Cho nên càng nghĩ càng thấy Trưởng Tôn Thịnh là hợp nhất.
Xem ra sư phụ đã chuẩn bị sẵn cho mình một bước để mình có thể vững vàng trên quan trường.
Ngôn Khánh sau khi thu bức thư lại, ngồi yên một lát để ổn định tâm tình.
- Ngôn Khánh, ta phải đi rồi.
Đậu Phụng Tiết đột nhiên mở miệng, thanh âm rất nhẹ.
Trịnh Ngôn Khánh quay đầu lại, chỉ thấy Đậu Phụng Tiết đã sắc trà xong, rót cho hắn một chén.
- Được, hôm sau ngươi lại tới đây thăm ta.
Đậu Phụng Tiết nó:
- Không phải, ý của ta là ta sắp phải rời khỏi Lạc Dương rồi.
- Rời khỏi Lạc Dương, đi đâu vậy?
- Phụ thân buổi trưa có hỏi ta, có muốn cùng ông ấy đi Tư Dương không?
Trịnh Ngôn Khánh bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra Đậu Quỹ đã thông suốt, muốn dẫn Đậu Phụng Tiết đi cùng mình.
Thật không uổng công hắn thuyết phục Đậu Quỹ, nói không chừng hai người bọn họ ở cùng một chỗ, Đậu Phụng Tiết không còn cô đơn như trước kia.
Đây chẳng phải là điều hắn hy vọng hay sao?
- Đậu Phụng Tiết, được vậy thì ngươi phải cao hứng mới đúng, ngươi hôm nay tại sao không nói cho ta biết.
Đậu Phụng Tiết gật đầu:
- Lúc đầu ta đúng là rất vui vẻ, nhưng mà sau đó...
- Sao vậy?
- Nếu ta đi Tư Dương, thì sau này không có cách nào chơi cùng với ngươi rồi.
Đậu Phụng Tiết ngẩng đầu nhìn Trịnh Ngôn Khánh, đôi mắt hồng hồng rồi nói tiếp:
- Ta muốn cùng phụ thân ở một chỗ nhưng ta không muốn tách khỏi ngươi.
- Ngôn Khánh ta chỉ có ngươi là bằng hữu, ta tới Tư Dương rồi, sẽ luôn nghĩ tới ngươi.
Người này...
Trịnh Ngôn Khánh hơi bất đắc dĩ nhưng cũng rất cảm động.
Hắn đứng lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đậu Phụng Tiết, thò tay nắm lấy bờ vai của hắn mà thấp giọng nói:
- Hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai nhược bỉ lân
Dịch thơ:
- Khắp trong biển , còn người tri kỷ ;Ở góc trời, như xóm láng gần.
- Ngươi ở Tư Dương chiếu cố cho cha ngươi thật tốt, nói không chừng qua vài năm, ngươi và cha ngươi sẽ trở lại.
- Khóc sướt mướt như vậy còn ra bộ dáng gì nữa? Nam tử hán đại trượng phu, chí ở bốn phương, nếu như ở mãi xó xỉnh này, khó có thể có đại khí.
- Thế nhưng mà ta không nỡ rời ngươi.
- Ha ha, tiểu tử ngốc, cũng không phải là sinh li tử biệt, từ nay tới khi gặp nhau, có lẽ ta và ngươi đều đã trưởng thành.
- Lúc đó ngươi có thể đã là một vị đại nhân, ta có thể nâng cốc chúc mừng, đây há chẳng phải là một điều thú vị trong nhân sinh sao?
Thật vậy chăng?
Đậu Phụng Tiết nhịn không được mà hỏi:
- Đến lúc đó chúng ta vẫn có thể trở thành bạn tốt sao?
- Đương nhiên, ngươi không nhớ sao? Lúc ở Học Xá, chúng ta đã từng nói qua, suốt đời là bạn tốt.
Đậu Phụng Tiết mở to mắt nhìn Trịnh Ngôn Khánh, dùng sức gật đầu.
Ngôn Khánh tiếp nhận một chút, sau đó đứng dậy ngồi xuống bên cạnh án thư, nghĩ nghĩ một chút rồi cầm bút viết:
Thành khuyết phụ Tam Tần ,
Phong yên vọng ngũ tân .
Dữ quân ly biệt ý ,
Ðồng thị hoạn du nhân
Hải nội tồn tri kỷ
Thiên nhai nhược tỵ lân .
Vô vi tại kỳ lộ ,
Nhi nữ cộng chiêm cân
Dịch thơ:
Tường thành gìn giữ đất Tam Tần ;
Gió khói trông vời chốn Ngũ Tân .
Cùng với ai kia tình cách biệt ,
Ðều là đường hoạn kiếp du nhân .
