Đối với chuyện này, Trịnh Thế An sau khi được Đỗ Như Hối giải thích cũng không nhịn được cười, đồng ý gọi Ngôn Khánh là tiểu yêu.
Đúng thế, tôn nhi này của mình đúng là yêu nghiệt.
Vịnh trúc thơ không ít, nhưng đại đô mượn vật nói người, bày ra khí khái của mình, Ngôn Khánh không thể làm một cách dễ dàng. Lúc trước một câu sĩ cam phần tử bất công hầu đã dẫn đến sát cơ của Trịnh Đại Sĩ, Trịnh Thế An tuy không chú ý tới nhưng Ngôn Khánh lại chú ý, nếu như mình lại tiếp tục như vậy thì hoàn toàn không tốt.
Muốn thanh thản, phải thể hiện ra một phong độ...
Trịnh Ngôn Khánh buông thả tâm tư một chút rồi nhìn Đỗ Như Hối nói:
- Muốn thanh thản thì phải thể hiện phong độ.
Trịnh Ngôn Khánh buông thả tâm tư rồi nhìn nhìn Đỗ Như Hối nói:
- Trữ khả thực vô nhục, bất khả cư vô trúc Vô nhục lệnh nhân sấu, vô trúc lệnh nhân tục.
Dịch nghĩa:
Có thể ăn mà không cần có thịt nhưng không thể sống mà không có trúc, không có thịt thì chỉ khiến cho người ốm đi, không có trúc khiến cho người trở nên bình thường.
Đỗ Như Hối nghe xong thì kinh ngạc, nhìn lại Trịnh Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh không để ý tới hắn, đột nhiên đứng lên nói:
- Được rồi, sau giờ ngọ đệ còn phải đến học xá nghe giảng, đệ phải từ từ dọn dẹp.
- Ta đi cùng với đệ.
- Đỗ đại ca, tổ phụ huynh cho huynh tới đây chính là vì muốn huynh đọc sách chứ không phải để huynh đi lòng vòng, nếu huynh thật sự cảm thấy tịch mịch thì có thể lên núi xem Ngụy Tấn sách bia, sư phụ đệ không thích bị người khác quấy rầy, huynh chớ để đệ bị sư phụ trách phạt.
Đỗ Như Hối cười ha hả, xem như đã đáp ứng.
Ngôn Khánh trở về phòng thay quần áo, sau đó nắm lấy đầu con thanh lừa, từ từ đi ra khỏi rừng trúc.
Âm lãnh cô tịch, mang theo vài phần huyền ảo.
Đỗ Như Hối đưa mắt nhìn về phía Ngôn Khánh ở đằng sau, đột nhiên hắn đứng dậy cũng đi về phía một tòa trúc lâu khác.
Trong lòng hắn thầm suy nghĩ, Ngôn Khánh tuổi còn nhỏ mà tài hoa đã như vậy, ta sống uổng hai mươi năm, chẳng lẽ ngay cả một tiểu hài tử cũng không bằn sao? Hôm nay chúng ta ngồi chung một chỗ, nhưng sau này Ngôn Khánh nổi danh, ta có thể ngồi cùng hắn hay sao?
Mấy ngày nay, Đỗ Như Hối cũng nhận được không ít kích thích.
Trịnh Ngôn Khánh không biết, hắn vì sinh tồn giãy dụa, ăn trộm không ít thi từ khiến cho Đỗ Như Hối phải rung động.
Trở lại gian phòng, Đỗ Như Hối mở sách ra.
Ở bên trong có một số mẫu chữ khắc, hắn lấy một quyển sách xuân thu, ngồi ở bên cửa sổ rồi nghiền ngẫm đọc.
Đỗ Quả ở Lạc Dương dừng lại mười ngày, không tiếp bất kỳ kẻ nào.
Mười ngày sau, Đỗ Quả lặng yên rời khỏi Lạc Dương, thậm chí không làm náo động bao nhiêu quan viên, về phần Chung Cừu Thái Dực càng không xuất hiện, đại đa số mọi người đều biết Đỗ Quả đến Lạc Dương để làm việc nhưng làm việc gì, người biết cũng không nhiều.
Sau đó, các thế gia vọng tộc truyền ra tin tức, thái tử muốn dời đô.
Chỉ là chuyện này truyền ra trong phạm vi nhỏ, đại đa số dân chúng căn bản không được biết.
