Căn phòng bên trong bệnh viện trung tâm thành phố có khá đông người túc trực bên ngoài, cánh nhà báo đã được người trong bệnh viện truyền tin rằng Uy Phong đã tỉnh lại mà lần lượt kéo đến bệnh viện lấy tin. Còn bên trong, mọi người đều vui mừng quay quanh anh, đây chính là một kì tích, Uy Phong oai phong lừng lẫy một thời đã trờ lại.

Từ cái chết trở về, Uy Phong vui vẻ khi những người thân yêu đều quan tâm mà ở bên cạnh anh, anh đưa mắt tìm kiếm xung quanh, vì sao không có cô gái ấy, lần đó anh đã đẩy Ngọc Hân ra khỏi chiếc xe kia, có phải cô đã xảy ra chuyện gì ư?

- Ngọc Diệp, chị gái em đâu rồi. - Uy Phong nhận ra Ngọc Diệp đang đứng bên cạnh Uy lão gia mà nói.

- Chị gái em.. chị ấy… - Ngọc Diệp không dám nói ra, sợ anh vừa tỉnh lại dễ bị kích động.

- Uy Phong, chuyện đó em sẽ nói chuyện với anh sau. - Uy Vũ là người quan tâm đến Uy Phong nhất nhưng khi anh tỉnh lại, lại lạnh lùng đứng tựa lưng ngoài của, không có một chút cảm xúc vui mừng lộ ra.

- Được rồi, con hãy nghĩ ngơi đi… ta đưa Ngọc Diệp và Vân Du về trước, có lẽ Vũ có rất nhiều điều muốn nói với con. - Uy lão gia cũng không biết phải mở lời ra sao, chuyện này để U Vũ giải quyết.

Khi ba con người họ bước ra khỏi phòng bệnh, chính là lúc Uy Vũ bước đến trước mặt Uy Phonh nhếch môi cười nhìn anh trai mình:” Cuối cùng anh cũng chịu tỉnh lại ư, rất đúng thời điểm.”

Uy Phong khoanh tay lại trước ngực, lưng tựa vào thành giường mà đáp:” Lại gây ra chuyện gì nữa ư, nhóc con.”

- Anh đừng gọi em là nhóc con nữa, vì từ ngày anh nằm lười biếng tại nơi này chính em đã làm mọi việc giúp anh, giờ thì tự anh mà làm lấy…

- Anh vừa mới tỉnh lại, đã đấy hết việc cho anh rồi. - Uy Phong bật cười. - Nhưng Hân đâu, vì sao anh không nhìn thấy cô ấy.

Uy Vũ bước về phía cửa số nhìn ra bên ngoài, chuyện lần này anh ấy đã tỉnh lại có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Anh không muốn xen vào, anh sợ bản thân mình càng lùn sâu vào càng không dứt ra được.

- Sau tai nạn lần đó, bác sĩ nói rằng anh khó lòng qua khỏi nên cả nhà chọn cách giấu Ngọc Hân, không muốn cô ấy phí đi tuổi thanh xuân của mình. Ngờ đâu Ngọc Hân vì điều đó mà tìm đến cái chết… - Uy Vũ khựng lại…

- Ngọc Hân…

- Nhưng sự thật chính là Ngọc Hân mất tích một cách kì lạ, camera bệnh viện chỉ lưu lại hình ảnh cô ấy leo lên sân thượng và không thấy xuống… em cho người tìm kiếm và phía cảnh sát cũng tìm kiếm nhưng đều vô vọng, người sống không thấy ngay cả xác chết cũng không tìm ra. Nhưng… em đã không bỏ cuộc mà tiếp tục tìm kiếm, vài ngày trước cuối cùng cũng có người nhìn thấy cô ấy trong bệnh viện này.

- Ở bệnh viện này ư,cô ấy đang ở đâu. -Uy Phong kinh ngạc, khi anh bất tỉnh đã xảy ra những chuyện gì với người con gái bé nhỏ ấy.

- Khi em đến gặp, Ngọc Hân đã không còn nhận ra em nữa. Cô ấy đang mang thai và sống cùng một người đàn ông xa lạ. - Uy Vũ nói tiếp. - Khi nói chuyện cùng Ngọc Hân, em chắc chắn một điều rằng cô ấy đã bị mất trí nhớ, ngay cả khi nhắc đến tên anh, Ngọc Hân cũng dường như không quen không biết.

Uy Phong lặng người, đôi môi khẽ rung lên:” Có thai… sống cùng một người đàn ông xa lạ ư?”

- Em vẫn đang điều tra về việc này, nhưng có lẽ từ bây giờ anh chính là người tự mình tìm hiểu,vì người mà cô ấy yêu trước kia chính là anh.

