Vấn đề này ban đầu Lý Kiến Thành cũng thật không ngờ tới.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Lý Kiến Thành cũng bắt đầu cảm thấy hối hận!
Chỉ là tên đã bắn đi thì không thể quay đầu lại được. Lý Cương đã rời khỏi Trường An, Lý Kiến Thành cũng chẳng còn làm gì được.
Mất đi Lý Cương khiến cho Lý Kiến Thành mất đi không ít ngoại viện. Lý Thế
Dân lại càng ngày càng lớn mạnh, khiến Lý Kiến Thành cảm thấy hơi khẩn
trương.
- Ý tứ của ngươi là...
- Kỳ thật Thái tử ở triều đình vẫn chiếm thế thượng phong.
Không nói tới việc Huỳnh Dương Trịnh thị là nhà vợ của Thái tử, rất nhiều lão thần cũng coi trọng Thái tử. Tả phó xạ Bùi đại nhân cũng từng nói, Thái tử dù thua về tiểu tiết nhưng đại lễ lại không kém. Thần nghĩ rằng ngày nay Thái tử cần nhất là ngoại viện.
- Ngoại viện?
- Một người...mạnh mẽ như Mãnh hổ thượng cấp, Triệu Vương thiên tuế!
Triệu Hoằng Trí dường như bất mãn với việc Ngụy Chinh tỏa sáng, mở miệng hỏi.
- Nhưng không biết ngoại viện này có lợi ích gì, ai sẽ là người phù hợp đây?
Bên ngoài tìm đâu ra người có thể áp chế được Triệu vương.
Triệu vương nắm cả vạn binh mã, tọa trấn Linh Vũ, nói một cách nào đó thì
cũng ủng hộ hoàn toàn Tần vương. Người ta nói tới Tần vương thì cũng
phải nghĩ tới Triệu vương. Mà lúc này Thái tử lại không thể tìm được
nhân vật chống lại được Triệu vương, đó là một khuyết điểm.
- Triệu chiêm sự hỏi ta người nào mới là ngoại viện tốt sao?
Thật ra ngoại viện của Thái tử đã có từ sớm rồi, chẳng qua quá khứ lại bỏ qua mất thôi.
Thái tử nếu được người này ủng hộ thì có thể kê cao ghế mà nằm, không phải
lo nghĩ gì. Dưới trướng Triệu vương có hơn mười vạn hùng binh cũng không thể khiến Thái tử lo lắng.
Đồng thời nếu được người này thì Thái tử cũng không cần băn khoăn gì nữa.
Thái tử biết Hán cao tổ muốn phế Huệ đế, lập Triệu vương làm Thái tử. Trương Tử Phòng hiến kế sách khiến Huệ đế mời được Thương Sơn Tứ Hạo, không
còn lo lắng gì nữa. Người này so với Thương Sơn Tứ Hạo chỉ có hơn không
kém, lại có ân oán với Tần vương, vì sao Thái tử lại không mời?
- Ngươi nói là...
Lời nói của Ngụy Chinh khiến Lý Kiến Thành sao lại không nghĩ ra người hắn nói tới là ai chứ?
Ngụy Chinh chỉ cười không nói. Vẻ tươi cười trên mặt Lý Kiến Thành cũng đậm dàn.
- Bốn năm rồi. Hà Nam vương đi tới Lĩnh Nam, bốn năm thuận theo thiên địa.
Nghe nói lúc này Lĩnh Nam đã rất lớn mạnh. Nếu có thể nhờ hắn tương trợ thì
hẳn ta thật sự yên tâm rồi. Chỉ không biết phụ hoàng có đồng ý hay
không?
- Chuyện này phải xem thủ đoạn của Thái tử rồi.
Thần nguyện phân ưu với Thái tử, đi tới Lĩnh Nam xin gặp Hà Nam Vương thiên
tuế, thử dò xét ý tứ của hắn. Chẳng qua hôm nay đi tới Lưu Nghiệp còn
phải cẩn thận, không thể để bệ hạ biết tâm ý của Thái tử. Thần có một kế nhưng có thể đưa Hà Nam vương trở về, lại càng có thể thần không biết
quỷ không hay mà khiến Thái tử được Hà Nam vương trợ giúp.
Lý Kiến Thành nhất thời phấn chấn tinh thần:
- Kế sách gì xin nói mau.
-----
Dương Văn Kiền cũng không phải thực sự muốn tạo phản.
Dù sao thì hắn cũng không muốn tiến quân vào Bách gia bảo, hơn nữa hy vọng chỉ phải phản đối bằng vũ trang chứ không phải tạo phản.