Khắp trong biển , còn người tri kỷ ;
Ở góc trời , như xóm láng gần .
Hà tất ngậm ngùi nơi rẽ lối ,
Giống tuồng nhi nữ , lệ đầy khăn
Đây là bài Sơ Đường của một trong tứ kiệt Vương Duy.
Bài thơ đó nói về việc quân ly biệt ý, đối với Ngôn Khánh và Đậu Phụng Tiết mà nói, không quá phù hợp.
Chép xong bài thơ, hắn còn viết phía dưới vài câu:
- Tiễn Đậu Phụng Tiết đi Thục Châu.
- Ngươi hãy nhận lấy cái này, lúc tịch mịch thì hãy lấy ra đọc, hãy nhớ ở phía Lạc Dương xa xa còn có một hảo hữu nhớ tới ngươi.
Một câu nói này khiến cho nước mắt của Đậu Phụng Tiết phải chảy xuống.
Hắn gắng sức gật đầu, sau khi thổi cho khô mực thì cầm lấy nhét vào trong ngực.
Trải qua chuyện khuyên bảo của Trịnh Ngôn Khánh xong, Đậu Phụng Tiết tâm tình đã sáng sủa hơn rất nhiều lần.
Lúc trời sắp tối, Đậu gia phái người mang tới một cỗ xe, Đậu Phụng Tiết lúc này mới lưu luyến không nỡ cáo biệt Trịnh Ngôn Khánh.
Ngày mai hắn phải rời khỏi thành Lạc Dương, hai ngày nay hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, đoán chừng không có biện pháp tới Trúc viên chơi đùa.
Ngôn Khánh tiễn hắn lên xe ngựa, từ từ rời khỏi rừng trúc.
Tà dương tràn ngập ánh vàng, nhìn xe ngựa dần dần đi xa, trong lòng Trịnh Ngôn Khánh có một cảm giác trống rỗng không hiểu nổi.
Trước kia mỗi khi Đậu Phụng Tiết tìm tới hắn, nguyên nhân vì thể xác chênh lệch so với linh hồn nên Trịnh Ngôn Khánh cũng chơi đùa với hắn một chút.
Nhưng sau khi Đậu Phụng Tiết rời đi, Ngôn Khánh đã hiểu ra. Cho dù hắn đã trưởng thành về mặt tư tưởng nhưng lúc vô tình hữu ý cũng đã dung nhập vào trong xã họi này.
Trước kia là Đóa Đóa, sau này là Đỗ Như Hối, hôm nay lại là Đậu Phụng Tiết.
Xem ra hắn đã bắt đầu là một phần tử của thời đại này.
Thăng trầm, tròn khuyết điều này không quan hệ đến tuổi tác, đều là quá trình phát triển.
Ngôn Khánh vốn cho rằng mình có thể nhẹ nhàng đối đãi với những chuyện này nhưng hắn thật sự không thể làm được.
- Ngôn Khánh ăn cơm đi.
Thanh âm của Trịnh Thế An đã truyền tới tai của Trịnh Ngôn Khánh.
Hắn giật mình một cái, xoay người lại mà kinh hãi:
- Gia gia, ông lặp lại lần nữa đi.
Trịnh Thế An vừa tỉnh ngủ, mơ màng nhìn Trịnh Ngôn Khánh nghi hoặc hỏi:
- Cái gì lặp lại lần nữa, con nói gì vậy?
- Không đúng không đúng.
Trịnh Ngôn Khánh lắc đầu liên tục:
- Gia gia gia gia lặp lại lời nói lúc nãy, cái âm điệu kia...
Trịnh Thế An lộ ra vẻ mờ mịt, không hiểu Trịnh Ngôn Khánh có ý đồ gì.
Hắn nghĩ thầm rồi nói: Ta vừa rồi nói, Ngôn Khánh ăn cơm đi.
Đúng là thanh âm này, đúng là thanh âm này.
Trịnh Ngôn Khánh rốt cục cũng nghĩ ra, ở trong Lạc Phổ thư quán, tên Cáp Sĩ Kỳ kia cổ quái ở chỗ nào.
Thanh âm....
Lúc Cáp Sĩ Kỳ ngăn cản Trịnh Ngôn Khánh và Bùi Hành Nghiễm, thanh âm của hắn cao vút sắc lạnh, giống như bị nhéo ở cổ.
Giọng như vậy người bình thường không có cách nào phát ra, chỉ có, chỉ có... người mất đi khả năng sinh dục, giống như Trịnh Thế An. Người như vậy chỉ có thể là thái giám đặc thù, một khi nói chuyện sẽ xuất hiện thanh âm cao vút bén nhọn.