********************

Bước từ bên trong phòng thử quần áo ra ngoài, Ngọc Hân mặc trên người bộ váy cưới màu trắng tinh khôi. Cô ngượng ngùng khi chạm phải ánh mắt của Kiên Lương đang nhìn cô chăm chú, có lẽ là do bộ váy cưới này quá hở hang ư,cô dường như không quen với điều đó.

- Có phải quá hở hang không?- Cô hỏi.

Kiên Lương lắc đầu:” Không phải, rất đẹp.”

- Em có chút không thoải mái. - Cô lắc đầu. - Hay chúng ta chọn một bộ váy kín đáo một chút.

- Chẳng phải ý của bà xã là ý trời sao. - Kiên Lương vô cùng cưng chiều. - Anh đưa em đi chọn.

Cô đi một vòng để lựa chọn,cuối cùng cũng chọn được một bộ váy tay ren dài, không quá hở hang cũng không cổ hữu. Cô liền nói:” Chị ơi, em muốn…”

Cô chưa kịp nói, một giọng nói khác lại vang lên:” Tôi muốn mua chiếc váy cưới kia.”

Ngọc Hân quay đầu lại, một người đàn ông rất quen mặt đang đứng phía sau cô. Anh ta mặc một bộ vest màu tro, hai tay đặt vào bên trong túi quần, giọng nói vô cùng dứt khoác, nhưng… vì sao trái tim cô,lại đập mạnh liên hồi khi nhìn vào ánh mắt anh ta, và dường như ánh mắt kia cũng hướng về phía cô.

- Vâng, chúng tôi sẽ chuyển đến tận nhà quý khách.- Cô nhân viên nói.

- Nhưng… chị ơi… em muốn nói là em muốn mua chiếc váy này. - Cô ngăn lại.

- Xin lỗi quý khách, nhưng anh ấy đã mua nó trước.

Kiên Lương nhìn ánh mắt tiếc nuối của Ngọc Hân khi chiếc váy được gói lại thì bước về phía Uy Phong, hai người đàn ông đứng đối diện nhau… cả hai đều toát lên sự thành đạt và tôn nghiêm riêng của bản thân.

- Tôi sẽ trả lại gấp đôi giá trị chiếc váy đó, cậu có thể nhượng lại cho tôi chiếc váy cưới kia? - Kiên Lương nói.

- Thứ mà tôi nhiều nhất chính là tiền. - Uy Phong nhếch môi cười. - Vậy nên đừng mang nó ra hù dọa tôi.

- Trên đời này chẳng phải không có thứ gì không thể mua được bằng tiền ư, cậu ra giá đi, tôi sẽ mua lại dù nó là bao nhiêu.

Uy Phong bật cười, khẽ đưa miệng vào tai Kiên Lương mà nói:” Vậy người đàn bà của anh, anh muốn bán bao nhiêu?”

Kiên Lương nghe xong, liền vung tay đấm Uy Phong ngã xuống sàn nhà khiến tất cả các nhân viên đều vô cùng hoảng hốt. Chỉ có Uy Phong là nhếch môi cười, lau vệt máu trên môi đi về phía Ngọc Hân đang hoảng hốt nhìn anh.

- Nói cho tôi biết, em có hạnh phúc không? - Anh nhìn vào mắt cô hỏi.

Cô cảm giác như thế giới này đang sụp đổ trong ánh mắt của anh ra, ánh mắt buồn bã đó khiến Ngọc Hân gần như chết trân khi đối diện cùng anh. Cô không thể nói ra được thành lời, vì sao lại có cảm giác mạnh mẽ cùng người đàn ông xa lạ này như vậy.

- Cô ấy hạnh phúc hay không thì liên quan gì đến cậu. - Kiên Lương kéo tay Ngọc Hân về phía anh. - Tú Tâm, chúng ta đi thôi… anh sẽ đưa em đến một nơi khác để lựa chọn.

Tuy bàn chân cô bước theo Kiên Lương, nhưng không thể không ngoảnh đầu lại nhìn về dáng người cao gầy của anh. Gương mặt đó, ánh mắt đó của anh ta thật sự quen thuộc.

Từ ngày tìm gặp cô ở studio, anh không tìm cô thêm một lần nào nữa. Nếu như cô thật sự hạnh phúc, người đàn ông kia đối với cô tốt như vậy… anh không muốn phá vỡ hạnh phúc mà cô đang có, càng không muốn khiến cô tổn thương hơn. Một mình anh yêu cô là đủ, còn cô… chỉ cần cô hạnh phúc.

Cánh cửa phòng của anh được mở ra, từ bên ngoài Uy Vũ mang một chai rượu bước vào khẽ cười nói:” Có lẽ, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau uống rượu.”