Nguyên
nhân rất đơn giản, trong tay hắn cũng không có bao nhiêu binh mã, dù
thân là Tổng quản binh mã Khánh Châu thì trong tay cũng có không quá bảy tám ngàn binh lực mà thôi. Dùng một chút binh lực như vậy, hơn nữa đối
mặt với đối thủ như Lý Thế Dân thì làm sao có phần thắng?
Cho nên song phương chỉ giao chiến rất ngắn ngủi tại Bách gia bảo, Dương Văn
Kiền liền đại bại rút lui, cuối cùng bị thuộc cấp của Lý Thế Dân là Tần
Quỳnh giết chết.
Dương Văn Kiền thua!
Lý Thế Dân tất nhiên cao hứng vạn phần.
Trải qua một trận chiến như vậy, thanh danh bản thân được đề cao, mà quan
trọng nhất chính là Lý Uyên quyết định phế Thái tử Lý Kiến Thành, lập Lý Thế Dân.
Một phế một lập, địa vị của Lý Thế Dân tất nhiên như nước lên thuyền lên.
Tuy nhiên Lý Uyên cũng từng nói với hắn là không định đưa Lý Kiến Thành vào chỗ chết, để cho Lý Kiến Thành về Thục là xong. Chuyện này ít nhiều
khiến Lý Thế Dân cảm thấy thất vọng. Nhưng dù sao gánh nặng trong lòng
hắn cũng giảm đi rất nhiều. Lý Kiến Thành đi về đất Thục thì mình ít
nhất cũng không mắc phải cái tội thủ túc tương tàn. Hơn nữa đợi đến sau
khi hắn đăng cơ thì sẽ lại có rất nhiều cơ hội đối phó với Lý Kiến
Thành.
Năm thứ bảy Võ Đức, cuối tháng bảy, Lý Thế Dân chiến thắng trở về, mang theo thủ cấp Dương Văn Kiền, trở lại Nhân Trí cung Ngọc
Hoa sơn.
Thế nhưng hắn thật không ngờ là ngay ngày đầu hắn tới
Nhân Trí Cung thì Lý Uyên đã đi đường vòng qua Kính Châu, bãi giá trở về Trường An.
Cửa Nhân Trí Cung có cắm ba đầu người máu chảy đầm đìa.
Ngoài Kiều Công Sơn và Nhĩ Hoán là hai người mật báo ra thì còn có một gương mặt mà Lý Thế Dân vô cùng quen thuộc: Đỗ Phượng Cử.
Đỗ Phượng Cử này là con riêng của Thiên sách phủ binh, tào tham quân sự Đỗ Yêm.
Hắn được Đỗ Yêm chiếu cố, đảm nhiệm chức úy của Bành Nguyên huyện. Chứng
kiến thủ cấp của Đỗ Phượng Cử, Lý Thế Dân giật nảy mình, sống lưng lạnh
ngắt.
Tiền căn hậu quả của việc Dương Văn Kiền làm phản Lý Thế Dân hắn cũng thầm hiểu rõ nhất.
Vốn tưởng rằng đã nắm được đại cục trong tay, không ngờ đầu tháng bảy lãnh
binh xuất chinh, trong khoảng thời gian ngắn lại biến thành tình trạng
này.
Kiều Công Sơn và Hoán Vì sao đột nhiên lại mật báo?
Vũ Dĩnh phụng chiếu tiến về Khánh Dương, tại sao lại mãi không có tin tức?
Trong lúc này tình thế rất xấu, chưa thể công bố cho người ngoài. Nếu muốn
giải thích rõ ràng thì cũng không phải là khó, ngắn gọn là Kiều Công Sơn là người của Lý Thế Dân hắn, Vi Hoán cũng là người của Lý Thế Dân. Còn
về Đỗ Phượng Cử có quan hệ với Đỗ Yêm thì tất nhiên sẽ không đi theo
người khác.
Mà Vũ Dĩnh đi theo núi Ngọc Hoa về Khánh Dương, nhất định sẽ phải đi qua huyện Chương Nguyên.
Lý Uyên thậm chí không đợi tới khi Lâm tộc chiến thắng trở về đã vội vàng về lại Trường An, hành động này có hàm ý gì?
Lý Thế Dân là một người thông minh!
Đây rõ ràng là Lý Uyên nói cho hắn biết: Trò hề của ngươi đã bị ta biết hết rồi.
- Đại Vương, xe ngựa hoàng gia một ngày cũng không đi được tới mười dặm.
Nếu ta phái kị binh nhẹ xuất kích thì không chừng có thể đuổi kịp đó.
Thiên Sách phủ phiêu kỵ tướng quân Độc Cô Tu âm trầm nham hiểm nói.
Lý Thế Dân giật mình đánh thót một cái, vô thức quát:
- Độc Cô, câm miệng!