Ngày hôm sau trời vừa sáng Thủy Nhạc liền thức dậy. Mất thời gian một ngày, rốt cục đuổi kịp trước khi mặt trời lặn hoàn thành bức tranh kia. Mở ra toàn bộ cửa sổ để mùi màu sơn dầu chậm rãi tán đi, tâm trạng vô cùng tốt ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ một chút, cô quyết định đến phim trường chờ đạo diễn Lam Băng kết thúc công việc.

Còn chưa ra khỏi cửa lớn khách sạn – ách, cửa nhỏ, Thủy Nhạc liền nhìn thấy Diệp Hiểu Đồng nhanh như chớp từ bên ngoài chạy ào lại đây. Tốc độ nhanh đến lúc chạy ngang người cô còn bốc lên một trận gió, giây tiếp theo lại đột nhiên đổi hướng chạy ngược trở về phía, đầy mặt không biết tại sao trừng Thủy Nhạc, giống như đang nói "Nhạc Nhạc sao có thể trùng hợp như vậy, đúng lúc em muốn tìm chị chị lại đột nhiên ra ngoài?" Nhưng mà thốt ra chỉ có hai chữ: "Nhạc – Nhạc!"

Thủy Nhạc buồn cười nhìn bộ dáng có lời muốn nói lại thở không ra hơi của cô ấy, cũng không hối thúc, liền đứng ở nơi đó chờ xem rốt cuộc cô ấy muốn nói chuyện hay ho gì với mình. Có chút hiếu kỳ.

Diệp Hiểu Đồng thở hổn hển một hồi, đột nhiên nắm lấy một bàn tay Thủy Nhạc: "Nhạc Nhạc, cho chị xem cái này nè!" Sau đó không nói lời nào kéo tay cô về phòng.

Thủy Nhạc cũng không giãy dụa, mặc cô ấy lôi kéo trở lại cửa phòng. Trong lúc mở ra cửa phòng do dự một chút, cuối cùng cái gì cũng không nói, dẫn đầu đi vào, Diệp Hiểu Đồng theo sau, sau đó, quả nhiên: "A! Mùi gì thế này?" Kêu lên một tiếng che mũi nhìn xung quanh.

Thủy Nhạc đang đắc ý, sau đó lại nghe được: "A a! Nhạc Nhạc chị vừa mới vẽ tranh?! Vẽ xong chưa? Rất muốn xem rất muốn xem! A a ~ Nhạc Nhạc!"

Thủy Nhạc nhịn không được bóp trán, thật sự, rất ồn... Vì thế phi thường cơ trí lựa chọn dập tắt ham muốn khắp nơi tìm tòi lục lọi của Diệp Hiểu Đồng: "Không phải em muốn cho chị xem cái gì sao? Không có chị liền đi ~ "

"A a, chờ một chút chờ một chút, lập tức!" Diệp Hiểu Đồng vừa nói vừa vội vội vàng vàng cầm điện thoại ra, điểm vào một trang web đưa tới trước mặt thần tượng nhà mình, sợ cô ấy thật sự bỏ đi rồi.

Thủy Nhạc nhướn mày, video? Còn tưởng là có quà tặng gì đâu... Nghi hoặc mà chuẩn bị mở ra, lại bị Diệp Hiểu Đồng cướp trở về. Thủy Nhạc bắt đầu cảm thấy mạc danh kỳ diệu, thứ gì?

"Nhạc Nhạc, chị phải hứa với em, mặc kệ thế nào, đều phải xem đến cuối cùng, có thể không? Chỉ có vài phút thôi!" Đột nhiên Diệp Hiểu Đồng có chút khẩn trương, khẩn trương lại có chút cẩn thận. Cô không xác định Thủy Nhạc có thích hay không, có giống mình bị cảm động đến khóc hay không. Đột nhiên cô có chút sợ hãi, sợ bọn họ làm những chuyện này sẽ làm cô ấy cảm thấy không vui.

Thủy Nhạc không nói gì thêm, chỉ là nhìn Diệp Hiểu Đồng cười trấn an, ấn mở video.

