Thủy Nhạc theo địa chỉ Hàn Trang cung cấp đến nơi gặp mặt, hoặc là nói, Y Ân theo địa chỉ Hàn Trang cung cấp lái xe đưa Thủy Nhạc đến nơi gặp mặt. Thân là người đại diện của một ca sĩ không biết lái xe, không có khả năng bắt xe, lại còn không chịu tuyển trợ lý hoặc tài xế, Y Ân tỏ vẻ nếu thật sự có kiếp sau vậy kiếp này anh nhất định phải làm nhiều việc thiện...

Đó là một quán rượu nhỏ tên là "Tiểu tửu quán". Mặt ngoài rất nhỏ, trang hoàn bình thường đến giống như ẩn nấp. Đương nhiên, bên ngoài bình thường bên trong lại là cảnh trí riêng. Bên trong có đến ba tầng, bố cục giống hệt tửu điếm trong các bộ tiểu thuyết võ hiệp. Thủy Nhạc được "Tiểu nhị" đón lên "Nhã gian" lầu ba, ven đường trưng bài rất nhiều vò rượu lớn, mặt ngoài dán một mảnh giấy đỏ lớn có chữ "Tửu" màu đen bên trên. Thủy Nhạc vừa nhìn liền say.

Trước đó Hàn Trang đã nói với Thủy Nhạc sẽ giới thiệu cho cô một người bạn, Thủy Nhạc cứ nghĩ là Tâm Ngả, không ngờ tới lại là nhà soạn nhạc nổi tiếng, Hoài Bắc.

"Hàn lão sư, Hoài Bắc lão sư hảo! Con là Thủy Nhạc."

Hoài Bắc gật đầu chào hỏi, Hàn Trang lại kỳ quái hỏi: "Nhạc Nhạc con cũng quen Hoài Bắc lão sư?" Sở dĩ Hàn Trang hỏi như vậy, là bởi vì mặc dù Hoài Bắc rất có tiếng trong giới âm nhạc, nhưng hầu như ông ấy không lộ diện trước công chúng, đừng nói là người bình thường cho dù là người trong giới cũng hiếm khi gặp, vậy mà Thủy Nhạc vừa thấy đã gọi được tên ông ấy.

"Con là nhìn thấy ảnh chụp của Hoài Bắc lão sư trên tác phẩm của ông, nên có ấn tượng sâu sắc." Hoài Bắc là nhà soạn nhạc nổi tiếng, tuy số lượng ca khúc không nhiều nhưng chất lượng kinh người, hơn nữa thiên về nhạc dân ca đồng quê, được xưng là "Thi nhân âm nhạc". Bản thân ông ấy lại không thường ca hát nghe nói là vì tổn thương thanh quản bẩm sinh. Thủy Nhạc đối với thi ca yêu thích không kém gì âm nhạc, mà mỗi bài hát của Hoài Bắc với cô mà nói đều là một bài thơ, giai điệu kết hợp hoàn mỹ. Quả thực là âm nhạc phối với thơ ca cùng tạo nên phong cảnh độc nhất vô nhị.

"Cám ơn." Hoài Bắc mở miệng, thanh âm quả nhiên khàn khàn.

Sau khi Thủy Nhạc ngồi xuống "Tiểu nhị" bắt đầu đem món ăn lên. Mỗi một món đều kèm theo cái tên võ hiệp. Nhưng lúc đem rượu lên lại ngoài dự đoán, không phải "Nữ nhi hồng thượng hạn" hay "Lục xà tam cân", mà chỉ là rượu trái cây tự ủ, một đứa con nít cũng có thể uống. Thủy Nhạc cứ tưởng Hàn Trang vì nghĩ cho cô nên chỉ gọi rượu trái cây, Hàn Trang lại cười nói nơi này chỉ bán loại rượu này, chẳng lẽ nhìn ông giống ông già nát rượu lắm sao?

