Sổ Ước Luân Hồi

Chương 11: Thủ Đoạn, Triệu Hoán Chỉ Định

Mở hộp sắt ra, Nhiễm Nam biến thần khí thành một lưỡi đao, điều khiển nó chém tới cửa sắt phá hủy chỗ ổ khóa.

Cả hai nhanh chóng đi ra ngoài.

Tên Huấn đang tránh ở phía xa theo dõi. Hắn không ngờ vũ khí đó lại sắt bén như vậy, lúc xem trong đoạn phim thì chỉ thấy chủ yếu nó được dùng để phòng thủ. “Thất sách rồi” hắn thầm nghĩ.

Lấy ra điện thoại hắn gọi một thuộc hạ bên đầu dây bên kia.

“Cậu đến phòng trọ của Nhiễm Nam, bắt cóc con bé bên trong về đây cho ta”.

Trong phòng quan sát. Đại tá Trần Hoang Khá bật điện thoại lên nghe đầu dây bên kia báo cáo.

Lúc này hai người Nhiễm Nam đã thành công lẻn ra ngoài, trèo tường ra về. Dĩ nhiên cả hai lúc đến điều không phải đi bộ đến. Huỳnh Ni tiếp tục làm tài xế đèo tên mập về phòng trọ.

“Này, chở bạn hai lần mà bánh xe mình muốn gãy rồi đấy, giảm béo bớt đi Nam” Xe chạy ì ạch khiến Ni trách móc. Người phía sau cũng đỏ mặt lên.

Liệu ước giảm béo cấp tốc có tác dụng không nhỉ?

Lục Hồng Huấn lại bị đại tá gọi đến chửi tiếp một chập khiến đầu óc hắn quay mòng mòng.

Sao đại tá chửi có vần có điệu như đang hát ấy nhỉ? Hắn thất thần nghĩ “tên thuộc hạ chó chết, bảo hắn đi bắt cóc đứa bé, hắn lại đi mét đại tá, đừng để ta có cớ, trị ngươi cho coi”.

Cốc, cốc. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, một tên binh lính ôm một đứa bé gái bị đánh thuốc đang ngủ say vào.

Huấn Quân Đội trợn mắt lên, không hiểu gì cả? sao tên này vừa mét cho đại tá Khá biết mà vẫn vừa đi bắt cóc về là thế nào.

Binh lính cuối đầu, đặt nhẹ đứa bé xuống rồi rón rén đi ra, để lại bầu không khí im lặng.

Nhìn bóng lưng đại tá quay về phía hắn, Huấn Quân Đội cảm thấy nghẹt thở.

Một hồi lâu sau.

“Lúc nãy bảo cậu về suy nghĩ lại, rốt cuộc cậu đã nghĩ đi đâu rồi, còn sai người đi bắt cóc một đứa trẻ, nó thì có tội tình gì?” Giọng kìm nén tiên tiếc của đại tá vang lên.

“Nhưng hai tên đó đã thoát đi, chúng ta không bắt được, kỹ thuật về hai món vũ khí đó cũng không tới tay, không mạnh tay ….sao được?” Tên Huấn lí nhí.

Đại tá gầm lên “đủ rồi, có phải vì tôi quá nuông chiều chưa bao giờ phạt nặng nên cậu cho là mình là con cưng ở cái quân khu này không?”

Khí thế trên người ông bộc phát như giông tố sấm sét, cả căn phòng cũng muốn rung lên.

Bật đoạn phim mà người dân quay được cảnh quái vật chiến đấu với Ni và Nam lên, ông vứt máy quay cho tên Huấn. Đây là đoạn phim duy nhất quay được rõ ràng cô bé Nhã Hân, bị quân đội nhanh tay giữ lấy, nếu không thì giờ này Nhiễm Nam và Huỳnh Ni còn phải đối mặt bên phía cảnh sát nữa chứ không chỉ có mỗi quân đội.

“Coi đi, nhìn cho kỹ vào, cậu thấy gì?”

“Hai vũ khí họ sử dụng có khả năng biến hình, phòng thủ rất mạnh, nếu trang bị đại trà cho quân lính thì ...” Huấn Quân Đội xem đi xem lại rồi nói.

