thời gian. Ta nghe nói đại tướng quân kia quân kỷ rất nặng.
- Vâng.