Ý đồ của Mạch Tử Trọng bị Trịnh Ngôn Khánh phá hư, trong lòng hắn vô cùng tức giân.
Hai con ngựa chiến đấu với nhau trong tích tắc, con Ô Điêu Mã đột nhiên hất đầu lên, Ngọc Đề Tuấn cũng may mắn tránh khỏi, nếu đổi là con ngựa bình thường thì đã bị cái hất đầu này của nó làm cho bị thương, Bạch mã hí dài một tiếng lùi về phía sau, sau đó lại vọt tới khiến cho Ô Điêu Mã sợ hãi rút lui về phia sau, hí vang không ngừng.
Chiến mã tranh phong, kỵ sĩ không ai nhường ai.
Mạch Tử Trọng vung trượng chém ngang, Trịnh Ngôn Khánh sau khi dùng Ngọc Đề Tuấn bức Ô Điêu mã lùi về sau thì mộc cúc đã rơi xuống đất, phát ra một tiếng trầm đục, một đạo hỏa hồng xẹt qua, mộc cúc đã được Trịnh Ngôn Khánh đánh lên, Tiết Thu từ phía sau phóng ngựa bay lên lăng không đánh một cái, đem mộc cúc chuyền cho Diêu Nghĩa.
Mà Thẩm Quang và Từ Thế Tích cũng xông lên.
Mạch Tử Trọng thấy mộc cúc rơi vào trong tay người của Trịnh Ngôn Khánh thì nhất thời nóng mắt, hắn thúc ngựa muốn cản Diêu Nghĩa lại.
Lúc này một con chiến mã đã tiến lên ngăn Mạch Tử Trọng lại.
Mạch Tử Trọng vội vàng ghìm cương ngựa trốn tránh nhưng nhìn lại thì thấy người này là một người lạ lẫm, chính là Bùi Hành Nghiễm.
Trách nhiệm của hắn chính là trợ giúp Trịnh Ngôn Khánh ngăn Mạch Tử Trọng lại.
Thừa dịp Mạch Tử Trọng bị ngăn cản, Trịnh Ngôn Khánh phóng ngựa tiến tới.
- Ngôn Khánh đánh bóng.
Vài tên gia tướng không ngăn cản Từ Thế Tích và Thẩm Quang nữa, bắt đầu tiến lên ngăn cản Diêu Nghĩa, Diêu Nghĩa cũng không bối rối, đem kích cúc dánh lên, lúc này trước khung thành của Mạch gia đã không có một người.
- Ngăn bọn chúng lại.
Mạch Tử Trọng bất chấp tất cả thúc ngựa quay trở về.
Một đạo bạch sắc tia chớp phát ra, Trịnh Ngôn Khánh vượt qua đám người, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, sử dụng tuyệt kỹ, xoay người trên không trung, một trượng đánh ra, mộc cúc bay thẳng về phía cầu môn.
- Hay!
Trên cổng thành, bọn Lý Uyên không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi.
Những người ở đây cũng đã xem nhiều trận kích cúc, nhìn thấy chiến thuật tiến công này thì đều biết vô cùng xảo diệu.
- Vào rồi, vào rồi...
Trưởng Tôn Vô Cấu vung tay lên, hưng phấn gào lên:
- Phụ thân, tiểu ca ca đánh cúc vào rồi.
Trưởng Tôn Thịnh liên tục gật đầu, hai gò má thon gầy lộ ra vài phần vui vẻ, tiểu tử này đúng là bản lĩnh.
Hắn quay đầu lại nhìn thiếu niên sau lưng:
- Vô Kỵ, con thấy thế nào.
Người ở sau lưng của Trưởng Tôn Thịnh chính là con trai út của Trưởng Tôn Thịnh, Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Hắn khẽ gật đầu:
- Cúc rất tốt, lộ tuyến vô cùng rõ ràng.
- Chỉ là Mạch Tử Trọng có hơi rối loạn, vừa rồi hắn cơ hồ rơi toàn bộ vào sự tính toán của đối phương, căn bản không phát huy được hết khả năng của mình, phụ thân trận cúc chiến này mấu chốt chính là khi nào Mạch Tử Trọng có thể tỉnh táo trở lại.
Trưởng Tôn Thịnh híp hai mắt lại, từ chối cho ý kiến.
Mà trong trường, Mạch Tử Trọng trợn mắt há hốc mồm ghìm cương ngựa lại, hắn tuyệt đối không ngờ, lại bị Trịnh Ngôn Khánh dễ dàng dẫn trước như vậy, hơn nữa khi Trịnh Ngôn Khánh quay trở về còn thúc ngựa tới trước mặt Mạch Tử Trọng, ra vẻ khinh miệt, lúc đầu giơ ngón cái lên sau đó đem ngón cái chĩa xuống dưới mặt đất.
Sĩ khả sát bất khả nhục.
Mạch Tử Trọng lúc này mới tỉnh táo, đầu óc bắt đầu nóng lên, vô cùng tức giận.