“Ngu ngốc, chỉ biết nhìn thứ bề ngoài, tôi hỏi cậu, Nhiễm Nam kết cục khi đối đầu với con quái vật như thế nào?”

“Hình như… bị thương rất nặng, mất cả nội tạng ở bụng… hả” Huấn hết hồn.

“Nhận ra chưa, chỉ có mấy ngày cậu ta đã lành lặng như không, vết thương chắc chắn phải chết như vậy vẫn có thể hoàn hảo trở lại điều này nói lên cái gì cậu biết không?”

Đại biểu cái gì? siêu năng lực? hay được một nền y tế vượt bậc nào đó cứu chữa?

Nếu là điều trước thì giá trị của cậu ta không chỉ là người nắm giữ công nghệ cái vũ khí thần kỳ đó mà bản thân cậu ta cũng là một kho báu quý giá của quốc gia a. Dù là về mặc vũ lực cá nhân hay nghiên cứu đều là báu vật.

Nếu là đều thứ hai thì sau lưng cậu ta có một thế lực rất khủng khiếp.

Huấn Quân Đội nói ra suy nghĩ của mình.

Đại tá thở dài.

“Xem ra cậu vẫn cần được trao dồi nhiều hơn. Cậu chỉ nói đúng một nữa, nếu có thế lực đứng sau lưng Nhiễm Nam thì hai đứa nhóc đó đã không phải tự thân chấp nhận nguy hiểm đến cướp lại vũ khí như thế. Hai người họ chắc chắn không thuộc về thế lực nào cả”

“Nếu vậy, sao ngay từ đầu ngày không chỉ thị rõ ràng cho tôi, chỉ bảo tôi điều tra chuyện hai đứa nó trong đoạn phim, còn bảo thứ vũ khí này rất quan trọng?” Huấn thắc mắc.

Đại tá ý vị trả lời: 

“Thứ nhất tôi rõ tính cách con người cậu, biết cậu là người không từ thủ đoạn lại tầm nhìn hạn hẹp, nhưng tôi vẫn quyết định chọn cậu đi điều tra, dụng ý là gì?”

“Thứ hai vũ khí này quả thật rất quan trọng, nhưng ta không có nói bắt buộc phải cướp về tay quân đội, đây là do cậu tự tác mà thôi”

“Thứ ba, nếu chỉ thông qua đoạn phim ta không thể biết có thế lực nào đứng đằng sau hai đứa nhóc ấy không”

“Thứ tư, tôi hỏi cậu, thiên tài các mặt của đất nước ta trình trạng hiện tại thế nào?”

“Tiếp theo là chúng ta phải làm gì để có được sự trung thành của thiên tài đối với quốc gia?”

“Cuối cùng, khi không có thế lực chống lưng, vậy, hai thứ vũ khí này, khả năng tự trị thương của Nhiễm Nam từ đâu mà đến?”

Huấn Quân Đội suy nghĩ chốc lát thì lắp bấp. Hắn đã hiểu. Ngay từ đầu đây đã là thử thách dành cho hắn mà đại tá dùng để dạy hắn bài học làm lãnh đạo về sau. Nhìn sự việc không thể chỉ nhìn một mặt.

Hai câu hỏi cuối cùng, chính là tầm nhìn xa trông rộng của ông. Đất nước cần nhân tài, nhân tài thường cao ngạo, mấy năm qua nhân tài xuất hiện lớp lớp nhưng chảy chất xám ra ngoại quốc cũng rất nhiều.

Muốn đạt được nhân tài trung thành, đầu tiên phải đạt được hảo cảm từ họ. 

Không phải cứ xuất hiện, giúp đỡ thì sẽ được hảo cảm từ nhân tài.

Có đôi khi phải khiến họ nể phục cách sống, hành sử của quan chức lãnh đạo.

Nếu hắn chỉ đơn thuần đến gặp rồi hứa hẹn này nọ chưa chắc Nhiễm Nam sẽ cảm kích.

Nếu quân đội âm thầm theo dõi rồi giúp đỡ lúc khó khăn, Nhiễm Nam lại sẽ dễ dàng nhận ra mình bị theo dõi, chưa chắc đã được hảo cảm mà còn nhận lấy ghét bỏ, càng va chạm gặp nhau về sau có khi từ ghét bỏ chuyển sang khinh bỉ.