Sau đó ba người vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng cơ bản đều là Thủy Nhạc cùng Hàn Trang nói, Hoài Bắc là người kiệm lời, nhưng không bảo thủ, chỉ ngồi bên cạnh cười nghe, ngẫu nhiên phát biểu vài câu, không khí cũng rất hài hòa.

Sau bữa cơm, Hàn Trang chỉ vào Hoài Bắc nói với Thủy Nhạc: "Thật ra ông ấy đến đây cũng không phải do chú mời, là do ông ấy cầu chú nhất định phải đưa đến gặp con. Chú đành phải đáp ứng. Có phải lúc đến đây rất bất ngờ không?" Hoài Bắc cũng không phản bác. Tuy ông không có "cầu" Hàn Trang đưa đến đây, nhưng gặp Thủy Nhạc một lần quả thật chính là yêu cầu của ông.

"Chú cứ nói đùa như vậy thật không dám tưởng tượng đợi con đi rồi Hoài Bắc lão sư sẽ ghét bỏ chú thành cái dạng gì đâu ~"

"Ha ha, chú không nói đùa. Hoài Bắc ông tự nói đi, có phải như vậy không?"

Dựa theo logic thông thường, lần gặp này hẳn là do Hàn Trang muốn chiếu cố Thủy Nhạc mới cố tình đưa Hoài Bắc đến đây. Nhưng nói như vậy Hàn Trang không thể không nói trước với Thủy Nhạc, nên hẳn là nhất thời nghĩ ra hoặc trùng hợp gặp nhau. Mặc kệ thế nào, Thủy Nhạc là ôm tâm trạng chờ Hàn Trang bị chê cười nhìn Hoài Bắc mở miệng, kết quả...

"Là chú nói với ông ấy muốn đến gặp con." Hoài Bắc bất đắc dĩ cười thừa nhận. Thủy Nhạc không thể tin được nhìn về phía Hàn Trang. Hàn Trang khẽ gật đầu, tươi cười cổ vũ. Hoài Bắc tiếp tục nói: "Chú đã xem bộ phim của đạo diễn Lam Băng, nghe con hát bài hát đó, thực sự đi vào lòng người. Chú cũng rất thích cách con lý giải và thể hiện bài hát như vậy."

"Cảm ơn! Thật sự, khẳng định của ngài với con mà nói có ý nghĩa phi phàm." Thủy Nhạc nói như vậy cũng không phải lấy lòng, Hoài Bắc chính là đại diện cho nhạc sĩ dân gian tiêu biểu nhất quốc nội, những đánh giá của ông vô cùng có uy tín, hơn nữa Thủy Nhạc lại thích ông ấy như vậy.

"Quả thật con hát rất hay, cho nên sau đó chú đã nghe lại những bài hát trước kia của con. Tuy đều là ballad trữ tình, nhưng âm sắc rất đặc biệt, hơn nữa khó có được chân thành. Chú phát hiện đối với mỗi bài hát con đều có lý giải riêng của mình. Con hát không phải chính mình, mà là nói lên tâm trang của người viết ra bài ca."

Tri âm khó tìm, giờ phút này Thủy Nhạc chỉ biết thụ sủng nhược khinh, không dám cầu gì hơn. . truyện tiên hiệp hay

"Thực ra, chú viết một ca khúc, lâu rồi, chính chú rất thích, nhưng vẫn không tìm được ca sĩ biểu diễn phù hợp." Nói tới đây Hoài Bắc dừng một lát, xác định hai người còn lại cũng hiểu được ý mình, mới nói tiếp: "Nhưng hôm nay gặp Hàn Trang quá đột ngột, chú không mang theo gì cả. Nếu có hứng thú, chúng ta hẹn lần khác cho con nghe bản demo?"

"Con phi thường có hứng thú, tùy thời có thể nghe."

"Như vậy a, vậy lát nữa con có sắp xếp gì không?"

"Không có."

"Không bằng, hiện tại?"

"Vâng."

Đứng dưới lầu phòng làm việc của Hoài Bắc, Hàn Trang bất lực che mặt thở dài, trong lòng gào thét: "Cơm nước xong có phải là nên tán gẫu tiêu thực trước hay không a uy!" Sau đó nhận mệnh đuổi theo hai người bạn xấu đã bỏ ông đi trước, cảm giác mình vừa già đi mấy tuổi...

