Một đội người mặc áo bào màu đỏ đi gày đen đi tới, dẫn đầu là Trịnh Ngôn Khánh và Bùi Hành Nghiễm, tất cả đều cao ráo tú mỹ khiến cho trên đầu thành không ít người lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Ở Huyền Vũ Môn, dưới cờ Phi Long, Dương Quảng mang theo tần phi hậu cung của hắn đã sớm ngồi vững thân hình.
Dương Quảng hiện nay chưa tới bốn mươi tuổi, hắn mặc long bào, đầu đội mũ miện, khoác một áo choàng màu đỏ, lộ ra tư thế hiên ngang, rất có khí chất.
Hắn không giống như là Dương Kiên, luôn có khí chất phiền muộn tối tăm.
Trái lại Dương Quảng dưới ánh sáng mặt trời, ngọc diện môi son, thêm vài phần lười nhác vui vẻ, bên cạnh hắn là một thư sinh văn nhược, và một mỹ phụ ngồi ngay ngắn, đôi mắt linh động, quang mang lập lòe. Thỉnh thoảng ở bên cạnh Dương Quảng nói một hai câu khiến cho hắn cười to không ngớt.
Tuổi của nàng thì mới khoảng trên hai mươi.
Nhưng đừng để vẻ bề ngoài của nàng dụ hoặc, người này chính là hoàng hậu đương triều, chính thê của Dương Quảng.
Tuổi thật của nàng so với Dương Quảng còn lớn hơn.
Nhưng thoạt nhìn lại thiên kiều bá mị, phong tình vô hạn.
Hoàng hậu lúc này đang nhìn về phía cổng thành.
Nàng nhẹ giọng cười hỏi:
- Hoàng thượng, người nào là Bán Duyến Quân?
Dương Quảng khẽ giật mình, hắn cũng chưa từng gặp qua Trịnh Ngôn Khánh nên hỏi thăm thị vệ bên cạnh:
- Bán Duyến Quân là người nào?
- Bệ hạ, chính là người ở đằng trước, tiểu lang quân cưỡi bạch mã.
- A...
Dương Quảng và Tiêu hoàng hậu đều cao hứng hơi thò người ra phía trước mà nhìn. Ở phía sau hắn là Tần phi cũng hiếu kỳ mà nhìn Ngôn Khánh phía dưới, xì xào bàn tán, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khúc khích.
- Tiểu lang quân anh tuấn đó là lại chính là người bướng bỉnh đó sao?
Tiêu hoàng hậu nói:
- Hắn còn làm bài thơ
- Ngôn Khánh một đấ , thơ trăm thiên
Ngủ trong quán rượu tại Lạc Dương;
Thiên tử kêu tới chẳng lên thuyền ,
Tự xưng thần là tiên trong rượu
Hoàng thượng người này tuyệt đối không thể nhìn bề ngoài.
Dương Quảng hừ một tiếng:
- Còn không bướng bỉnh sao, ba năm trước hắn dám làm ra câu "sĩ cam phần tử bất công hầu", hiện tại ngay cả thiên tử cũng không nhìn lên.
Tiểu hoàng hậu dùng đôi mắt thu thủy lưu chuyển, bàn tay thon ngọc khẽ nắm lấy Dương Quảng.
- Bệ hạ, hôm qua bệ hạ còn khen hắn, tại sao hôm nay lại đổi ý?
Dương Quảng hỉ nộ vô thường làm sao người ta có thể hiểu được.
Mặc dù là Tần phi mà hắn sủng ái nhất cũng không dám cãi lại hắn, nhưng Tiêu hoàng hậu thì khác, thậm chí bất kính, Dương Quảng cũng không để trong lòng, hai mươi năm vợ chồng Tiêu hoàn hậu so với Dương Quảng lớn hơn một chút, lúc khó khăn, đồng cam cộng khổ cũng chỉ có bà.
Cho nên Dương Quảng đối với Tiêu hoàng hậu, vừa yêu lại vừa kính.
Cho dù hắn có lập ra Tây uyển có rất nhiều phi tần nhưng Tiêu hoàng hậu vẫn là người được hắn sủng ái nhất.
Nghe thấy Tiêu hoàng hậu trêu ghẹo, Dương Quảng không giận mà còn cười:
- Tử Đồng, nàng đối với Bán Duyến Quân xem rất coi trọng.
- Hoàng thượng chắc không quên xuất thân của thiếp?
Tiêu hoàng hậu là Nam Lương hoàng thất, mà Nam Lương hoàng thất thì chính là Tiêu thị ở Lang gia, cũng là danh môn vọng tộc mấy trăm năm.
Nhũng Tần phi bên cạnh kia lập tức im lặng.
Tiêu hoàng hậu này đúng là có gan lớn, ngay tại chỗ này dám nói ra cuộc tranh giành quyền lực phía sau Cúc chiến.
Hơn nữa cờ xí tươi sáng biểu thị cho lập trường của nàng:
- Ta xuất thân từ Lang gia tiêu thị, dĩ nhiên là đứng về phía sĩ tộc Quan Đông.
