Dưới ánh đèn một người ước chừng bốn mươi, râu tóc hiện ra vẻ xám trắng.
Mặt hơi dài, môi có vẻ nhợt nhạt.
Người này không phải là ai khác mà chính là Đường quốc công, Lâu Phiền thái thú Lý Uyên, từ khi Dương Quảng đăng cơ đến nay Lý Uyên vẫn đảm nhiệm chức vụ ở hai địa phương Lâu Phiền và Huỳnh Dương, hắn đã từng giết Dương Hạo, uy hiếp sĩ mã Sơn Đông, mà từ khi tới Lâu Phiền hắn đã mấy lần ngăn được sự tiến công của giặc Đột Quyết.
Lúc thì phòng vệ lúc thì chủ động xuất kích.
Hắn hạ lệnh kỵ quân dưới trướng toàn bộ thay đổi vào quần áo và trang sức Đột Quyết, sau đó tiến hành quấy rầy đánh lén người Đột Quyết.
Về sau người Đột Quyết cũng phát hiện ra thủ đoạn của Lý Uyên, vì vậy gấp rút phòng bị, khiến cho Lý Uyên làm thái thú ba năm nay, bất kể là văn hay võ đều rất xuất sắc.
Cho nên trước mắt, Dương Quảng truyền lệnh cho Lý Uyên trở về Lạc Dương, đmả nhiệm chức vụ Điện Nội Thiểu Giam, sau đó phòng bị ở Trường An.
Nếu nói tiếp thì Lý Uyên đã thăng quan.
Còn nói về quyền lực thì Điện Nội Thiểu giam chẳng qua chỉ là chưởng quan trong triều đình thuộc phẩm hàm tam phẩm, cao hơn Lâu Phiền thái thú một cấp bậc mà thôi. Điều này cho thấy, Dương Quảng tuy coi trọng Lý Uyên nhưng thật ra trong lòng vẫn nghi kỵ hắn, dù sao hai năm qua, hắn ở Lâu Phiền làm việc vô cùng xuất sắc.
Hiện nay binh mã ở Lâu Phiền đều là tinh binh.
Để cho Lý Uyên nắm giữ vị trí chiến lược như vậy, Dương Quảng cũng lo lắng, cho dù Lý Uyên là thân thích của hắn nhưng trong mắt Dương Quảng Lý Uyên chỉ là một thành viên của quý tộc quan lũng, hơn nữa còn là bát đại trụ quốc, uy hiếp quả vô cùng lớn.
Mà Lý Uyên đại khái cũng minh bạch tâm ý của Dương Quảng cho nên không nói nhiều lời cho gia quyến quay trở về Trường An, còn mình thì đến Lạc Dương .
Chỉ là khi vừa tới Lạc Dương, hắn chưa vững gót chân thì đã nghe chuyện Trịnh Ngôn Khánh và Mạch Tử Trọng xung đột, Lý Uyên vốn muốn hỏi thăm Đậu Uy, nhưng cửa thành đã đóng cho nên tìm Trưởng Tôn Thịnh trước.
- Thúc Đức, chuyện này rất dài dòng, ngươi trước hết ngồi xuống nghe ta nói.
Trưởng Tôn Thịnh trong lòng cảm thấy kỳ quái, Lý Uyên xưa nay trầm ổn tại sao lại để ý tới một tên đệ tử khác họ như vậy.
Hắn sai người chuẩn bị rượu rồi đóng cửa phòng lại.
- Thúc Đức, ta sau khi trở về, vì duyên cớ thân thể cho nên chưa triệu kiến Trịnh Ngôn Khánh.
- Ta vừa đỡ một chút thì trên phố lưu truyền tin tức Trịnh Ngôn Khánh đùa giỡn con gái của Bùi Nhân Cơ, Bùi Thúy Vân.
- Ngươi cũng biết, ta đối với chuyện này vô cùng phản cảm, nếu không thì việc gì phải chối từ?
Bùi Thúy Vân, chính là nữ nhân tài ba của Bùi thị Hà Đông.
Trưởng Tôn Thịnh còn chưa dứt lời, Lý Uyên đã lập tức lắc đầu:
- Chuyện này tuyệt đối không thể, Ngôn Khánh mới bao nhiêu tuổi chứ?
- Hắn nếu như là loại người này thì làm sao có thể làm ra câu thơ "Sĩ cam phần tử bất công hầu" kia? Nếu vậy thì ta cũng không tiến cử cho ngươi.
- Thúc Đức, nghe ta đi, đây đúng là lời đồn, nhưng đã cho thấy một điều.
- Trịnh Ngôn Khánh cùng với Mạch Tử Trọng phát sinh xung đột, thời gian kia ta cũng cảm thấy kỳ quái, Mạch gia tiểu tử tuy ương ngạnh nhưn cũng chắc chắn không tung tin đồn này, hắn vô cùng yêu thích Bùi Thúy Vân, năm đó ở Trường An, Mạch Tử Trọng truy cầu Bùi Thúy Vân, sau đó bị Bùi Thúy Vân cự tuyệt, về sau nàng ta quay trở về Hà Đông.