Thời điểm nhìn thấy lời bài hát Thủy Nhạc mơ hồ hiểu được vì cái gì Hoài Bắc rất thích bài hát này nhưng rất lâu vẫn không tìm được người biểu diễn thích hợp.

"Nếu có một ngày tôi có được một vườn trái cây thật lớn, tôi nguyện từ bỏ tất cả trở thành một người nông dân làm ruộng.

Mỗi sáng sớm tôi cày cấy trên đồng cỏ xanh điền viên, mỗi hoàn hôn tôi canh gác trên cánh đồng lúa mạch.

Tôi đem sầu lo hòa tan dưới ánh tà dương, để trái tim cô độc chờ đợi hạnh phúc của ngày mùa thu hoạch.

Nếu lúc ấy người tôi yêu không còn ở bên, tôi sẽ không ngại bất kỳ ai đến thăm hỏi vào cuối tuần.

Nếu lúc ấy tôi vẫn như trước nắm tay cô ấy, chúng tôi sẽ hạnh phúc cùng nhau ngồi trên nhánh cây.

Nếu có một ngày tôi có được một chiếc thuyền đánh cá, tôi nguyện từ bỏ tất cả cố chấp trở thành một người đánh cá bên bờ biển.

Mỗi sáng sớm tôi sẽ ra khơi dưới ánh mặt trời, mỗi hoàn hôn tôi ngắm biển mây bát ngát ở phương xa.

Tôi để suy nghĩ biến mất giữa sóng lớn, để trái tim ồn ào chờ đợi bình yên sau giông bão.

Nếu lúc ấy người tôi yêu đã không còn ở bên, tôi sẽ không ngại bất kỳ ai đến thăm hỏi vào cuối tuần.

Nếu lúc ấy tôi vẫn như trước nắm tay cô ấy, chúng tôi sẽ hạnh phúc ngồi trên đầu thuyền cong cong."

Đây hẳn là khát khao ẩn sâu trong lòng Hoài Bắc, một lão nam hài hồn nhiên, đơn giản mà lại tốt đẹp như thế, cho nên ông phá lệ yêu quý, cho nên thời điểm chia sẻ với người khác sẽ có chút ngượng ngùng. Thủy Nhạc không thể nói nên lời.

Bản demo mà Hoài Bắc nói, hóa ra là do ông tự hát. Tuy không phát ra ca từ, chỉ nhẹ nhàng ngâm nga một đoạn ngắn, nhưng Thủy Nhạc biết, những ca khúc bình thường của Hoài Bắc đều mời chuyên gia đến hỗ trợ ghi âm, có thể thấy được địa vị của bài hát này trong lòng ông.

Thủy Nhạc chưa từng cảm thấy bài hát nào lại động lòng người đến vậy, cho nên nhất thời chỉ biết im lặng, không thể nói lên bất kỳ lời khen ngợi nào. Đây là chuyện thường tình của con người đi, nhìn thấy một thứ khiến mình "khâm phục", lúc ấy chỉ lo ngạc nhiên, nào có thể nói nên lời, cho dù thật sự có, cũng bất quá là một tiếng thở dài đi, những từ ngữ miêu tả hoa lệ nhất thế gian, đều là sau này nhớ lại cân nhắc từng câu từng chữ thêu dệt mà thành.