Nếu đổi là người khác, nói ra những lời nà là tử tội.
Nhưng từ lời của Tiêu hoàng hậu, Dương Quảng lại cảm thấy dễ nghe.
Tiêu hoàng hậu càng như vậy càng cho thấy nàng ta và Dương Quảng thẳng thắn thế nào, hai mươi năm phu thê, nàng biết rất rõ, mình càng trốn tránh thì Dương Quảng càng nghi kỵ...
- Nếu Tử Đồng đã ủng hộ Bán Duyến Quân, thì trẫm ủng hộ Mạch Tử Trọng bọn họ là được.
Tiêu hoàng hậu cười khách khách:
- Được rồi, vậy thiếp đánh cuộc với bệ hạ được không?
- Nàng muốn đánh cược gì?
- Bán Duyến Quân nếu như thua, thiếp đem ngọc bội tổ truyền cùng với Chu Quý Nhi tặng cho bệ hạ, bệ hạ thấy được không?
Chu Quý Nhi chính là nữ quan của Chu hoàng hậu, tuổi mới mười sáu, vô cùng xinh đẹp, Dương Quảng đã sớm thích.
- Vậy thì tốt lắm, nếu như Mạch Tử Trọng thua trẫm sẽ đem Thất Thập Phạt Xích mà A Sử Na dâng lên tặng cho Tử Đồng.
Thập Phạt chính là từ Ba Tư, nghĩa là ngựa.
Tiêu hoàng hậu nghe được lập tức cười tươi rạng rỡ.
Nàng đang định mở miệng tạ ơn thì bên tai đột nhiên vang lên một hồi thanh âm, hai người quay đầu lại nhìn thì thấy Mạch Tử Trọng suất lĩnh cúc đội đi vào trong tường thành.
Mạch Tử Trọng mặc một chiếc áo màu đen, cầm ô chuy mã, đi một vòng quanh tường thành.
Những ngày qua cuộc sống của hắn cũng không tốt cho lắm.
Vốn đây chỉ là thiếu niên tranh giành tình nhân không ngờ lại biến thành ván cờ giữa giới quyền quý, Mạch Thiết Trượng tuy quê mùa nhưng sau khi biết được tin tức cũng tức giận phái người tới mắng Mạch Tử Trọng xối xả.
Mạch Tử Trọng nếu tìm thế gia môn phiệt nào chọc giận thì Mạch Thiết Trượng chưa chắc đã tức giận như vậy, nhưng vấn đề là Mạch Tử Trọng chọc giận Trịnh Ngôn Khánh, đừng nhìn Trịnh Ngôn Khánh tuổi còn nhỏ, tuy hắn là bạch thân nhưng thanh danh đã vang vọng, bên cạnh lại còn có sĩ tộc Quan Đông, Mạch Tử Trọng chưa hẳn là sợ hãi nhưng hắn thật sự không muốn trêu chọc tới đám thanh lưu kia...
Cho nên áp lực của Mạch Tử Trọng rất lớn.
Năm mươi ngày qua hắn vùi đầu vào khổ luyện.
Hắn tiến vào trường, cửa huyền vũ đột nhiên truyền tới một hồi huýt sáo, khiến cho Mạch Tử Trọng càng thêm căm tức.
Hắn cũng biết những người huýt sáo kia hắn không thể trêu vào.
Mạch Tử Trọng cùng với Trịnh Ngôn Khánh tiến vào trong trường, đi vào cửa huyền vũ bên kia.
Có nội thị cao giọng truyền đạt ý chỉ của Dương Quảng, chỉ là sau khi tuyên bố xong bọn họ liền quay đầu nhìn lại.
Một lát sau, nội thị lớn tiếng nói:
- Thánh thượng có chỉ, Trịnh Ngôn Khánh, Mạch Tử Trọng kích cúc, người thắng sẽ được phong làm Vân Kỵ Úy.
Vân Kỵ Úy ở thời kỳ nhà đường chính là một trong tám danh hiệu về Úy.
Chuẩn xác mà nói, chức quan này không có bất kỳ quyền lợi gì, chỉ là một danh hiệu võ quan, nhưng không thể phủ nhận đây cũng là một vinh quang.
Mạch Tử Trọng cùng Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình, vội vàng dập đầu tạ ơn.
Cùng lúc đó, ở xung quanh cổng thành truyền tới những tiếng bàn luận xôn xao.
- Tiểu bạch kiểm, chuẩn bị thế nào rồi?
Mạch Tử Trọng nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nhìn Trịnh Ngôn Khánh rồi nói:
- Chốc lát nữa, ta sẽ khiến cho ngươi ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra.
- Mạch mập ngươi đừng có hung hăng càn quấy.
Trịnh Ngôn Khánh không trả lời, Tiết Vạn Triệt đã nhịn không được mà nói:
- Mập tử, ngươi có thua cũng đừng tìm mẹ mà khóc lóc kể lể.
- Không biết là ai khóc đâu.