Ngay từ đầu, Nhan Sư Cổ chỉ đọc nội dung.
Sau đó hắn nhịn không được thầm nghĩ:
- Đứa nhỏ này có thể viết ra văn chương như vậy, thật không đơn giản.
Tuy nhiên thời gian trôi qua, sắc mặt của hắn đã thay đổi.
Lúc đầu Ngôn Khánh vẫn dùng thể chữ Lệ làm chủ.
Nhưng càng về sau hắn càng hào hứng, bút lông biến hóa, thể chữ Lệ dần biến thành thể chữ Nhan Khải thư.
Hơn nữa chuyển biến này vô cùng tự nhiên trôi chảy, nhìn không ra nửa điểm gượng ép.
Bản thân của hắn cũng giỏi về thư pháp, mặc dù không có danh khí như Âu Dương Tuân hay Trí Vĩnh nhưng cũng là người nổi bật trong đám bạn cùng lứa.
Lúc trước thể chữ Nhan này hắn đã từng nhìn qua, tán thưởng không thôi.
Thật giả có thể thấy được, thể chữ ở đoạn văn sau, so với Vịnh Ngỗng thể ở quán rượu Yển Sư giống như cùng một người.
Nhan Sư Cổ cho dù là kẻ ngu cũng nhìn ra đầu mối.
Tổ tông của ta ơi, Ngỗng công tử chính là Trịnh Ngôn Khánh .
Nghĩ lại, Ngôn Khánh hoàn toàn không giống những hài tử khác. Hắn biết Tam Quốc, tuy đem Tam Quốc sửa đổi hoàn toàn nhưng không thể phủ nhận hắn không hiểu Tam Quốc thì làm sao viết được Tam Quốc Diễn Nghĩa. Nếu như hắn là Ngỗng công tử thì nói, hắn đánh cuộc với Nhan Sư Cổ cũng là đúng rồi. thậm chí hôm nay hắn dám chửi cả Trịnh Nhân Cơ cũng có giải thích hợp lý.
Người tài năng bậc này, tuổi còn nhỏ tài hoa đã xuất chúng, có ngạo khí bất thường cũng là điều bình thường.
Hắn có thể biến đổi, nói ra Quan Vân Trường trung liệt vô song, cho thấy hắn cũng có khí phái cương liệt, những người này tuyệt đối không chịu được oan khuất, nếu như đổi Nhan Sư Cổ vô địa vị của Trịnh Ngôn Khánh, chỉ sợ cũng sẽ làm như vậy.
Cổ nhân giảng khí tiết, nhân sĩ càng như vậy.
Nhan Sư Cổ phát hiện ra thân phận của Trịnh Ngôn Khánh thì lập tức nghĩ tới một việc.
Hắn nhìn Trịnh Nhân Cơ đang ngây như phỗng mà khẽ nói:
- Đại huynh, nếu như Trịnh Ngôn Khánh là ngỗng công tử thì có đại họa rồi.
- Hiền đệ xin chỉ giáo?
- Hôm nay thân phận của Ngỗng công tử tuy chưa truyền ra nhưng danh tiếng của Ngỗng công tử mọi người đều biết, thậm chí ngay cả thánh nhân cũng nghe qua danh của hắn. Đệ... phu nhân của huynh hôm nay dùng thủ đoạn như vậy đối phó với một thần đồng, sau này truyền ra ngoài, huynh làm sao còn mặt mũi làm Tào Duyện ở Lạc Dương này, đệ còn gì là thể diện, làm sao đối mặt với sự chỉ trích của người trong thiên hạ?
- A!
- Hơn nữa, Ngỗng công tử là người mà Việt Quốc công ưu ái, hắn làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho huynh.
- Huynh có lẽ nói, Trịnh Ngôn Khánh bất quá là một kẻ xuất thân nô gia, Việt Quốc công sẽ không trách tội huynh, hoàn toàn chính ác, Việt Quốc Công ở ngoài sáng sẽ không trách tội nhưng có thể cam đoan ông ấy không sinh khoảng cách với huynh không? Chỉ cần Việt Quốc công bất mãn với huynh, tiền đồ của huynh xem như xong rồi... Còn nữa ta còn nghe người ta nói, Trịnh Ngôn Khánh ở Yển Sư cùng với Trương thị tộc nhân Ngô huyện quan hệ mật thiết, huynh dám cam đoan các thế gia vọng tộc khác không chỉ trích huynh không? Đến lúc đó chỉ sợ địa vị của huynh ở An Viễn đường cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Sắc mặt của Trịnh Nhân Cơ trắng bệch, kinh ngạc nhìn Nhan Sư Cổ.
Hơn nửa ngày sau hắn mới tự cười cười, nuốt một ngụm nước miếng:
- Hiền đệ có quá lời không, thêm nữa, Trịnh Ngôn Khánh có là Ngỗng công tử hay không, trước mắt cũng không thể xác định.
Nói quá lời sao?
Chỉ sợ một chút cũng không.
Trịnh Nhân Cơ cũng biết, Nhan Sư Cổ một chút cũng không nói ngoa.
Nếu như Trịnh Ngôn Khánh thật sự là Ngỗng công tử, Dương Tố bất mãn với hắn thì tiền đồ của hắn xong rồi.
Đã không có tiền đồ thì Trịnh Nhân Cơ muốn dùng chân ở An Viễn đường rất khó, các phòng khác của Trịnh gia chắc chắn sẽ làm khó dễ.