Đó là một đoạn video cắt ghép có nội dung về Thủy Nhạc. Video cắt ghép rất tinh xảo, bao gồm tất cả những tác phẩm phim điện ảnh, MV ca nhạc, phỏng vấn ngoài lề,.. trước đây của cô, cắt ghép thành một câu chuyện vô cùng cảm động, hình ảnh mê người. Mà phối nhạc, tất nhiên là một ca khúc ballad trữ tình. Khả Nhạc của cô, viết tặng cô một bài ca.

"Cô độc là khái niệm rõ ràng nhất về chị

Ngày và đêm, bao nhiêu năm tháng hoang đường

Ngày và đêm, giống như lời ca sáng tối

Chị như tuyết nóng, chưa bao giờ thỏa hiệp

Chị vốn như lưỡi dao buốt giá, nhưng lại, nhưng lại mềm mại mà ngây thơ

Chị vốn như đêm đông mù mịt, nhưng lại, nhưng lại ấm áp mà sáng trong."

Khả Nhạc của cô, trong những lúc thế này, mang tình yêu cùng lý giải cùng duy trì, vì cô viết một bài ca không thể ấm áp hơn. Sao có thể có những người như thế, không chỉ dễ thương, mà còn thiện lương, khoan dung, thậm chí tài hoa hơn người?

Thủy Nhạc đè xuống nút phát lại, nhưng không nhìn màn hình, chỉ là cầm điện thoại trong tay, đi đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía Diệp Hiểu Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc cho giai điệu kia trong căn phòng nhỏ dịu dàng lặp lại, lặp lại hết lần này tới lần khác.

Diệp Hiểu Đồng vui sướng lại đau lòng nhìn bóng lưng thần tượng nhà mình. Cô ấy hiển nhiên là thích, hơn nữa nhất định rất cảm động. Nhưng cô ấy vĩnh viễn sẽ không giống mình như vậy mừng rỡ như điên hoặc rơi lệ đầy mặt, cô ấy chỉ biết mạnh mẽ đem nó khắc ghi trong lòng, sau đó từng chút một biến chúng thành sự dịu dàng độc hữu của riêng mình.

Qua hồi lâu, Thủy Nhạc đột nhiên xoay người lại, hỏi: "Ở đây có thể lên mạng không?"

"Có a! Mặc dù tính hiệu không tốt lắm, nhưng mà vẫn có thể dùng."

"Nga nga... Chị em đã quay xong chưa?"

"A – a?"

"A cái gì? Đi đi."

Diệp Hiểu Đồng cả người đều không khoẻ rồi. Chỉ vậy? Chỉ vậy thôi sao?! Tuy là cô cũng không chờ mong thần tượng nhà mình sẽ có biểu hiện gì kích thích, cô đương nhiên biết thần tượng nhà mình không có khả năng ở trước mặt mình thể hiện ra vẻ mặt vui mừng tột đỉnh, nhưng mà! Nhưng mà! Có phải quá... bình tĩnh rồi không? Quả thực, quả thực là thờ ơ a!

Sau đó đương nhiên Diệp Hiểu Đồng không biết, ngày hôm sau Thủy Nhạc liền liên hệ Y Ân đem vị Khả Nhạc tài hoa hơn người kia ký vào Y Thủy truyền thông, dụng tâm bồi dưỡng. Vài năm sau người này liền chen chân vào hàng ngũ nhạc sĩ phái thực lực, thành tựu một đoạn giai thoại.

Sau giờ cơm chiều, Thủy Nhạc lấy lý do mùi màu sơn dầu trong phòng còn chưa tan hết, mời đạo diễn Lam Băng tản bộ tiêu cơm.

Hai người dọc theo bờ đê trước cửa khách sạn một đường đi thẳng về phía trước. Ai cũng không lên tiếng. Ánh mặt trời sau núi tàn lưu lại chút ánh sáng cuối cùng, trong không khí trộn lẫn mùi bùn đất của núi rừng, thanh tân tươi mát, tự thành một đạo phong cảnh riêng.

Cứ như vậy im lặng đi một đoạn, Thủy Nhạc đột nhiên nói: "Ngày hôm qua lúc Y Ân đi, muốn nhờ em chuyển lời với chị, nói là anh ấy thực thưởng thức phong cách làm việc của đạo diễn Lam Băng." Nói xong còn bỡn cợt quay đầu nhìn Lam Băng bên cạnh.

Lam Băng khẽ cười.

"Em rất ngạc nhiên, là loại phong cách nào lại có thể thuyết phục gia hỏa này như vậy."

