Nhìn thấy đa nhục một mét sáu, Du Trì và Kim Ngao cũng không nghỉ trưa, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi từ trên ghế sofa đứng dậy.

Lúc Mạc Điềm đi vào trong, quan sát bọn Du Trì một vòng, cuối cùng nhấc cằm: "Nơi này là Sở tư vấn hôn nhân Phi nhân loại sao?"

Sau khi nói xong, Mạc Điềm không chờ Du Trì trả lời đã trực tiếp ngồi xuống, tiếp tục hỏi: "Nơi này của các người muốn bao một năm thì tính thế nào?"

Sau khi Mạc Điềm ngồi xuống, Du Trì rõ ràng nghe thấy ghế tựa của bọn họ phát ra âm thanh cọt kẹt không chịu nổi.

Nghe được âm thanh này, Du Trì đột nhiên rất đau lòng cho cái ghế tựa này.

Hiện tại nó đang chịu đựng cân nặng mà nó không thể gánh vác nổi.

Xưa nay Du Trì chưa từng nghe cách bao cả năm này, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười: "Nơi này của chúng tôi không làm thẻ hội viên."

Mạc Điềm sững sờ: "Các người không làm thẻ hội viện, vậy các người thu phí như thế nào?"

Từ một khắc Mạc Điềm bước vào, Du Trì đã cảm thấy cô rất thích hợp với Tiền Đa Đa.

Chiều cao này, hình thể này, quả thực chính là đối tượng đo ni đóng giày cho Tiền Đa Đa.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn phải làm theo trình tự, Du Trì đem tình hình thu lệ phí cụ thể và mẫu đơn đăng ký hợp đồng đưa cho Mạc Điềm, nói: "Đây là tiêu chuẩn thu phí của chúng tôi, ngài nhìn một chút, nếu không có vấn đề gì thì có thể điền vào đơn đăng ký."

Mạc Điềm nhận lấy hai tờ giấy nhìn qua loa một chút, sau đó liền ném qua một bên, vừa điền đơn đăng ký vừa nói với Du Trì: "Các người sao không có thẻ hội viên vậy? Quá không theo kịp thời đại, bây giờ ra đường người bán súp thập cẩm cay cũng có một tấm thẻ hội viên thu hút khách hàng, các người như vậy là không được, cần phải học tập con người."

Du Trì cười: "Đề nghị của cô tôi sẽ báo lại với cấp trên."

Mạc Điềm cũng không ngẩng đầu lên: "Chỉ báo lên thôi là không được, phải chứng thực, như vậy công trạng của các người mới có thể tăng cao."

Đối với lời nói của Mạc Điềm, Du Trì cười cười không nói gì thêm, nghĩ thầm – Sở tư vấn của chúng tôi cũng không làm ăn dựa vào khách quen mà.

Lẽ nào chúng tôi cũng phải giống thương nhân, đưa đẩy với khách hàng từ một lần thành bảy lần.

Nói chuyện yêu đương chứ không phải uống café.

Mạc Điềm điền tư liệu rất nhanh, chưa tới hai phút đã điền xong toàn bộ, Du Trì nhận lấy nhìn một chút.

Nghề nghiệp: Bà chủ cửa hàng đa nhục.

Hình mẫu lý tưởng: Mập một chút, thành thật một chút.

Du Trì cảm thấy Mạc Điềm và Tiền Đa Đa đúng là một đôi trời sinh.

Từ nguyên hình đến công việc, lại tới vóc người, không có ai xứng với hai người bọn họ hơn nữa.

Sau khi Du Trì xem xong nói với Mạc Điềm: "Tới sớm không bằng tới đúng lúc, Mạc Điềm tiểu thư, sáng nay có một vị tiên sinh cũng tới sở chúng tôi, anh ta giống cô cũng là đa nhục hóa hình, là một ông chủ, nghề phụ là viết sách, quả thực là hình mẫu lý tưởng của cô."