- Sau đó thì sao?
- Chuyện này sau đó Cá lão trụ quốc kia ra mặt, trở nên vô cùng phức tạp, cuối cùng Bùi Hành Nghiễm, Tiết Thu hai tên tiểu tử kia cũng xuất hiện, biến thành cục diện bây giờ.
- Ngươi cũng biết, Trịnh gia, Tiết thị, Bùi gia đều là thế gia ở Hà Đông, mà Mạch lão trụ quốc lại xuất thân không quá sạch sẽ, trong triều đình có rất nhiều người không chịu phục lão. Cuộc đấu kích cúc này, biến thành cuộc tranh chấp giữa các thế gia, ngay cả bệ hạ cũng không muốn ra mặt điều giải.
Lý Uyên thầm nghĩ, hắn chắc chắn sẽ không đứng ra hòa giải.
Thân là thường vương, bất kể là Mạch Thiết Trượng hay là quyền quý như Bùi Thế Củ cũng tốt, trong lòng Dương Quảng đều mong muốn hai bên tranh đấu với nhau, càng tranh đấu ác liệt thì hắn càng có thể tăng thêm sự khống chế đối với hai bên.
Loại tâm tình đế vương này, thân là hậu duệ bát đại trụ quốc Lý Uyên dĩ nhiên là hiểu rõ.
- Ý của ta là.
Trưởng Tôn Thịnh nhíu chặt lông mày.
- Đây cũng là nguyên nhân ta muốn đứng ngoài quan sát, ta muốn đứng nhìn xem đến tột cùng ai là người đứng trong bóng tối giở trò quỷ, vì nguyên nhân gì mà tung lời đồn đó.
- Thế nên ta còn chưa kịp bố trí thỏa đáng thì ngươi đã tới tìm ta.
- Thúc Đức hiền đệ, ngươi nên biết nếu như ta đứng ra mà thật sự có người âm thầm giở trò thì ta vô duyên vô cớ sẽ dẫn tới thêm một cừu gia, ta cần phải nghe ngóng tinh tường đã.
- Vậy ý của ngươi là...
Giọng nói của Lý Uyên trở nên bất thiện.
Điều này cũng khiến cho Trưởng Tôn Thịnh càng thêm hiếu kỳ.
Lý Thúc Đức nổi danh tính tình rất tốt tại sao hôm nay lại nói chuyện như vậy, cho dù người bình thường có nói xéo hắn hắn cho dù tức giận cũng không biểu lộ ra ngoài.
- Thúc Đức, ngươi đừng hiểu lầm, Trịnh Ngôn Khánh này đúng là tài hoa xuất chúng, ánh mắt và kiên thức của hắn người bình thường đều không sánh được, trước đây không lâu Tiết Thu còn viết ra Thái Bình luận trong đó có dẫn ra một câu của Trịnh Ngôn Khánh " Lo trước nỗi lo của thiên hạ, cười sau niềm vui của thiên hạ"
Lý Uyên nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Những lời này là do Ngôn Khánh nói ra?
Trưởng Tôn Thịnh nở ra một nụ cười:
- Trịnh Ngôn Khánh này rất không tệ, những lời này đúng là phát ra từ miệng của hắn.
- Ba năm không gặp, thơ của tiểu nhi này không ngờ đã phát triển lên như vậy.
Trong lời nói của Lý Uyên có một vẻ hâm mộ lại có vẻ vui mừng.
Thê nên điều này khiến cho Trưởng Tôn Thịnh cảm thấy hoài nghi, liệu Trịnh Ngôn Khánh có phải là con riêng của Lý Thúc Đức, nếu không tại sao hắn lại có ngữ khí như vậy?
- Chỉ là ngươi đừng cao hứng quá sớm.
Trưởng Tôn Thịnh vội vàng dội một châu nước lạnh:
- Quyển sách này là Thái bình luân, hai ngày trước ta gặp bệ hạ, bệ hạ bỗng nhiên nói: Đây đúng là lời trẻ con, làm sao hắn biết thiên hạ đại sự, sao dám vọng nghị thái bình?
Lý Uyên nghe được không khỏi hít sâu một hơi.
- Ngươi chớ lo lắng, bệ hạ tuy không cao hứng nhưng cũng không gây bất lợi cho bọn Trịnh Ngôn Khánh.
Hơn nữa bệ hạ đối với câu này của Trịnh Ngôn Khánh còn có hơi tán thưởng, còn nói nếu như triều đình văn võ có thể như vậy được thì bệ hạ có thể yên tâm.
Ta đoán chừng, bệ hạ tạm thời không dùng bọn hắn thậm chí còn áp chế một thời gian nhưng tương lai sẽ dùng.
Lý Uyên vuốt vuốt gò má, hắn cũng cảm thấy lúc này làm thái bình luận đúng là không hợp.
- Áp chế của hắn một chút cũng được, giảm bớt nhuệ khí của hắn, hắn tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ khó tránh khỏi tai hoạ trên người.