"Tiện tay đùa giỡn một chút mà thôi ~ " Lam Băng lại cười khẽ, quay đầu nhìn cô, nhẹ nhàng bâng quơ.

"Tiện tay đùa giỡn thôi sao..." Thủy Nhạc lộ vẻ đăm chiêu: "Vì bảo vệ em mà tiện tay đùa giỡn người ra, còn nắm chắc chừng mực không chọc giận Y Thành Tây, lại không ảnh hưởng đến giao tình giữa ông ngoại chị và ông nội, còn khiến cho Y Ân khen không dứt miệng." Thủy Nhạc dừng chân lại, nghiêm túc chăm chú nhìn vào mắt Lam Băng, ánh mắt kia, cơ hồ là thương tiếc: "Thực khó xử phải không?"

Trong nháy mắt đó, lời của cô, ánh mắt cô, Lam Băng có thể nhìn thấy đau lòng cùng lý giải từ sâu trong đáy mắt, cảm động đến nói không nên lời, thầm nghĩ gắt gao ôm người trước mặt vào lòng, lại chỉ là nhẫn nại đưa tay sờ sờ đầu cô. Cuối cùng nghẹn trong cổ họng, cười nói: "Một chút cũng không khó xử, tin tưởng chị, những chuyện tiện tay đùa giỡn này với chị mà nói, vô cũng quen thuộc ~ "

"Có thật không?"

"Thật sự."

"Lần sau đừng quên mang em theo xem a."

"Ha ha, được."

Lại trầm mặc đi một hồi, không biết vì cái gì, Thủy Nhạc đột nhiên nhớ đến lần trước lúc quay phim ở nước ngoài, Lam Băng đến thăm ban, ở dị quốc tha hương gặp được hai ông bà cụ kia, còn có bài thơ xuất hiện trong đầu cô lúc đó...

"Nhạc Nhạc?"

"Dạ?"

"Ngày mai có muốn đến đoàn phim không? Chúng ta đổi địa điểm quay, ở trên núi."

"Di? Lên núi sao, đi a, vừa lúc có đem giá vẽ theo, em sẽ vẽ thực vật!"

"Ừm, để Diệp tử đi theo em. Nhưng mà phải hứa với chị, không thể cách đoàn phim quá xa."

"Tuân lệnh – Lam Băng đạo diễn ~ " Thủy Nhạc cố ý kéo dài âm cuối, chọc đến Lam Băng dùng sức vò tóc cô.

"Đúng rồi." Thủy Nhạc trốn một bên muốn dời đi lực chú ý của người nào đó: "Lần này mọi người quay là loại phim gì thế?" Hỏi đến tự nhiên, giống như, sinh hoạt trong đoàn phim lâu như vậy bản thân vẫn hoàn toàn không biết gì cả là chuyện thường tình.

"Không phải phim điện ảnh." Lam Băng cũng không thèm để ý, chỉ là thoáng điều chỉnh vẻ mặt: "Là một bộ phim phóng sự công ích."

Thủy Nhạc thực ngoài ý muốn, quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt dấu chấm hỏi.

"Hoặc là nói một bộ tự truyện, về một vị giáo viên ở miền núi." Lam Băng không nhanh không chậm giải thích: "Nơi này em cũng thấy đó, giống như vùng sâu vùng xa trong các chương trình phóng sự trên truyền hình thường nhắc đến. Ở đây trẻ em muốn đến tường rất khó khăn. Thầy cô giáo cũng vậy, cơ bản đều là tình nguyện viên, mỗi năm đều thay đổi một lần. Nhưng mà có một vị giáo viên, đã làm việc ở nơi này hơn mười mấy năm."

Thủy Nhạc bất tri bất giác dừng chân, vẻ mặt thành kính nhìn nàng, chăm chú nghe nàng nói chuyện, tựa như hài tử. Lam Băng cười nhẹ, lập tức thu lại, chậm rãi nói tiếp: "Khoảng chừng một năm trước, vị giáo viên kia qua đời."

Thủy Nhạc mở to hai mắt, nhưng không tiếp lời.