Sau khi nói xong Du Trì đưa mẫu đơn đăng ký của Tiền Đa Đa cho Mạc Điềm xem, cười nói: "Cô có thể nhìn một chút tình huống cơ bản của anh ta, nếu cảm thấy thích hợp thì có thể tiếp tục tìm hiểu sâu hơn."

Kim Ngao ở bên cạnh cũng gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy hai người rất xứng đôi, hơn nữa sau khi kết hôn chắc chắn là có rất nhiều đề tài chung."

Du Trì và Kim Ngao đều cho là Mạc Điềm sau khi nhìn thấy tư liệu của Tiền Đa Đa sẽ rất hài lòng, kết quả không nghĩ tới cô bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, vỗ đơn đăng ký của Tiền Đa Đa lên bàn, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi: "Vừa nãy lúc điền đơn đăng ký tôi quên nói, các người giới thiệu cho tôi ai cũng được, trừ hắn ta."

Mạc Điềm bỗng nhiên trở mặt, Du Trì và Kim Ngao sững sờ, liếc mắt nhìn nhau - ủa là sao? Hồi nãy còn tốt mà, sao đột nhiên lại tức giận?

Nhìn bộ dáng của Mạc Điềm, Du Trì khẽ cau mày: "Mạc tiểu thư, cô và Tiền tiên sinh có quen biết sao?"

Mạc Điềm trợn trắng mắt, biểu tình có chút xem thường: "Ai biết hắn chứ, chỉ là nhìn hình cảm thấy hắn không phải người tốt thôi."

Du Trì sửa lại: "Anh ta vốn không phải người, anh ta là yêu tốt."

Mạc Điềm nhìn cậu: "..."

Đây là trọng điểm sao?

Du Trì nở nụ cười: "Thấy tâm tình của cô không quá tốt, muốn làm không khí sinh động một chút."

Mạc Điềm lạnh mặt: "Cũng không vui lắm."

Nhưng mà bộ dạng chán ghét của Mạc Điềm với Tiền Đa Đa cũng không giống như giả vờ, nghĩ đến bản thể của hai người đều là đa nhục, hình mẫu lý tưởng cũng tương tự nhau, trong lòng Du Trì có một suy đoán lớn mật.

Du Trì bình tĩnh nhìn Mạc Điềm, hỏi: "Cô và Tiền tiên sinh là quan hệ như thế nào?"

Mạc Điềm không chút nghĩ ngợi đáp: "Không có."

Du Trì tiếp tục: "Bạn bè nam nữ?"

Du Trì cảm thấy tình huống hiện tại của Mạc Điềm và Tiền Đa Đa giống như hai người cãi nhau đang giận dỗi, sau đó chia tay rồi chạy đến chỗ này của bọn họ giận dỗi đối phương.

Nghe Du Trì nói, Mạc Điềm khinh thường sắp lật tới trên trời: "Ai là bạn bè với hắn, tôi và hắn sớm đã chia tay có được không?"

Quả nhiên...

Biểu tình của Du Trì rất bất đắc dĩ, thu mấy tờ giấy trên bàn lại, nói với Mạc Điềm: "Được rồi, các cô muốn giận dỗi thì về nhà đi, đừng ảnh hưởng tới công việc của tôi."

Thấy động tác của Du Trì, Mạc Điềm nheo mắt, đưa tay ngăn cản nói: "Này, không phải, chúng tôi thật sự chia tay, tôi thật sự tới tìm bạn trai."

Tập Lang bên kia vừa tiễn đi một thụ yêu, nghe động tĩnh bên này mí mắt cũng quét qua, lành lạnh mở miệng: "Nếu hai người đã chia tay rồi, vì sao hình mẫu lý tưởng vẫn ghi đặc thù của đối phương lên vậy?"

Kim Ngao cũng gật đầu: "Hai người không phải là đang xem chúng tôi như trò đùa sao? Khi dễ chúng tôi mỗi ngày rất rảnh rỗi sao?"