Vì thế Thủy Nhạc không đưa ra bất kỳ phát biểu nào, chỉ là trong nháy mắt làm ra một quyết định. "Là thế này, Hoài Bắc lão sư, con đang chuẩn bị cho Album mới, phong cách vẫn lấy ballad trữ tình làm chủ đạo, đây là quyết định của công ty. Nhưng con và người chế tác là Khấu Tinh Kỳ lão sư nhất trí hy vọng ở trong đó sẽ tăng thêm mấy bản nhạc dân ca, nhưng vẫn chưa tìm thấy ca khúc phù hợp, vốn đã tính toán buông tay. Nhưng hiện giờ con muốn hỏi," Đối với vấn đề tiếp theo, Thủy Nhạc thực không có lòng tin, dù sao, giống như hơi đường đột... cho nên Thủy Nhạc hỏi rất cẩn thận: "Nếu sau khi con hát thử chú cảm thấy hài lòng, đồng ý giao bài hát này cho con, vậy con có thể, dùng bài hát này của chú làm chủ đề trong Album mới?.... Ý của con là, có thể chú càng muốn đặt nó ở một vị trí càng, ít được chú ý."

Hoài Bắc trầm mặc, nhìn Thủy Nhạc thật sâu một cái, mới hỏi: "Tại sao con lại cho rằng chú càng muốn đem nó đặt ở một vị trí ít được chú ý?"

"Chỉ là con cảm thấy như thế..."

Hoài Bắc đột nhiên nở nụ cười: "Vậy chú đây cũng đặt ra một giả thuyết, nếu sau này bài hát này thật sự trở thành chủ đề trong Album mới của con, chú hy vọng toàn bộ quá trình chế tác của nó sẽ do chú phụ trách. Đây là điều kiện tiên quyết."

"Con hiểu được, nhưng con phải nói trước với Khấu Tinh Kỳ lão sư. Bất quá dựa vào hiểu biết của con với chú ấy, hẳn là chú ấy sẽ rất vui!" Sau khi nói xong Thủy Nhạc mới cảm thấy có chút ngượng ngùng: "Ách, hẳn là con nên hát trước một lần mới có thể thảo luận với chú những vấn đề này..."

"Ha ha, không sao cả, theo hiểu biết của chú với con, hẳn là không thành vấn đề."

Sau khi thăm quan phòng làm việc của Hoài Bắc, cũng cùng mỗi người trong phòng chụp ảnh ký tên thậm chí bị ôm nhiệt tình, Thủy Nhạc mới cùng Hàn Trang hốt hoảng rời đi.

Sau đó Hàn Trang vẫn là nhịn không được hỏi Thủy Nhạc vì cái gì sẽ cho rằng Hoài Bắc càng muốn đem bài hát kia đặt ở vị trí ít được chú ý hơn: "Không cho phép nói với chú chỉ là cảm giác của con!"

"Con chỉ cảm thấy... Nếu như là con, con nhất định sẽ làm như vậy." Thủy Nhạc suy nghĩ một chút, bổ sung nói: "Bởi vì đôi khi có một chút tình cảm, không cần phải chia sẻ với toàn thế giới."

"Khó trách ông ấy lại chọn con."

Có Hoài Bắc làm danh bài, hơn nữa Thủy Nhạc đã hát thử thành công, công ty rất nhanh liền thỏa hiệp, thậm chí đồng ý với điều kiện của Hoài Bắc không lấy danh tiếng của ông ấy để tuyên truyền Album mới. Còn Khấu Tinh Kỳ bản thân vẫn còn non ở mảng nhạc dân ca, có cơ hội được học tập với Hoài Bắc lão sư đương nhiên cầu còn không được. Thậm chí đã có bài hát của Hoài Bắc làm chủ đề, những bài hát dân ca sau cũng dễ chọn hơn nhiều. Sau khi khúc mắt được giải quyết rất nhanh liền tiến vào giai đoạn chế tác Album.

Giọng hát của Thủy Nhạc không tầm thường, lại làm việc nhập tâm, giai đoạn ghi âm luôn có hiệu suất rất cao. Nhưng sét đến việc đây là lần đầu tiên Thủy Nhạc hát dòng nhạc dân ca, hơn nữa cũng là lần đầu tiên hợp tác với Hoài Bắc, còn thiếu ăn ý, nên tất cả mọi người đã chuẩn bị tốt tâm lý ghi lại nhiều lần, nhưng không ngờ rắc rối lại phát sinh trước cả khi bắt đầu.