"Có một lần trùng hợp chị được xem quyển nhật ký của bà, viết rất nhiều cảm nhận khi sinh sống và dạy học ở đây, rất chi tiết." Nói tới đây, Lam Băng dừng một lát: "Em biết không Nhạc Nhạc, trước đây chị vẫn luôn cho rằng, tiểu thuyết chính là từ đời thật mà ra, kịch bản cũng thế, cho nên khi quay phim, chị luôn tận lực thông qua các thủ pháp nghệ thuật để thể hiện hoặc phóng đại những tình tiết trong hiện thực có thể đả động người khác, có thể làm cho người xem suy tư. Nhưng mà, sau khi đọc được quyển nhật ký của người nọ chị mới phát hiện, có một vài thứ vốn không cần thêm thắt bất cứ trang sức gì. Em chỉ cần chân thật, khách quan miêu tả nó, thậm chí là chỉ cần sắp xếp lại nó một cách trật tự, thì cũng đã đủ làm rung động nhân tâm."

"Cho nên chị muốn dùng một cách gần như chân thật nhất ghi lại những chuyện mà người giáo viên này đã trải qua?"

"Không phải gần như, mà hoàn toàn." Lam Băng vô cùng trịnh trọng sửa đúng cách dùng từ của Thủy Nhạc, giọng điệu kiên định, ngay cả vẻ mặt cũng là không chút do dự. Thủy Nhạc mê mẩn nhìn sườn mặt nàng, như thế nào cũng không thể rời mắt được.

Không biết trải qua bao lâu, Thủy Nhạc đột nhiên ý thức được Lam Băng đang cười như không cười nhìn mình! Nhanh như chớp, Thủy Nhạc cưỡng chế vẻ ngượng ngùng sắp lan tràn lên mặt, vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, tự mình tiếp tục đi về phía trước, còn nghiêm túc nói sang chuyện khác: "Chị vừa nói công ích là thế nào?"

Ở phía sau Lam Băng không nhịn được nở một nụ cười thật tươi, cũng nghiêm túc trả lời: "Ừm, bộ phim này là do chị tự đầu tư, toàn bộ tiền lời đều sẽ được dùng để xây dựng lại trường học trong thôn trang. Nếu tỷ lệ người xem khả quan, còn có thể thành lập một quỹ từ thiện, nhưng mà em biết đó, bình thường những phim thế này tỷ lệ người xem đều không mấy khả quan."

"Vậy cũng không nhất định! Chị rõ ràng giỏi nhất là tạo ra kinh hỉ." Thủy Nhạc khẳng định, sợ Lam Băng tưởng rằng đây chỉ là lời cổ vũ hoặc là tín nhiệm mù quáng, quay đầu vô cùng nghiêm túc bổ sung: "Em đã từng chứng kiến."

Lần này rốt cuộc Lam Băng không giấu được niềm vui lan tràn trong lòng, đáng tiếc địa điểm không đúng, đành phải giơ tay lên dùng sức mà xoa đầu Thủy Nhạc, xoa xong còn yêu thích không buông tay mà nhéo nhéo đôi má cô.

Thủy Nhạc hừ một tiếng tỏ vẻ kháng nghị, lại ngoan ngoãn để cho nàng xoa xong, mới lớn tiếng kháng nghị: "Em nói thật mà!"

"Phải phải, em nói gì cũng thật..."

Thủy Nhạc ở đoàn phim của đạo diễn Lam Băng tận ba tháng, thẳng đến cuộc điện thoại đường dài của đạo diễn Tuần Ao gọi lại đây, kêu cô quay về D quốc lồng tiếng cho phim.

Thời điểm nhận được điện thoại, Thủy Nhạc đang ở phim trường xem đạo diễn Lam Băng chỉ đạo diễn xuất, xem đến mải mê. Cho nên có như vậy trong nháy mắt, cô cảm giác mình như vừa tỉnh lại từ một giấc mộng đẹp bị đánh trở về hiện thực, lại không tình nguyện trở về. Bất tri bất giác, hóa ra cô và nàng sớm sớm chiều chiều đã cùng nhau trải qua nhiều như vậy, hiện tại, cô phải rời khỏi nàng một mình đi sinh tồn, ai...

Sau khi gác điện thoại, Thủy Nhạc liên hệ Y Ân xác nhận hành trình kế tiếp, quả nhiên, kéo dài mấy tháng Album mới phải chuẩn bị phát hành, sau đó là tuyên truyền cho Album và phim mới, đợi đã... Giới giải trí đã chuẩn bị sẵn sàng chờ cô xuất hiện, lần này vừa đi, không chừng cũng không còn cơ hội trở về. Lần sau muốn gặp đạo diễn nhà mình, còn không biết phải đợi đến ngày nào tháng nào...