Thấy hình mẫu lý tưởng của Tiền Đa Đa và Mạc Điềm, bọn họ tìm khắp yêu giới cũng khó mà tìm được con yêu quái thứ hai.

Sau khi Du Trì nghe Kim Ngao nói xong, nghĩ – chẳng lẽ mỗi ngày chúng ta rất bận sao?

Hiện tại xã hội này yêu vốn ít, không cứu vớt một chút sẽ tuyệt diệt, nếu không cũng sẽ không lập nên cái ban ngành này của bọn họ.

Yêu quái ít, đối tượng cho yêu quái càng ít hơn.

Cho nên công việc mỗi ngày của bọn họ rất rảnh rỗi, một ngày có một khách hàng tới cửa đã coi như tốt.

Mà hôm nay thật vất vả đến hai chậu đa nhục, thuộc tính hợp như vậy, thế mà lại là một đôi tình nhân nhỏ đang giận dỗi.

Thất vọng.

Kim Ngao: "Tiểu đa nhục à, giữa người yêu nào có ai không cãi nhau, sau khi qua đi tình cảm sẽ ngày càng tốt hơn, nghe lời, về nhà chơi đùa đi thôi."

Du Trì nhớ tới bộ dáng của Tiền Đa Đa sáng nay tới lúc điền đơn đăng ký cũng rất bất đắc dĩ, gật đầu theo: "Lời cẩu thả nhưng cũng có lý."

Kim Ngao không phục: "Lời của tôi cẩu thả chỗ nào?"

Du Trì: "Bạn trai của cô đang giận dỗi với cô thôi, trở về nói chuyện rõ ràng với nhau là tốt rồi, không cần thiết tới nơi này của chúng tôi lãng phí thời gian tiền bạc đâu."

Du Trì đã tưởng tượng được, nếu lúc hai người thật sự trả thù lao cho bọn họ, hai người kia nhất định một người nói mình không hài lòng, một người nói không thích hợp, tìm các loại lý do từ chối.

Kim Ngao: "..."

Cho nên lời của tôi cẩu thả chỗ nào hả?

Nghe mọi người khuyên bảo, Mạc Điềm tức giận: "Ôi chao không phải, các người làm sao vậy, sao lại đuổi khách như vậy chứ."

Tiền đến cửa mà không muốn kiếm sao?

Thấy Mạc Điềm như vậy, Du Trì há miệng còn muốn nói gì đó, Mạc Điềm bỗng nhiên lấy một xấp tiền mặt từ trong túi ra để lên bàn: "Tôi không quan, đơn tôi cũng đã điền rồi, đây là tiền đặt cọc."

Du Trì nhìn xấp tiền mặt kia, nhìn Mạc Điềm nghiêm túc nói: "Mạc tiểu thư, xem ra cô cũng không theo kịp thời đại nha."

Mạc Điềm: "???"

Du Trì chỉ chỉ cái mã hai chiều bên cạnh: "Ở đây chúng tôi đều quẹt quẻ hoặc quét mã hai chiều."

Bây giờ ra cửa ai mà còn đem nhiều tiền mặt như vậy chứ? Lỡ rớt mất hay bị cướp thì phải làm sao?

Du Trì nhìn hình thể của Mạc Điềm một chút, đi trên phố thì khả năng bị cướp cũng không lớn.

Dù sao nhìn thân hình là biết đánh không lại.

Mạc Điềm: "..."

Mạc Điềm giương cằm lên: "Tôi muốn trả tiền mặt!"

Thật là có tiền!

Du Trì suy nghĩ một chút, cũng là một yêu quái, cho dù là một chậu đa nhục thì sức chiến đấu cũng mạnh mẽ hơn người bình thường một chút.

Thật là bi thảm, người mà còn không đánh lại một chậu đa nhục mập mạp.

Ngẫm lại cũng phải oan ức đến khóc không thành tiếng.

