Tiết Cử trước kia gây ra chuyện lộn xộn, lập phòng khác cho nên Tiết Thu không rõ ràng lắm.
Ngược lại Trịnh Vi Thiện nghe qua chuyện của Tiết Cử rồi, khi xem xét nguyên nhân thì biết được đó Tiết Thế Hùng đánh dân tộc Thổ Dục Hồn, Tiết Cử cũng tham gia, về sau Tiết Cử lập chiến công thăng làm Kim Thành quận giáo úy.
Ngôn Khánh cất tiếng nói:
- Ta với Tiết Nhân Cao cũng có giao tình, trước kia ta còn nhờ người mang ngựa tới, chắc cũng sắp tới rồi, chỉ là không biết Tiết Nhân Cao có tới không, nếu hắn tới thì đã đủ tám người.
- Vậy cũng không thể chắc chắn được rồi.
Ngôn Khánh gãi gãi đầu:
- Ta cũng không biết, chỉ là bây giờ nếu viết thư không chừng sẽ tới kịp, cũng chỉ có cách đó.
Mấy người thương lượng một chút rồi lại để cho Tiết Thu viết thư, dù sao phụ thân của Tiết Thu cũng là người nhà họ Tiết, Tiết Cử sau khi nhận được thư cũng sẽ không chối từ.
Ngôn Khánh ngồi ở hiên cửa, trong lòng cười liên tục.
Chỉ là một môn Kích cúc mà thôi cũng gây ra nhiều khó khăn như vậy.
Chỉ mong mọi chuyện được như ý muốn, sớm có thể chấm dứt chuyện này.
Cuối cùng nhân tuyển cũng đã xử lý xong.
Qua mười ngày, Tiết Cử được sự phó thác của Trương Trọng Kiên đã phái người mang mười bảy con thiên mã tới Lạc dương, gọi là Song Tì Thiên Mã, trên thực tế là một loại xưng hô không khác gì con Ngọc Đề Tuấn của Trịnh Ngôn Khánh, cho dù kém cũng không nhiều.
Kể từ đó ở quanh trúc viên, có tới hai mươi bảy con ngựa dự trữ khiến cho chi tiêu của Ngôn Khánh tăng lớn hơn.
Ngôn Khánh hỏi người đưa ngựa về chuyện của Tiết Nhân Cao, đáp án lại không được như ý.
Hóa ra Tiết Nhân Cao cuối tháng sáu đã phụng mệnh theo thương đội Kim Thành quận rời khỏi mà đi tới Tây Vực, nghe nói sớm nhất cũng phải qua khất hàn mới có thể trở về, mà khất hàn chính là ngày hai mươi tám tháng chạp nên cho dù Tiết Nhân Cao có đồng ý thì cũng không có khả năng tới Lạc Dương tụ hợp được.
Cho nên Tiết Nhân Cao người này cũng chỉ có thể bỏ qua.
Hiện tại thiếu một người cũng không ảnh hưởng tới sự luyện tập của đám người Trịnh Ngôn Khánh .
Sau khi tự luyện được ba mươi ngày, Ngôn Khánh chính thức gia nhập, dùng các chiến thuật kích cúc do ba người Tiết Vạn Triệt, Bùi Hành Nghiễm và Từ Thế Tích ba người thiết kế.
Theo thế trận kích cúc này, Từ Thế Tích cho rằng, Mạch Tử Trọng nhất định sẽ lưu ý lên trên người của Trịnh Ngôn Khánh, cho nên Từ Thế Tích sẽ sắp đặt thiết kế để Ngôn Khánh hấp dẫn sự chú ý của Mạch Tử Trọng, rồi sau đó cho mấy người Bùi Hành Nghiễm phối hợp, đem mộc cúc đánh vào cầu môn đối phương.
Vì để che mắt mọi người, Từ Thế Tích còn đề nghị cùng với đám thương nhân người hồ luyện tâpj.
Đương nhiên những thương nhân người hồ này dễ dàng kiếm được.
Lúc luyện tập bọn họ chủ trương để Trịnh Ngôn Khánh làm chủ công ảo, đánh lừa Mạch Tử Trọng.
Từ Thế Tích không hổ là quân thần thời sơ đường, chỉ là một trận kích cúc nhỏ thôi mà đã bộc lộ tài năng.
Chỉ là nhân tuyển cuối cùng vẫn cần phải sớm ngày giải quyết, đây đúng là một phiền toái.
Ngôn Khánh cũng không nóng nảy, trong lòng hắn lúc đầu cũng biết rằng Mạch Tử Trọng với hắn chỉ là một hiểu lầm mà thôi, sau khi ước định chiến đấu, đám người Bùi Hành Nghiễm gia nhập, trận này giống như là tranh giành khí phách, bất tri bất giác đem thế gia vọng tộc Quan Đông đọ sức với giới quyền quý Trường An.