- Mau đóng cửa phòng lại, ông sẽ không vui đâu. -Uy Phong tựa lưng vào ghế, nhìn về phía chai rượu trên tay em trai.

Rót ra hai ly, họ cụng nhau và cùng đưa lên môi uống cạn… từng ly được rót ra tiếp theo sau đó, càng uống lại càng tỉnh táo,thật kì lạ.

- Ngày mai chính là lễ cưới của bọn họ, anh sẽ để yên mọi chuyện sao? -Uy vũ hỏi.

- Nếu cô ấy hạnh phúc cùng người đàn ông kia, anh vì sao có thể phá vỡ hạnh phúc của Ngọc Hân. -Uy Phong lắc lư ly rượu trên tay.

- Nhưng chẳng phải anh yêu Hân ư, đại thiếu gia nhà họ Uy của chúng ta đầu rồi nhỉ… lại yếu mềm không chút tự tin vào bản thân sao. - Uy Vũ thách thức. - Biến cái của người khác là của mình, cũng là một thú vui tao nhã.

Uy Phong bật cười, sau đó lại lắc đầu:” Vũ, em đi mà tận hưởng cái thú vui của bản thân đi, nghe Ngọc Diệp nói em bị cô bạn gái cũ cắm sừng phải không?”

Uy vũ như muốn lật bàn, cái con bé Ngọc Diệp chính là quá ma lanh, nuông chiều quá lại sinh hư hỏng. Chọc phá ai không chọc phá, lại chọn ngay hổ trong hang, suốt ngày mang thông tin của anh lên các trang mạng online, thật hết sức tưởng tượng.

- Anh nghĩ trên đời này có tồn tại nữ nhân ấy sao? - Uy Vũ tự tin thái quá. - Nếu có cũng chỉ có một người, và người ấy em lại không muốn làm tổn thương.

Đó chính là cô gái mang tên Ngọc Hân, nhưng Uy Phong lại nghĩ Uy Vũ nói về Minh Minh.

Phá tan bầu không khí riêng tư tâm sự của hai người đàn ông nhà họ Uy, cánh của phòng mở toang ra dưới sự bất ngờ của hai người… thì ra lại là con bé được nuông chiều nhất nhất trong ngôi biệt thự rộng lớn này.

- Anh Vũ… - Ngọc Diệp gọi lớn.

Uy Vũ nhanh chóng bịt miệng con bé mà kéo vào,đóng cửa phòng lại để giảm cái âm thanh của con bé.

- Suỵt, đừng để ông nghe thấy. - Anh nói.

- Á,thì ra anh dám dụ dỗ anh Phong uống rượu, em đi méc ông. - Ngọc Diệp hào hứng.

- Nhóc con, muốn chết hả.

Ngọc Diệp tỏ ra không e sợ, dù sao thì con bé biết Uy Vũ chỉ giỏi trò hù dọa mà chẳng bao giờ đánh đòn.

- Tìm anh có việc gì? -Uy Vũ hỏi.

- Chút thì quên mất. - Con bé nhanh chóng đưa chiếc điện thoại về phía Uy Vũ mà nói. - Đây chẳng phải bạn gái cũ của anh ư?

Uy Vũ nhìn vào bức ảnh chụp Bích Trân đang tay trong tay đi cùng Trọng Kiên… nhưng có vẻ như cô gái này đang say… những bức ảnh sau đó đều đi không vững mà ngã vào lòng hắn ta. Nhớ lại lầ đó gặp hắn ta ở club, hai tay khoác hai cô gái đi vào thì đã xác định là một con người không an toàn, điều tra về gia đình hắn ta thì được biết đang lâm nào tình trạng gần như phá sản, nếu ngân hàng đóng băng không cho vay thì cha hắn ta vào tù là chuyện tất nhiên. Và mục tiêu hắn ta tiếp cận cô gái đó chỉ có một, chỉ là không ngờ cô ta ngốc đến mức bị dụ dỗ uống những thứ không nên uống.

- Ở đâu em có những bức ảnh này. - Uy Vũ hỏi.

- Là thành viên của Fanpage gửi cho em ạ. - Ngọc Diệp đáp.

- Mau hỏi bọn họ là chụp được bức ảnh này ở nơi nào. - Uy Vũ vội nói.

- Có việc gì sao? - Uy Phong nhìn thấy nét khẩn trương kia liền nói,nhìn qua bức ảnh lại đáp. - Đây chẳng phải là phía trước khách sạn The Queen sao, nơi đây quả nhiên hệt như thiên đường cho các cặp tình nhân.

Nghe xong không đáp, Uy Vũ nhanh chóng tung cửa lao ra khỏi biệt thự.Tự hỏi trên đời này vì sao có cô gái ngốc như cô ta, càng nghĩ lại càng tức giận mà lao xe đi. Thà không hay không biết, nếu đã biết mà không cứu cô ta lại cắn rứt lương tâm.