Vậy phải làm gì để có hảo cảm từ thiên tài vũ lực như Nhiễm Nam. Câu trả lời là dùng hắn, Huấn Quân Đội.

Với lịch duyệt của hắn chắc chắn sẽ làm chuyện này tầy quầy ra, làm Nhiễm Nam ghét người bên quân đội.

Tiếp theo phải ủy khuất hắn để đạt lại sự nể phục của Nhiễm Nam với tầng lớp lãnh đạo của quân đội. Đây là bài học dùng người đại tá dạy hắn tối nay. Không cứ tốt mới dùng, cả chưa thành tài như hắn vẫn có thể phát huy tác dụng tuyệt vời.

Theo thời gian sẽ thông qua chuyện lần này cùng thành ý kéo lại hảo cảm của Nhiễm Nam, thậm chí đạt được sự trung thành, hoặc ít ra cũng là sự giúp đỡ của cậu ta với quân đội. Lúc đó cả hai bên đều có lợi, cùng vui vẻ. Đây chính là không đánh nhau không quen biết trong phim ảnh.

Thế nhưng với sức mạnh của quân đội, theo ý hắn, cứ bắt lại khai thác công nghệ của hai vũ khí nọ rồi trang bị quân đội vẫn tốt và có lợi hơn chứ? Trừ phi ngoài việc hai cái vũ khí biến hình đó ra và khả năng tái tạo chữa thương thì bọn Nhiễm Nam còn giá trị khác, hoặc là đại tá có tầm nhìn đặc biệt khác. Hay là câu “cuối cùng” đó của đại tá?

Việc bắt cóc Nhã Hân có thể phá hủy toàn bộ sắp xếp của đại tá, vậy tại sao đại tá sau khi phát hiện lại không ngăn cản nhỉ? có lẽ còn thâm ý khác?

Xem ra, bản thân mình còn phải học tập đại tá dài dài.

“Báo cáo, tôi đã biết mình phải làm gì...”

“Biết thì tốt, cậu ôm đứa bé theo, chúng ta lên đường, xem biểu hiện của cậu” đại tá nghiêm túc vỗ vỗ vai Huấn.

“Tuân lệnh”.

Trong phòng trọ, Nhiễm Nam đang bừng bừng lửa giận, hắn sấp tức điên lên rồi. Huỳnh Ni bên cạnh cũng không khá hơn. 

Cả hai với lấy áo khoác định quay trở lại quân doanh làm cho ra lẽ, thật quá thất vọng với quân đội. Bắt cóc trẻ em cũng dám dùng.

Còn chưa kịp mặc vào, bên ngoài cổng khu trọ 3 chiếc xe quân đội đã phanh lại, chiếc xe ở giữa có hai người bước xuống. 

Tên Huấn ôm Nhã Hân đi phía trước, đại tá đi phía sau. Các binh lính định đi theo bảo vệ ông nhưng bị ông từ chối, không cho làm trái.

Hai người vội giấu áo khoác đi. Đứng chặn ở cửa nhìn chằm chằm hai người đi tới.

Tên Huấn không nói một lời đưa Nhã Hân cho Huỳnh Ni bế, sau đó bất chợt quỳ xuống, quỳ cả hai chân, nói oang oang:

“Nhiễm Nam, tôi biết cậu rất giận, chuyện này là chủ ý của mình tôi, tôi ở đây xin lỗi cậu, muốn tôi làm gì tôi điều chấp nhận.”

Nhiễm Nam vừa há miệng chưa kịp phát ra tiếng đã bị ông lão có vẻ là cấp cao trong quân đội, tinh thần quắc thước, vẻ mặt chân thành xen vào.

“Nhiễm Nam, tôi là đại tá Trần Hoang Khá, Chỉ huy trưởng Bộ Chỉ Huy Quân Sự tỉnh. Chuyện này cũng có lỗi của tôi, do tôi từ đầu đã không theo sát chuyện này khiến mọi chuyện trở thành không vui. Cậu nếu bỏ qua cũng xin nhận của tôi một quỳ tạ lỗi” nói xong ông cũng chậm rì rì khụy gối xuống.

Huỳnh Ni đang ôm Nhã Hân, đạp chân Nhiễm Nam một cái ra hiệu.