"Ở đây là thế nào? Nhầm rồi sao? Sao lại thành 'bạn trai'?" Thủy Nhạc nghi hoặc.

Khấu Tinh Kỳ hoảng sợ: "Chẳng lẽ con muốn hát 'Bạn gái'?!"

Thủy Nhạc nhìn về phía Hoài Bắc: "Chú biết?"

"Thật ra ban đầu chú không nghĩ đến vấn đề này, nhưng nếu do con hát, lại làm chủ đề, sửa lại là chuyện đương nhiên."

"Nhưng con cảm thấy bài hát bị sửa lại thế này không giống... Con không biết mọi người cảm thấy thế nào, có phải sai chỗ nào rồi không?" Khấu Tinh Kỳ lắc đầu, khó hiểu nhìn Thủy Nhạc, không rõ nàng đang rối rắm chuyện gì. Hoài Bắc không nói lời nào, phản ứng của Thủy Nhạc khiến ông có chút bất ngờ, đây là bài hát viết ở ngôi thứ nhất, bất kỳ ca sĩ nào cũng hy vọng mình sẽ là nhân vật chính trong ca khúc của mình.

"Nhưng mà con cảm thấy rất sai, sai đến... con không thể cứ như vậy mà hát, có một loại cảm giác hủy đi bản nhạc này... mọi người hiểu không? Bản nhạc này đả động đến con, Hoài Bắc lão sư, chính là vì giống như chú như vậy, một người... đàn ông trưởng thành, đối với cuộc sống, đối với tình yêu lại khát khao đơn thuần như vậy, ý thơ đến gần như trở thành triết học, loại "ngoài ý" này, là cảm động nhất." Thủy Nhạc kiệt lực dùng ngôn ngữ biểu đạt ra cảm giác vi diệu của bản thân, nói năng cũng có chút lộn xộn. "Nhưng nếu lời bài hát đổi thành 'bạn trai', bài hát này sẽ biến thành khát vọng tình yêu của một cô gái, thậm chí có thể nói là ảo tưởng! Vậy đã không còn là bài hát này nữa, vậy vậy những người không biết câu chuyện này, sẽ không cách nào cảm nhận được. Hơn nữa cũng không phù hợp với ý nguyện ban đầu của tác giả."

Khấu Tinh Kỳ trợn mắt há mồm, nhưng đã hiểu được, lại lần nữa bị thuyết phục bởi lý giải sâu sắc của Thủy Nhạc với bài hát này. Đây cũng chính là lý do vì sao giọng hát của nàng rất dễ đi vào lòng người.

"Cảm ơn. Mặc kệ thế nào, chú cảm thấy rất may mắn vì bài hát này do con hát, cũng thực vinh hạnh." Nhân sinh tìm được tri kỷ là đủ rồi! Hoài Bắc nghĩ, có một người hiểu mình, lại ủng hộ mình như thế, còn cầu gì hơn?

Vì thế, bài hát vẫn giữ lại lời nhạc như ban đầu. Lúc hát Thủy Nhạc tận lực thu lại mặt ôn nhu sầu triền miên trong giọng của mình, dùng âm sắc trong sáng linh động phối với âm sắc thanh thấu của bài hát, thể hiện ra một loại tâm tình nhìn như không để ý nhưng thực sự cố chấp. Cách suy diễn như vậy, đã làm cho bài hát này mang theo phong cách vô cùng độc đáo hơn nữa còn có phong cách độc đáo riêng.

Khi nghe được bài hát này, ngươi sẽ phản phất nhìn thấy một cô gái, ngồi trên cành cây cao nhẹ nhàng đong đưa chân trần, hoặc tựa lưng vào mép thuyền nhìn mặt biển gợn sóng, dịu dàng ngâm nga kể lại một câu chuyện thần thoại. Nhưng cô ấy vẫn luôn đưa lưng về phía bạn, tà dương và gió mát điểm xuyết cho những sợi tóc bên tai nàng, thanh âm cũng theo ánh nhìn chăm chú của bạn trôi dạt về phương xa... Đây chính là hình ảnh xuất hiện trong đầu Khấu Tinh Kỳ, cuối cùng trở thành MV chỉ nhìn thấy bóng lưng không thấy mặt duy nhất.