- Tổng giám đốc Uy, hôm nay ghé khách sạn chúng tôi thật vinh hạnh. - Vị quản lý nói.

- Tôi và cô có quen ư? - Uy Vũ đáp, đưa mắt nhìn xung quanh.

- Tổng giám đốc Uy Vũ tiếng tăm ai lại không biết… chúng tôi sẽ chuẩn bị phòng VIP nhất, mời ngài.

UY Vũ xua tay:” Tôi không đến đây để ngủ,tôi đến tìm người.”

- Bạn của ngài nghĩ ngơi ở phòng nào ạ, lễ tân sẽ giúp ngài thông báo.

- Tôi cũng không biết. - Uy Vu đáp. - Dò tìm tên Trương Trọng Kiên, tôi có hẹn cậu ta nhưng điện thoại gọi không được.

Sau không lâu dò tìm, lễ tân thông báo rằng không có ai tên như anh cần tìm.

- Rõ ràng là ở đây mà. - Uy Vũ đáp, nhìn xung quanh liền nói. - Sau đó đến quầy tiếp tân điều chỉnh xem qua camera từng hành lang đều không tìm thấy. Chỉ cần nghĩ đến hắn ta mang cô gái ấy đến đây để hãm hại lòng anh nóng như lửa đốt. Uy Vũ nhìn xung quanh, sau đó cầm chiếc bình chữa cháy trong góc đi đến điềm báo cháy mà đập vỡ chiếc cửa kính sau đó khởi động toàn hệ thống báo cháy...khiến khách hàng hoảng loạn chạy ra ngoài.

Vì hành động của anh quá nhanh, lại không ai dám gây sự với người đứng đầu tập đoàn Phong Vũ nên bọn họ chỉ biết trấn an khách hàng, gọi cho ban giám đốc để giải quyết.

Anh đi đền camera nhanh chóng đưamắt nhìn toàn thể, sau đó thấy bóng dáng Trương Trọng Kiên bước ra từ cửa phòng tầng 7… Uy Vũ nhanh chóng chạy lên tầng 7 bằng cầu thang bộ vì thang máy xem ra chật kín người.

Đạp cánh cửa phòng khách sạn, Uy Vũ nhìn thấy Bích Trân đang nằm ngủ say trên giường không biết gì nữa… Trên người cô ta chỉ còn lại một bộ nội y be bé có in hình mèo kitty… Uy Vũ không thể nhịn nổi cười trong sự tức giận. Anh tự tay mặc lại bộ váy vào người cô, sau đó bế ra khỏi khách sạn.

- Tổng giám đốc Uy, anh giải thích sao về việc này? -Ban giám đốc liền nói.

- Mọi chi phí tổn thất, cứ gửi cho tập đoàn Hoàn Cầu thanh toán… con dại cái mang, cứ nói ông ta tới tìm tôi nếu có thắc mắc.

Nói xong anh bế cô ra khỏi khách sạn,gương mặt Bích Trân đã được anh dùng chiếc khăn mà che lại… không ai có thể nhận ra cô.Đặt cô lên xe, chạy gần đến biệt thự Uy gia, Bích Trân bỗng nhiên ngồi dậy nhìn xung quanh rồi lại khẽ cười:” Lại gặp ác mộng nữa rồi. Sao cứ mơ thấy tên đáng ghét nhà anh mãi vậy hả?”

Uy Vũ không đáp… lạnh lùng lái xe.

- Tên đáng chết nhà anh, tôi nguyền rủa anh sẽm ế vợ đến chết, sẽ cả đời không ai thèm để mắt tới. Tôi cầu cho công ty nhà anh phá sản, lúc đó anh sẽ quỳ trước mặt tôi mà van xin tôi bố thí,tôi cầu cho anh bị trời phạt trở nên xấu xí, để gương mặt kênh kiệu nhà anh đừng ngong cuồng nữa.

Uy Vũ nhếch môi cườ, suy nghĩ cô ta thật hạn hẹp.

- Nóng quá đi...thật khó chịu...mẹ ơi, con khát nước quá. - Cô ngã lăn ra xe mà kêu gào.

Anh đưa một chai nước lọc xuống tay cô.

Cô uống một hơi… chưa đầy 30s sau...đã nôn đầy trên chiếc xe mà anh vô cùng, vô cùng yêu thích nhất trong những chiếc xe thuộc sỡ hữu của anh. Mùi rượu tiêu hóa kinh dị, Uy Vũ rợn người tăng tốc độ…. vì sao lại tự mang đến phiền phức cho bản thân vì cô gai mặc nội y hình mèo kitty chứ….