Dù vẫn rất giận nhưng cũng không thể để một ông già bốn năm chục tuổi quỳ mình chứ?

Nhiễm Nam không tình nguyện ngăn ông ta lại, không nói gì, chỉ hừ một tiếng.

Ni lắc đầu hết cách đành tự ra mặt nói:

“Bỏ đi, cô nhóc cũng trả lại rồi, bọn này cũng không biết phạt cái gì, các người trở về đi.”

Nói rồi cô bé đem Nhã Hân vào phòng đặt lên giường.

Bên ngoài, đại tá như làm ảo thuật, không biết từ đâu lấy ra một sợi roi, quất tứa máu lưng Huấn Quân Đội. Hắn rất đau nhưng cắn răng không không hừ một tiếng.

“Cậu biết tội chưa?”

“Biết thưa đại tá” Hắn thật không ngờ, Nhiễm Nam trong mắt ông đáng giá tới mức này, đánh hắn không nương tay.

Thật không ngờ ông già này là đại tá, quyền cao chức trọng, cao nhất nhì trong quân đội tỉnh. Vậy mà còn chịu mất mặt đòi quỳ xuống a? Nhiễm Nam cũng ngạc nhiên quá đỗi.

“Thôi đi, thật ồn ào”  Nhiễm Nam chậm rề rề đánh vần từng chữ.

Đại tá nói: “Cậu Nhiễm Nam chúng tôi rất xin lỗi cậu, nếu cậu có yêu cầu gì cứ nói với chúng tôi. Đây là số liên lạc mật của tôi, dù rất bận việc nhưng chuyện của cậu sẽ là ưu tiên hàng đầu của tôi.”

“Còn tên Huấn này, tôi giao cho cậu. Nếu cậu không tha thứ, cứ để hắn quỳ ở đây 3 ngày đi, trở về tôi sẽ tống hắn đi khỏi tỉnh này. Nếu cậu đồng ý thì cứ việc sai vặt hắn.”

“Lục Hồng Huấn, nhiệm vụ từ bây giờ của cậu là ở gần đây hỗ trợ Nhiễm Nam bất cứ khi nào có yêu cầu từ cậu ấy, nghe rõ chưa”

“...”

Này, ông ra lệnh như thế thì tôi không bỏ qua, hắn quỳ xong ba ngày hắn trở về sao được???

“Rõ”  dù cũng chưa phục lắm, Huấn cũng tuân lệnh rõ to.

Hàng xóm xung quanh sau khi đại tá ra về thì bắt đầu mở miệng bà tám.

“Để hắn quỳ ở đó ba ngày thiệt hả” Ni hỏi.

Chậc, nhức đầu quá.

“Này, Huấn hả, anh đi tìm nhà trọ ở đi, khi nào cần thì tôi liên lạc” Để xem ngươi có thành ý hối lỗi tự chủ động nhận việc không? Nhiễm Nam ghét bỏ nói một tiếng rồi trở vào phòng.

“Được, sáng mai tôi quay lại, đây là số điện thoại cầm tay của tôi. Nếu cậu không nghi ngờ, từ mai cứ để tôi phụ trách bảo vệ, đưa rước bé con cho”

“...”

Nghĩ ta dám để ngươi lại gần con bé sao? nằm mơ đi.

“Nhắc nhở cậu một câu, mặc dù cậu không thừa nhận nhưng chỉ điều tra sơ sơ là có thể dẫn hướng nghi ngờ về phía hai cô cậu. trước sau gì cảnh sát cũng mò tới, hai người nên nghĩ biện pháp tránh nghi ngờ...”

“...” Nhiễm Nam thở dài.

Huỳnh Ni chào tạm biệt rồi cũng đi về nhà.

Mọi người từ từ cũng giải tán, đêm chìm vào khuya. 

Ngày mới đến, Ba điều ước được reset.

Nhiễm Nam cũng chưa nghĩ ra nên ước gì đặc biệt nên chỉ ghi đại ba điều.

Cơ thể Ni nâng cao khả năng tự lành, tăng dần theo thời gian, theo năng lực bản thân.

Tăng cường trí nhớ, trí thông minh mạnh mẽ từng ngày cho cả Nhiễm Nam và huỳnh Ni.