Ở thời đại này, người dệt hoa dệt gấm cũng nhiều, người bỏ đá xuống giếng lại càng nhiều hơn.
- Không hề khoa trương, chỉ cần thân phận của Ngỗng công tử bị vạch trần là có thể rõ ràng.
Về phần Trịnh Ngôn Khánh có phải là Ngỗng công tử hay không, rất đơn giản, chỉ cần gọi Từ Thế Tích tới là biết liền, huynh đã quên, Ngôn Khánh ở Yển Sư là tiếp đãi Từ Thế Tích sao? Mà Ngỗng công tử tạo nên uy danh cũng là từ quán rượu Yển Sư.
Trịnh Nhân Cơ bất chấp tất cả vội vàng sai người đi tìm Từ Thế Tích.
Từ Thế Tích không hề ngủ, tối nay Trịnh gia có động tĩnh lớn như vậy, hắn làm sao mà ngủ được.
Hắn muốn lao ra bảo vệ cho Trịnh Ngôn Khánh, hắn biết rằng người như Trịnh Ngôn Khánh nhất định không làm nên chuyện ăn trộm như vậy, thế nhưng Trịnh Nhân Cơ đã hạ lệnh bất luận là ai cũng không được tự tiện ra khỏi phòng.
Cho nên Từ Thế Tích phải ở trong phòng lo lắng chờ đợi.
Lúc Trịnh Nhân Cơ gọi hắn, hắn không kìm được liền theo hạ nhân tiến vào thư phòng.
- Thế Tích ta hỏi ngươi, ngươi đã biết sự tình Ngỗng công rồi đúng không?
Trịnh Nhân Cơ vô cùng luống cuống, Từ Thế Tích vừa vào trong phòng, hắn lập tức nắm cánh tay của Từ Thế Tích mà hỏi.
Từ Thế Tích là hạng người thông minh thế nào, dĩ nhiên là đoán được ý trong lời của Trịnh Nhân Cơ.
- Trịnh thúc thúc, Ngôn Khánh chính là Ngỗng công tử.
-A...
Trịnh Nhân Cơ bị một câu này của Từ Thế Tích làm cho choáng váng.
Nhan Sư Cổ vội hỏi:
- Từ Thế Tích, con chắc chắn?
- Đương nhiên là chắc chắn.
Từ Thế Tích nói:
- Ngày đó gia phụ nghe nói có Tôn Tư Mạc tiên sinh ở đó cho nên xin Trịnh quản gia bày tiệc thiết yến, khoản đãi Tôn Tư Mạc tiên sinh, còn có cháu trai của công bộ thượngthư Đỗ Như Hối, con và gia phụ ở đó, trong bữa tiệc, Tôn Tư Mạc tiên sinh nói Vương Hữu Quân có điển cố yêu ngỗng, vừa lúc đó ở ngoài cửa số có một đàn ngỗng trắng cho nên Đỗ Như Hối đại ca nói giỡn, hay là để cho Ngôn Khánh làm thơ về Ngỗng.
- Sau đó thì sao?
Nhan Sư Cổ hỏi.
Từ Thế Tích trả lời:
- Ngôn Khánh lúc đầu từ chối, nhưng sau đó Tôn Tư Mạc ở bên trêu ghẹo hắn cũng hào hứng.
- Ngôn Khánh ở trong tửu lâu, viết ra Vịnh Ngỗng thơ.
Nga, nga, nga, khúc hạng hướng thiên ca. Bạch mao phù lục thủy, hồng chưởng bát thanh ba. . . . .
Tôn tiên sinh hỏi hắn, hắn dùng kiểu chữ gì? Ngôn Khánh lúc đó thuận miệng trả lời một câu là Vịnh Ngỗng. Về sau Tôn tiên sinh vẫn ở trong Lạc Dương chờ đợi mấy ngày, dạy cho Ngôn Khánh quyền pháp, đại khái đến lúc Thôi quản gia tới, Tôn Tư Mạc mới rời khỏi Lạc Dương.
Để chứng minh lời nói của mình, Từ Thế Tích còn nói ra Vịnh Ngỗng thơ kia.
Kỳ thật hắn nói ra danh tự của Tôn Tư Mạc và Đỗ Như Hối, Nhan Sư Cổ và Trịnh Nhân Cơ đã tin tưởng.
- Ngươi, ngươi tại sao không nói cho ta biết sớm!
- Ngôn Khánh không cho con nói, còn nói cho con biết rằng dù con nói cũng không có ai tin, không duyên cớ làm người ta chế nhạo mà thôi.
- Hắn còn nói, thư pháp thi từ, cuối cùng chỉ là một con đường nhỏ, nung nấu ôm ấp tình cảm giúp tiêu khiển là đủ.
- Trịnh gia dùng kinh sử gia truyền, chúng ta phải dốc lòng nghiên cứu kinh sử, tu thân tề gia, trị quốc bình thiên hạ mới là đạo. Hắn còn nói cho con biết, nếu như lan truyền ra ngoài, người khác mà tin thì cũng không tránh khỏi có chỗ mệt mỏi, khó nghiên cứu học vấn.
- Cho nên con không nói cho bất kỳ kẻ nào biết.
Những lời này, đương nhiên là Trịnh Ngôn Khánh để tránh phiền toái lập ra lấy cớ.
Nhưng lọt vào tai của Nhan Sư Cổ và Trịnh Nhân Cơ thì giống như là lời vàng ý ngọc, làm cho hai người thật lâu không nói gì.
- Đại huynh, đại huynh, huynh cũng biết huynh bỏ lỡ gì chưa?