Tuy rằng Du Trì rất muốn giắt mối thành một đôi lấy 10 vạn tiền trích phần trăm kia, thế nhưng cậu cảm thấy tình huống của Tiền Đa Đa và Mạc Điềm như thế này thực sự không có cách nào tiếp nhận được.

Bọn họ rõ ràng là đang yêu nhau giận dỗi, chỉ là đang vui đùa một chút mà thôi.

Nhưng mà lời nên nói Du Trì cũng đã nói rồi, Mạc Điềm vẫn kiên trì, nói cái gì cũng phải một đao cắt đứt quá khứ, mà hình mẫu lý tưởng lại phù hợp với Tiền Đa Đa như thế, chỉ là cô cứ vướng mắc ở đây.

Du Trì hết cách rồi, chỉ có thể nhận tiền đặt cọc của cô, cho cô đăng ký.

Sau khi Mạc Điềm đi, Du Trì ở phía sau lắc đầu cảm thán: "Người trẻ tuổi bây giờ, nói chuyện yêu đương thôi sao lại dằn vặt như vậy."

Tập Lang ở phía sau xa xôi nói: "Mười người như cậu gộp lại cũng không lớn tuổi hơn một mình Mạc Điềm đâu."

Kim Ngao bổ sung: "Đúng vậy, đến số lẻ tuổi của Mạc Điềm cũng không bằng."

Du Trì: "..."

Du Trì cấp tốc đổi giọng: "Yêu quái trẻ bây giờ, nói chuyện yêu đương thôi sao lại dằn vặt như vậy."

Được lắm.

Yêu quái các người sống lâu thì hay lắm chứ gì, tôi chỉ là một con người không thể so bì.

......

Trước đây Ngôn Dục không ở trong Sở, nếu không có chuyện gì làm Kim Ngao sẽ chơi game, xem tivi cho hết thời gian, nhưng mà hôm nay Ngôn Dục trở lại rồi, hắn không liếc nhìn tivi lấy một cái, toàn bộ thời gian đều dán mắt vào màn hình máy tính.

Du Trì thấy Kim Ngao nhìn chằm chằm vào tư liệu của một vị khách hàng nữ yêu hồi lâu cũng không nháy mắt, cười hắn: "Kim Ngao anh đây là nhìn trúng người ta rồi sao? Có muốn tôi giắt mối cho anh không?"

Du Trì: "Nếu trích phần trăm thì chúng ta có thể chia, anh bảy tôi ba."

Kim Ngao liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó yên lặng nhấp chuột, đổi một trang khác.

Du Trì nhìn, lại một nữ yêu khác, tướng mạo ôn nhu đoan chính.

Nhìn xuống dưới, nguyên hình: Cửu vĩ hồ.

Du Trì sờ cằm suy tư, lầm bầm lầu bầu: "Thì ra là anh thích kiểu này."

Kim Ngao tức giận liếc cậu một cái, cuối cùng nói: "Đi ra, đừng quấy rầy tôi suy nghĩ yêu sinh."

Du Trì nhìn hắn yên tĩnh như con vẹt bị rút lưỡi, nhún nhún vai không quấy rối hắn nữa.

Du Trì đi làm lâu như vậy, chỉ ở tầng một, chưa từng lên lầu hai, lầu hai trừ một phòng làm việc của Bộ trưởng thì toàn bộ đều là địa bàn của Phó bộ trưởng.

Nơi của Phó bộ trưởng, lúc thường người quét dọn cũng không thể vào chớ nói chi là Du Trì.

Chưa từng được xem cho nên Du Trì đặc biệt hiếu kỳ lầu hai có cái gì.

Mà cậu càng hiếu kỳ khi bây giờ biết Ngôn Dục rất có thể là người điểm danh mình đến đây.

Mặc dù hiếu kỳ, thế nhưng Du Trì cũng không có cơ hội hỏi, bởi vì từ khi Phó bộ trưởng lên rồi không có xuống dưới nữa, cũng không phát ra chút âm thanh nào.