Đỗ Quả sau ki rời đi, Trịnh Thế An cũng đã mở rộng giai đoạn chuẩn bị, hắn chuẩn bị một trăm cái hộp tinh mỹ đặt một trăm cái kéo trong đó, trên hộp còn có điêu khắc và đồ án, ở bên cạnh viết hai bài thơ của Trịnh Ngôn Khánh.
Trong hộp gấm có ghi chữ Hùng Ký, cùng tiêu chí của Đại Chuy.
Ngôn Khánh nói như vậy thì tốt hơn, có thể không cần cái kéo bên trong nhưng không thể không giữ lại cái hộp.
Sau đó, Trịnh Thế An dựa vào sự phân phó của Trịnh Ngôn Khánh, bỏ ra năm mươi quan, cùng Hùng Đại Chuy lập một cửa hàng ở đó, bên trong bày những kiểu kéo mới, người đi qua lại không ít.
Nhưng người muốn bỏ tiền ra lại không nhiều...
Dù sao đây cũng là một loại mặt hàng mới, muốn bọn họ chấp nhận phải có một quá trình.
Ngôn Khánh thậm chí nói Trịnh Thế An cần phải chuẩn bị tới nửa năm, chỉ là trong thời gian này, Hùng Đại Chuy không được đình chỉ chế tạo, bảo trì số lượng sản xuất. Trịnh Ngôn Khánh cũng không xuất thân từ kinh tế cho nên cũng không nghĩ ra nhiều phương pháp hữu dụng, nhưng hắn phỏng đoán đúng, chỉ trong vòng mười ngày khai trương, cửa hàng chỉ bán được hai mươi cái kéo.
Trịnh Thế An cảm thấy sốt ruột rồi.
Cửa hàng không buôn bán được, tự tay Trịnh Thế An phải chiếu cố cho sinh hoạt của nhà Hùng Đại Chuy, còn có chi phí sản xuất mỗi ngày.
Một tháng sau, ông đã mất hơn một trăm quan.
Mắt nhìn thấy tiền của mình càng ít đi, Trịnh Thế An càng phải lo nghĩ.
Trịnh Nhân Cơ phái người đi nghe ngóng chuyện này, nghe nói Trịnh Thế An và Hùng Đại Chuy hùn vốn bán kéo, hắn nhịn không được mà cười to.
- Lão già kia điên rồi, một cái long đao thì có thể mang tới lợi nhuận bao nhiêu?
Thôi phu nhân cũng cười lạnh liên tục.
Trước đây nàng muốn hãm hại tổ tôn Trịnh Thế An, không ngờ lại làm cho phụ tử Thôi Đạo Lâm phải chết, sau đó đai lưng ngọc tổ truyền của Trịnh Nhân Cơ cũng không có tin tức, vì thế nàng bị người nhà họ Thôi quở trách không ngừng, trong lòng rất không thoải mái.
Hiện tại thấy Trịnh Thế An làm ăn không được, Thôi phu nhân cuối cùng cũng thở ra một hơi.
- Lão gia, Trịnh Thế An cũng thật không dễ dàng, nhìn bộ dạng như vậy chỉ sợ cũng không chống đỡ được lâu.
- Chúng ta cũng không thể ở bên cạnh xem náo nhiệt, không bằng giúp đỡ một chút, thiếp đi mua vài cái trở về?
Trịnh Nhân Cơ nghe được liền liên tục gật đầu.
Không ngờ Trịnh Hoành Nghị sau khi nghe chuyện này, đã thương lượng với Từ Thế Tích, hai người chuẩn bị năm mươi quan đi mua. Bất kể thế nào mà nói, Trịnh Thế An cũng là gia gia của Ngôn Khánh, nếu như Trịnh Thế An phá sản thì chỉ sợ Ngôn Khánh cũng không sống khá giả, bọn họ biết chuyện này cũng không thể thờ ơ lạnh nhạt.
Trịnh Thế An ngồi ở trong cửa hàng, lòng như lửa đốt.
Cái này nếu như không khai trương, chỉ sợ không chịu được một tháng.
Ông ở trên quầy tính toán, một tháng nay, thua lỗ đã hơn một nghìn quan.
Hiện tại ở trong thành Lạc Dương, mọi người coi ông như một thằng ngốc, mở một cửa hàng ngốc nghếch.
- Trịnh lão huynh.
Trịnh Thế An đang buồn bực chợt nghe thấy có người kêu tên của mình.
Ngẩng đầu lên thì thấy bên ngoài đi vào một người, tướng mạo đường đường, chỉ là xương gò má hơi cao, màu da hơi trắng, hình như có huyết thống người hồ.
- Nguyên quản gia!
Trịnh Thế An thấy mặt vội vàng ra đón.