Ba điều ước cứ vậy dùng xong.

Mấy hôm sau, con quỷ cũng không thấy xuất hiện lại, có lẽ giống với A Cẩu, bị cưỡng ép tống về thế giới của nó rồi. Lớp học phụ đạo đêm cũng bắt đầu trở lại.

Không hiểu tên Huấn dùng bùa mê thuốc lú gì mà làm quen được bé Nhã Hân. Tối nào cũng đòi hắn dẫn đi ra đường ăn vặt, đến cả nghe chuyện cổ tích cải biên của Nhiễm Nam cũng không còn hứng thú.

Nhìn mà tên mập nghiến răng kêu ken két.

Nhưng tính ra cũng tiện, mấy hôm hắn phải đi học phụ đạo đêm cũng có người trông coi bé Hân giúp.

Ban ngày thì thế thân con rối đi học giùm, hai cô cậu sinh ra đổ đốn, trốn học đi chơi khắp nơi. Cũng có khi tìm nơi không người, trời cao, đất rộng, không gian thoáng đãng, cùng ngồi tu luyện Sinh Chế Pháp. Thi thoảng dùng thần khí tập luyện chiến đấu.

Có mấy lần Nhiễm Nam bạo gan định làm bậy tuy nhiên điều bị nữ lớp trưởng đánh cho một trận. Thật cũng không biết bây giờ là thể loại gì nữa, yêu không ra yêu, như hai đứa con nít ngày ngày rong chơi.

Hiện tại cũng gần đạt Sinh Chế pháp tầng hai, thực lực tự vệ, chiến lực cũng tăng hơn trước nhiều.

Chân Tâm, học sinh lớp 11 cùng trường Nhiễm Nam.

Lúc này đang cầm trên tay một quyển sổ bìa đen, một chữ đỏ máu phát sáng in mồn một, “Khống”.

Chân Tâm không nhận đây ra là chữ gì, hình như không phải chữ ở trái đất. Tuy nhiên khi nhìn vào cậu vẫn nhận ra được ý nghĩa của nó là “khống chế”.

Sau hai lần triệu hoán, theo giải thích trong sách, rõ ràng cậu phải ra lệnh được cho lũ quái vật mới đúng. Tuy nhiên lần nào cũng bị chúng phớt lờ. Lại còn đi ra ngoài gây ra biết bao nhiêu thảm kịch.

Hôm nay hắn quyết định sử dụng một kiểu triệu hoán khác. Thông thường mỗi lần chỉ triệu hoán được tối đa hai sinh vật ngẫu nhiên từ thế giới khác đến, bọn chúng sẽ ở lại trái đất được vài ngày tùy theo thực lực bọn chúng và thực lực người triệu hồi. Ngoài ra có thể hợp hai lần triệu hoán thành một lần triệu hoán chỉ định, lựa chọn từ danh sách trong quyển sổ.

Trước mắt chỉ triệu hoán ngẫu nhiên được các sinh vật cấp thấp. Toàn lũ không biết nghe lời. Hôm nay thử triệu hoán chỉ định xem sao.

Chân Tâm lật sách soạt soạt, cuối cùng dừng lại trước một bức tranh thầy chùa. Nhìn trông rất oai nghiêm. Trong sách chỉ có tranh, giới thiệu sơ lược kích thước, đặc tính chủng tộc chứ không có thông tin chi tiết hay thực lực gì cả.

Thế giới khác mà cũng có thầy chùa nữa hả ta? Tâm tộc?

Chọn tên thầy chùa này, quyết định vậy đi.

Chân Tâm đặt tay lên trang có hình thầy chùa. Từ trong sách vươn ra mấy cái vòi như một loại tảo nào đó mà đỏ máu, đâm vào tay của cậu, máu chảy ra thấm vào trang sách.

Đau quá, không ngờ loại triệu hồi này lại cần mất máu, mấy lần trước triệu hoán ngẫu nhiên không hề như vậy.

Lỗ vốn rồi. Chân Tâm thầm nghĩ.

Ở một thế khác, trên một hành tinh khổng lồ. Một thầy tu đang ngồi xếp bằng lim dim ngủ. Dưới mông hắn là một cái đệm thịt người, khảm đầu lâu xung quanh, máu vẫn còn rỉ ra từ hai hóc mắt.