Một buổi chiều trôi qua, trong lòng Du Trì nghĩ có phải là Phó bộ trưởng ở trên đang lười biếng ngủ.

Nhưng mà thấy bộ dáng tập mãi thành quen của Kim Ngao và Tập Lang, Du Trì cũng không hỏi nhiều.

Có chủ ý của Mạc Điềm, Du Trì chuẩn bị làm một nhóm chat nhỏ, kéo hết khách hàng của mình vào.

Dù sao như vậy cũng nhanh hơn.

Lúc đó họ có thể tự mình tán gẫu, nói không chừng còn có thể thông qua đó mà kết đôi?

Tuy rằng hi vọng xa vời, thế nhưng Du Trì vẫn đang chuẩn bị thử một lần.

Dù gì thì cậu cũng đang nhàn rỗi.

Du Trì đi làm hơn ba tháng, trong tay chỉ có mười mấy khách hàng, lúc cậu vừa tới nhân viên kỳ cựu Kim Ngao và Tập Lang chia cho cậu một số khách hàng nữa, cho nên lúc cậu nhìn lại danh sách có đến gần năm mươi.

Lúc Du Trì kiểm tra lại toàn bộ mẫu đăng ký của khách hàng trả về chỗ cũ, Kim Ngao và Tập Lang đều đã sớm tan làm.

"Sao cậu còn chưa về?"

Trong lúc Du Trì đang nghĩ chút tin tức về nhóm chat, một giọng nam xa lạ truyền tới.

Du Trì quay đầu lại nhìn, là Phó bộ trưởng đã lên lầu hai từ trưa không biết xuống lầu từ bao giờ.

Lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Ngôn Dục nói chuyện với Du Trì.

Du Trì cảm thấy giọng cấp trên của mình ngoại trừ lạnh lẽo cứng rắn ra thì không có khuyết điểm nào.

Buổi trưa lúc ăn cơm Du Trì nghe Kim Ngao nói phó bộ trưởng tên là Ngôn Dục.

Một cái tên thật là dễ nghe, có cảm giác rất phù hợp với khí chất của anh.

Du Trì cong khóe miệng cười với Ngôn Dục: "Đang chuẩn bị về."

Sau khi nói xong Du Trì lại nghĩ tới điều gì, nói với Ngôn Dục: "Ngày hôm qua anh đã cứu tôi, còn chưa kịp cảm ơn anh đàng hoàng."

Ngôn Dục: "Không có gì."

Du Trì: "Thì ra Phó bộ trưởng là thành viên của Yêu Giám, thật bất ngờ."

Đảm đương thật nhiều trách nhiệm, chẳng trách bận rộn mấy tháng không về.

Nghe Du Trì nói, Ngôn Dục có chút bất ngờ nhìn cậu, dừng một chút mới từ từ mở miệng: "Sở tư vấn hôn nhân Phi nhân loại chính là Yêu Giám, bọn Kim Ngao không nói với cậu sao?"

Du Trì: "???"

Du Trì mờ mịt: "Không có."

Thấy vẻ mặt của cậu, Ngôn Dục: "Cho nên cậu cũng coi như là thành viên của Yêu Giám."

Du Trì: "..."

Cậu vẫn cho là cậu chỉ đơn thuần nối dây tơ hồng.

Đúng rồi, gần đây còn tăng thêm một thân phận con tin.

Còn không đợi Du Trì phản ứng lại, Ngôn Dục lại nói: "Nhưng mà cậu là con người, cũng không làm được gì."

Du Trì cười gượng: "Ha ha, cũng đúng."

Vậy thì thật xin lỗi nha, một mình cậu không thể đánh nhau với đám yêu quái được.

Hết chương 6.

Tác giả có lời muốn nói:

Ăn Cá: Báo cáo, có yêu kỳ thị chủng tộc!

Ngôn Dục:....