Tên này quá càn rỡ, khinh người quá đáng.
- Tiến công, tiến công.
Mạch Tử Trọng bị Trịnh Ngôn Khánh luân phiên khiêu khích, rốt cuộc cũng không chịu đựng được, lồng ngực của hắn như phát hỏa, hắn vừa nhận được mộc cúc thì đúng lúc này, Trịnh Ngôn Khánh lại vọt tới trước mặt hắn, giơ cúc trượng bổ tới, đây chính là cúc trượng, đánh vào có thể khiến cho người ta gãy xương.
Mạch Tử Trọng vội vàng lách mình,thì đã thấy Trịnh Ngôn Khánh vung trượng cúc hung mãnh, khẽ thò trượng ra đón lấy mộc cúc, Diêu Nghĩa và Tiết Thu thì tiến lên ngăn cản kỵ đội, Tiết Vạn Triệt bỗng nhiên tiến lên, nhận lấy mộc cúc, chuyền cho Bùi Hành Nghiễm từ phía sau dâng lên.
Mạch Tử Trọng muốn thúc ngựa đuổi theo nhưng nào biết lúc đó Ngọc Đề Tuấn lại há miệng, hung hăng cắn lấy cái đuôi của Ô Điêu mã.
Vừa rồi nó bị Ô Điêu mã chạm phải, đã ghi hận vào trong lòng.
Cơ hội tốt như vậy nó há có thể bỏ qua, Ô Diêu mã bị cắn phải đau đớn hí vang một tiếng, dương móng định đá vào Ngọc Đề Tuấn. Trịnh Ngôn Khánh há có thể để cho nó đạp trúng, trong tích tắc này hắn liền thúc mã né tránh, ngăn cản Mạch Tử Trọng, chỉ nghe thấy bốn phía đã vang lên một hồi hoan hô.
Hóa ra trong lúc Trịnh Ngôn Khánh cản Mạch Tử Trọng lại thì Bùi Hành Nghiễm đã mang mộc cúc đánh vào khung thành của bên Mạch Tử Trọng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Trịnh Ngôn Khánh đã đánh hai mộc cúc vào trong khung thành khiến cho sắc mặt của Mạch Tử Trọng trở nên xám xịt.
- Mạch mập, tiểu tử ngươi đang làm gì đó?
Ỏ trên đầu thành truyền tới một thanh âm gào thét.
Mạch Tử Trọng quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy Ngư Câu La đang ở trên đó mà chửi ầm lên.
- Tên tiểu tử nhà ngươi không chơi đánh bóng cho tốt, quấn tên tiểu tử kia làm gì đó.
- Con mẹ nó nếu như ngươi không kích cúc, hãy mau cút sang một bên cho lão tử.
Nếu như đổi là người khác, Mạch Tử Trọng đã sớm mắng lại.
Nhưng trước mặt hắn lại chính là Ngư Câu La, ngay cả rắm hắn cũng không dám phóng.
Trưởng Tôn Thịnh cười ha hả không ngừng qua đầu nói:
- Ngư lão trụ năm xưa uy phong như vậy hiện tại cũng phải tức giận.
Đậu Uy hừ lạnh một tiếng:
- Đó là dĩ nhiên, ta nghe nói lão nhân này dùng một năm bổng lộc đặt cược cho Mạch Tử Trọng.
Nếu như Mạch Tử Trọng mà thua thì... ha ha một năm này hắn phải uống gió mà sống rồi.
- Khó có thể nói.
Trưởng Tôn Thịnh lắc đầu:
- Trịnh Ngôn Khánh bọn chúng xuất kỳ bất ý thừa dịp Mạch Tử Trọng không tỉnh táo lớn tiếng dọa người, chỉ sợ khi Mạch Tử Trọng tỉnh lại thì phải khổ sở một phen.
Quả nhiên, bị Ngư Câu La chửi ầm một phen, Mạch Tử Trọng đã dần tỉnh táo trở lại.
Hắn thúc ngựa xoay quanh giữa sân, nghiêm nghị quát:
- Ổn định một lúc, ổn định một lúc, mọi người ngàn vạn lần không cần phải hoảng hốt, chỉ mới thua hai cúc, chúng ta ổn định thì nhất định sẽ chiến thắng.
Mạch gia kỵ đội không hổ là tràn đầy kinh nghiệm chiến trận.
Bị Trịnh Ngôn Khánh bọn họ liên tục xuất kỳ bất ý đánh hai cúc bọn họ đích thật là bị rối loạn trận tuyến.
Nhưng sau khi Mạch Tử Trọng la lên, chúng kỵ sĩ đã dần dần ổn định,
Trịnh Ngôn Khánh lông mày nhăn lại, quay đầu nhìn lên tường thành.
Lão gia hỏa chết tiệt, đúng lúc này lại lên tiếng, để cho tên Mạch Tử Trọng sớm tỉnh táo.
Xem ra trận cúc chiến lúc này mới là lúc mở màn.