Sau này, Album thứ tư của Thủy Nhạc đã đưa cô đặt chân vào các bảng xếp hạng âm nhạc cùng rất nhiều lễ trao thưởng danh giá trong và ngoài nước, nhưng đây là chuyện của sau này. Còn hiện tại, trước khi Album phát hành, Thủy Nhạc đang trịnh trọng ký tên mình vào mười tập Album đặc biệt, cũng viết lại những lời nhắn khác nhau. Tập thứ nhất lưu cho chính mình, tập thứ hai tặng Y Ân, tập thứ ba và thứ tư là cho Hoài Bắc lão sư và Khấu Tinh Kỳ lão sư, tập thứ tư ký tặng Danh Ẩn, còn ba tập để Y Ân tặng cho Hàn Trang, Dụ Tuyền và Tâm Ngả. Còn hai tập cuối cùng, Thủy Nhạc quyết định tự mình đưa cho Lam Băng và Diệp Hiểu Đồng.

Thủy Nhạc là gọi đến cho Lam Băng, nhưng không biết vì sao lại là Diệp Hiểu Đồng bắt máy. Thủy Nhạc còn chưa nói xong câu chào, đầu bên kia đã truyền đến tiếng thét chói tai: "Nhạc Nhạc Nhạc Nhạc Nhạc Nhạc! Album mới của chị khi nào phát hành a?"

Thủy Nhạc có đôi khi thật tò mò, Diệp Hiểu Đồng là như thế nào có thể nhảy qua giai đoạn cosplay đem hình tượng nhân vật thiếu nữ mê gái trong anime thể hiện sinh động ra ngoài đời thực như vậy. Mỗi lần nghe cô ấy liên tục gọi tên của mình, Thủy Nhạc đều nhịn không được muốn cười: "Đã phát hành rồi."

"Cái gì?! Sao có thể, sao em không thấy gì cả!" Tuy rằng sau bộ phim kia Thủy Nhạc chưa từng gặp lại Diệp Hiểu Đồng, nhưng Diệp Hiểu Đồng chưa bao giờ từ bỏ thân phận của một fan siêu siêu cấp trung thành. Ngoại trừ mỗi ngày thời thời khắc khắc chú ý tin tức của thần tượng, còn thường xuyên mượn cơ hội cùng thần tượng nhà mình tiến hành tiếp xúc "thân mật" từ xa. Trong lúc đó ngẫu nhiên sẽ tiết lộ một chút tin tức của Lam Băng, cho nên đối với lịch trình gần đây của Lam Băng Thủy Nhạc vẫn biết chút ít. Biết nàng gần đây sẽ có một đoạn thời gian rảnh rỗi, vì thế quyết định tự mình đem Album đến tặng cho các nàng.

Thủy Nhạc phì một tiếng bật cười thành tiếng: "Bởi vì em mù hoặc là ngốc, tự chọn đi!"

Diệp Hiểu Đồng đương nhiên không có khả năng trả lời như Thủy Nhạc, nên chỉ biết ai oán kêu lên một tiếng: "Nhạc Nhạc..."

"Được rồi, chị em đâu?"

"Đang tắm, vừa mới vào không lâu, có chuyện gì chị cứ nói với em, em sẽ nói lại cho chị ấy!"

"Ngày mai hai người có rảnh không? Chị muốn mời đạo diễn ăn cơm."

"Được a! Quá tốt! Không thành vấn đề! Em... bọn em rất rảnh!"

"... Em có phải nên hỏi ý kiến của chị mình trước không?"

"Chị em khẳng định không thành vấn đề! Em cam đoan! Chờ chị ấy tắm rửa xong em sẽ thông báo với chị ấy!"

=================

Chú:

Tên ca khúc: "Ngư dân và nông phu"

Viết lời, soạn nhạc: Tiểu Mãnh

Biểu diễn: Đại Kiều Tiểu Kiều