Thủy Nhạc ôm oán niệm sâu sắc, đợi đến khi đạo diễn Lam Băng chỉ đạo xong trở lại, ngồi phía sau màn hình giám thị, liền nhắm ngay một cái khe hở, kéo ghế lại ngồi xuống kế bên nàng, hơn nữa còn dựa vào rất gần.

Lam Băng có chút bất ngờ, quay đầu liền thấy mặt Thủy Nhạc gần ngay trước mắt, không thấy cô có lời gì muốn nói, vì thế ngoắc ngoắc khóe môi, quyết định ngồi chờ sung rụng.

Quan hệ giữa Thủy Nhạc và Lam Băng, mọi người trong đoàn phim kỳ thật đã rất rõ ràng, chỉ là trước mặt người ngoài các nàng chưa bao giờ có hành vi quá mức thân mật, cho nên mọi người đều hiểu ngầm với nhau. Dù sao, ở nơi thâm sơn cùng cốc này còn tốt, một khi trở lại thành phố B, sự tình liền sẽ biến phức tạp. Mặc kệ nói như thế nào, hai người đều vĩ đại như vậy, quả thực không thể xứng hơn, quần chúng ăn dưa tỏ vẻ chỉ cần nhìn hai người ở cạnh nhau cũng đã cảnh đẹp ý vui.

Thủy Nhạc vốn cũng là nhất thời xúc động mới dựa vào Lam Băng gần như vậy, nhưng một khi dựa vào mới phát hiện, cảm giác này còn rất không tệ! Cô còn chưa bao giờ trong lúc Lam Băng làm việc dựa vào nàng gần như vậy đâu... Ân, nét mặt đạo diễn quả thật rất nghiêm túc, một chút cũng không nhìn ra vẻ ôn nhu dịu dàng dành cho mình lúc bình thường, hoặc là cười trêu tức, cười xấu xa, thoải mái cười to thậm chí là nụ cười mê hoặc lúc hai người ân ái. Góc nghiêng quả thật hoàn mỹ 360 độ, làn da cũng rất tốt, thực mềm, Thủy Nhạc sờ qua. Ân, còn có hương vị hiện giờ, rất giống mình, hừ, gia hỏa này sáng nay lúc thức dâỵ còn mời cô cùng nhau tắm rửa, bị cô ghét bỏ cự tuyệt sau đó còn chơi xấu, còn...

"Nhạc Nhạc."

"Hả?" Suy nghĩ đột nhiên bị cắt đứt, Thủy Nhạc có chút mờ mịt, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện Lam Băng đang dùng vẻ mặt u ám nhìn mình.

"Đi tìm Diệp tử chơi, ngoan ~ " Lam Băng nói.

"Nga..." Thủy Nhạc đảo đảo tròng mắt, mím môi giấu cười, ngoan ngoãn đi tìm fan não tàn nhà mình chơi.

Lam Băng bất đắc dĩ cực, hít sâu một hơi, tiếp tục làm việc.

Đợi đến khi Thủy Nhạc có cơ hội nhắc chuyện điện thoại của đạo diễn Tuần Ao với Lam Băng, đã là giờ cơm chiều. Thoạt nhìn Lam Băng thực bình tĩnh, chỉ là lúc nghe xong nhíu mày một cái, sau khi nhe xong còn bình tĩnh hỏi một câu: "Lúc nào đi?"

"Ngày mai." Thủy Nhạc thật cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, thành thành thật thật báo cáo hành trình tiếp theo: "Sau khi về sẽ đến thăm ông nội và Giang bá, sau đó đi D quốc, lồng tiếng xong sẽ trở về nước thu Album mới, sau đó còn muốn đi theo đoàn phim làm tuyên truyền...."

Thủy Nhạc càng nói càng nhỏ giọng, bởi vì càng nói mặt Lam Băng lại càng đen, cuối cùng cơ hồ là dùng ánh mắt bất hảo nhìn Thủy Nhạc nói xong.