Trên người nhà sư khói đỏ bốc lên nghi ngút.

Nhà Sư Duyên - một trong tứ đại ác tăng nổi danh giới này, thiên hạ vô địch nhiều năm. Người mạnh nhất. Tính cách hắn độc lai độc vãng, làm ác không kiêng kỵ. 

Không ai biết tên thật của hắn, cũng biết hắn tự xưng pháp hiện Sư Duyên. Ai có duyên gặp hắn sẽ có duyên trở thành chất dinh dưỡng cho hắn luyện công.

Phật môn giới này nhiều lần truy quét vẫn không làm gì được hắn.

Đang tu luyện, Nhà Sư Duyên nhận thấy không gian dao động bất thường, ngẩng đầu nhìn lên.

Một cái lỗ hổng đen ngòm xoáy tròn xuất hiện rồi to dần ra. 

Một lực hút vô cùng cuồng bạo xuất hiện tuy nhiên lại chỉ tác động lên mỗi Sư Duyên.

Hắn đứng lên, cái đầu trọc phản chiếu ánh nắng gây gắt.

Khuôn mặt gầy gọt, ngũ quan hiền từ.

Hắn chấp tay lại, tà áo tăng bào bị hút lên bay phần phật.

Lỗ đen càng xoáy càng mạnh, lực hút đã đến trình trạng khủng bố có thể hút trọng một hành tinh.

Thế mà Nhà Sư Duyên vẫn không nhích nhích tí nào. Ác tăng tò mò đánh giá cái lỗ hổng không gian nay. Hắn có cảm giác đây là có người tạo ra để triệu hoán hắn. Triệu hoán? còn có thể loại thần thông như vậy sao? thậm chí có thể triệu hồi kẻ đạt đến cấp bậc linh tu 1000 như hắn?

Theo hệ thống tu luyện của vô giới Pháp giới, tu luyện linh lực chia làm 1500 cấp bậc. Đếm số từ 1 đến 1500.

Trong đó mỗi 10 cấp gọi chung thành một giới cấp. tổng cộng có 150 giới cấp.

Cứ mỗi giới cấp linh lực trong cơ thể sẽ thay đổi tiến hóa lên cấp cao hơn, cũng đạt được một loại kỹ năng đặc biệt gọi là linh kỹ. Tùy đặc tính linh lực mỗi cá nhân tu luyện ra thì tên gọi của giới cấp cũng không giống nhau.

Thông thường phía sau tên giới cấp cũng kèm theo số thứ tự. Ví dụ như Hấp Huyết Nhất giới chính là giới cấp đầu tiên, cũng là linh lực thuộc cấp 10, có đặc tính hút máu kẻ địch.

Hừ, là kẻ nào gan cùng trời định cưỡng ép triệu hồi hắn, nổi danh khắp các giới là ăn thịt người không nhả xương?

Kèm tiếng hừ lạnh, hai tay tăng nhân chập lại, cúi đầu chào một cái về phía trước. Một luồng quái phong bất chợt thổi lên, uy áp khổng lồ bộc pháp khiến cả những người đang tu thiền ở một hành tinh vệ tinh gần đó cũng khó thở. Từ hai bàn tay nhà sư có một cơn gió màu đỏ xuất hiện bao quanh lỗ hổng không gian định cường thế ép nó khép lại.

Sao lâu triệu hồi đến vậy ta, chắc hút hết máu mình mất? Chân Tâm bắt đầu hối hận. Quyển sổ chợt tăng tốc hút máu khiến hắn rên đau đớn, ý thức sấp ngất đi.

A? Nhà Sư Duyên phát hiện lỗ hổng vậy mà mạnh lên, bắt đầu đối kháng với hắn.

Thú vị, nên đi gặp mặt kẻ này xem sao. Nghĩ vậy, Ác tăng không giằng co nữa, vung tay, cả người bay thẳng vào biến mất trong lỗ hổng không gian.

Không lâu sau khu vực này có một nhóm thầy tu trong rất khắc khổ, cũng rất mạnh mẽ đến điều tra chấn động uy áp vừa rồi chỉ thấy một cái bồ đoàn bằng thịt người. Tiêu chí cho sự hiện diện của Sư Duyên.