Mắt thấy thời gian ước định đã ngày càng tới gần.
Bùi Hành Nghiễm lấy một gã thiếu niên trong tộc gia nhập cho đủ số lượng tám người.
Tiết Thu, Bùi Hành Nghiễm cũng thế, đều đã nhận được sự dặn dò từ các trưởng bối bọn họ nhất định phải thắng lợi.
Thậm chí Tiết Thế Hùng ở xa xa cũng phái người tới khuyến khích Tiết Vạn Triệt.
Trịnh Ngôn Khánh cảm nhận được ba người bọn họ hiện tại luyện tập ngày càng khẩn trương.
Rất nhiều động tác kích cúc, Tiết Thu nghiêng người đánh bóng suýt chút nữa là té xuống ngựa, điều này cũng khiến cho Trịnh Ngôn Khánh đau đầu, dù sao đây cũng là một đám hài tử, ngoại trừ Thẩm Quang thì người lớn tuổi nhất là Tiết Thu cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, áp lực như vậy là quá lớn.
- Trịnh thiếu gia, hôm nay tập tới đây thôi.
Thẩm Quang khẽ thúc ngựa vào trước người Trịnh Ngôn Khánh mà nói:
- Mấy vị công tử hình như cũng đã mệt rồi, chúng ta luyện như vậy sẽ bị thương, không bằng để mọi người nghỉ một ngày, thiếu gia thấy thế nào?
Ngôn Khánh gật gật đầu:
- Xem ra cũng chỉ có thể như vậy.
Hắn thúc ngựa vào trong cúc trường, nói với mấy người Bùi Hành Nghiễm và Tiết Vạn Triệt:
- Mấy vị ca ca, hôm nay luyện tập tới đây thôi.
Ở trong trúc viên ta đã chuẩn bị một chút đồ chơi nhỏ, chúng ta về thư giãn một chút rồi luyện tập tiếp.
Bùi Hành Nghiễm lúc này ghìm cúc trượng trong tay, làm nên một động tác chém giết.
Hắn thở dài một hơi:
- Hiền đệ nói không sai, hôm nay không biết tại áo ta có cảm giác toàn thân đều rã rời.
- Ta cũng cảm thấy vậy.
Tiết Thu tỏ vẻ đau khổ:
- Từ khi cha ta gửi thư dặn dò ta cảm thấy không tự nhiên cho lắm, chúng ta trêu đùa tại sao lại liên quan tới những lão đại nhân kia? Thật khiến cho lòng ta rất không thoải mái.
Trịnh Ngôn Khánh cười ha hả cũng không nói gì liền ngồi qua một bên.
Ai bảo các ngươi sinh ra bên trong thế gia môn phiệt? Các ngươi được rất nhiều người hâm mộ và chịu rất nhiều hậu đãi thì phải trả một cái giá lớn hơn người bình thường.
Cho nên, mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng, chỉ là bên ngoài nhìn không thấu mà thôi.
- Trịnh hiền đệ, ngươi lại có chủ ý gì vậy?
- Các ngươi về sẽ hiểu.
Trịnh Ngôn Khánh nói xong, dọn dẹp đồ đạc mà rơì đi.
Bỗng nhiên một đám thiếu niên đột nhiên ngăn cản Ngôn Khánh... Chính là Đậu Hiếu, người ngày xưa đã từng chặn đường Ngôn Khánh để đánh hắn. Ngôn Khánh mấy năm gần đây cũng không đi tới học xá cho nên cũng không gặp qua Đậu Hiếu, chỉ nghe Đậu Phụng Tiết nói, Đậu Hiếu ở học xá một năm sau đã tiến vào tướng quân đường làm việc.
Đối với gia cảnh của Đậu Hiếu thì tiến vào tướng quân đường cũng là một chuyện tốt.
- Lão Đậu, có chuyện gì không?
Đậu Hiếu có vẻ rắn chắc hơn so với những người khác, mày rậm mắt to, toát ra khí tức thành thục.
- Trịnh... thiếu gia, nghe nói gần đây thiếu gia cần người?
- Đúng là có chuyện như vậy.
Tuy Bùi Hành Nghiễm đã dẫn một người tới nhưng thực lực cũng không cao. Trịnh Ngôn Khánh nhìn Đậu Hiếu, gia cảnh của Đậu Hiếu không có khả năng tiếp xúc với Kích cúc, vậy hắn hỏi chuyện này để làm gì?
- Ta có thể giúp đỡ một chút.
Đậu Hiếu gãi gãi đầu, hơi lắp bắp nói:
- Ta không kích cúc nhưng mấy năm gần đây ở tướng quân đường chăm ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng coi như là khá, ta cũng đã nhìn qua người khác đánh kích cúc cho nên biết rõ nó chơi thế nào.
- Nếu như thiếu gia thấy ta không tệ thì tính thêm ta là một người có được không?