Thủy Nhạc không nghĩ tới nàng sẽ biểu hiện rõ ràng như vậy. Cô cho rằng ít nhất nàng sẽ che dấu một chút, ít nhất sẽ ở trước mặt mình duy trì dáng vẻ nữ nhân thành thục phong độ gì đó, kết quả, Lam Băng trực tiếp bỏ bát đũa xuống, đưa tay đoạt đi ly nước có ga trong tay cô uống một hơi cạn sạch, động tác cùng vẻ mặt kia, cơ hồ có thể dùng thở phì phò để hình dung....

Ông trời! Cô đang thấy gì?! Đây, đây mới gọi là rung động lòng người! Thủy Nhạc cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, trong lòng lại sóng gió ngập trời, bị Lam Băng kéo ra khỏi quán ăn nhỏ, trở về khách sạn.

Dọc theo đường đi đều không nói gì, mãi đến khi trở về phòng, thừa dịp Lam Băng xoay người đóng cửa, nhào qua một cái từ sau lưng ôm lấy eo nàng, vùi đầu vào sau lưng nàng, cười đến không thể dừng được.

Lam Băng nhẹ nhàng tránh sang bên, phát hiện Thuỷ Nhạc cũng không có ý buông ra, vì thế dừng lại, cứ đưa lưng về phía cô như vậy, cũng không tiếng động nở nụ cười.

Thủy Nhạc cười đến nước mắt đều chảy ra, mới rốt cuộc chậm rãi ngưng lại, nhưng vẫn không buông nàng ra, trong lòng yêu thích không muốn buông tay. Nữ nhân này lúc đáng yêu, đáng yêu đến lòng cô đều tan chảy.

"Ha, em chơi đủ chưa!" Lam Băng chịu không nổi, chuẩn bị thẹn quá thành giận.

"Còn chưa đủ ~ " Thủy Nhạc lại không thức thời.

"Em thật sự muốn ôm đến tối luôn sao?" Lam Băng bắt đầu mài răng.

"Không muốn." Thủy Nhạc thực thiếu nghị lực lập tức buông tay, đứng thẳng, sau đó cúi đầu rối rắm.

Lam Băng xoay người lại, khóe mắt đuôi mày không che dấu được ý cười, bất đắc dĩ kéo kéo lỗ tai cô.

"Ngày mai chị đưa em quay về thành phố B."

"Không cần, chị chuyên tâm quay phim là được rồi, Y Ân sẽ gọi Nguyên thúc đến đón em."

"Chị đưa em đi."

"... được rồi." Thủy Nhạc thuận thế xoay người lại ôm eo nàng, lần này là từ đằng trước: "Đạo diễn, còn phải quay phim bao lâu nữa?"

"Còn mấy tháng nữa, đến mùa xuân năm sau hẳn là xong. Chuyện đời người mười mấy năm, phải chầm chậm kể ra, ít nhất chị phải cho nó một cái bốn mùa hoàn chỉnh." Lam Băng vòng qua vai Thủy Nhạc, một bàn tay khơi lên mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng vỗ về.

"Ừ." Sang năm chừng tháng tư tháng năm, vậy cũng không vội, còn thời gian chuẩn bị: "Vậy, lúc em không ở đây chị phải ngoan ngoãn nha."

"Ha ha, ngoan cái gì?"

"Cái gì cũng phải ngoan ~ "

Lam Băng cười khẽ: "Được." Nghĩ rằng, thật trẻ con.

"Ừm, em muốn dọn đồ."

"Dọn cái gì?"

"Cái gì cũng muốn dọn a ~ "

"Không cần đâu."

"Nhưng mà ngày mai ~ "

"Năm sau chị đi, sẽ giúp em dọn đống đồ này."

Thủy Nhạc lập tức tránh khỏi cái ôm của nàng, không thể tin được mà nhìn nàng, lại nhìn quanh một vòng những thứ trong phòng, mạc danh có chút đỏ mặt, ngượng ngùng một lần nữa vùi vào cái ôm của nàng, nhắm mắt lại, cúi đầu lên tiếng: "Ân."

Cuối cùng Thủy Nhạc mang đi, chỉ có hơn ba mươi bức họa của mình.

- -----------

Chú giải:

Ca khúc: "Nhiệt huyết"

Lời bài hát: Quách Kính Minh

Soạn nhạc: Lưu Đại Giang

Biểu diễn: Ngụy Thần