Hôm qua Li Hựu không tới, Du Trì cho rằng y đã hết hy vọng, nhưng không nghĩ tới hôm nay cậu vừa đến Sở đã thấy Li Hựu ngồi ở chỗ của cậu.

Li Hựu thấy Du Trì tới, lập tức đứng dậy, cười vẫy vẫy tay với cậu.

Nhìn có vẻ tâm tình Li Hựu không bị chuyện ngày hôm qua ảnh hưởng chút nào.

Du Trì có chút giật mình, động tác dưới chân dừng một chút, sau đó cũng cười chào hỏi: "Chào buổi sáng."

Li Hựu nhường chỗ lại cho Du Trì, cười híp mắt hỏi: "Ăn sáng chưa?"

Du Trì đặt đồ của mình xuống, sau đó nhìn thấy đồ trên bàn.

Li Hựu cười híp mắt nói: "Tôi cố ý mua bánh bao hoàng kim và sữa đậu nành đó, tôi ăn rồi, rất ngon, cậu thử xem."

Sáng sớm Li Hựu đã xếp hàng mua bữa sáng đem tới đây cho Du Trì, vì để cho chúng nó không bị nguội y vẫn luôn dùng yêu lực để giữ ấm.

Cho nên bây giờ Du Trì vẫn còn thấy trên mặt sữa đậu nành bốc hơi nóng mơ hồ, vươn tay đụng vào, nhiệt độ rất thích hợp.

Du Trì đem theo bánh mì và sữa bò trong túi, nhưng thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của Li Hựu, cậu dừng một chút, sau đó cầm lấy cốc sữa đậu nành uống một ngụm.

Du Trì cười với Li Hựu, nghiêm túc nói: "Uống ngon lắm, cảm ơn."

Không biết tại sao, thấy gương mặt này của Li Hựu, Du Trì không đành lòng từ chối ý tốt của y.

Đối với Li Hựu, cậu vẫn có cảm giác thân thiết khó giải thích được.

Nghe Du Trì nói vậy, ý cười trên mặt Li Hựu tăng thêm mấy phần: "Nếu cậu thích, sau này mỗi ngày tôi đều mua cho cậu."

Du Trì nhanh chóng lắc đầu: "Không cần phiền toái như vậy đâu, tôi..."

Mấy chữ tôi tự mình đem theo bữa sáng Du Trì còn chưa kịp nói ra, đã bị Li Hựu trách móc: "Không phiền, tôi cũng phải ăn sáng mà, không phiền chút nào."

Kim Ngao nghe hai người nói chuyện, lắc đầu ở trong lòng.

Hắn luôn cảm thấy tính cách lão đại lạnh như băng, cũng không lấy lòng người ta, không thể so với Li Hựu.

Tiêu Ny và Tiểu Xử Thử chưa đến, Li Hựu ngồi ở chỗ của cô, nhìn Du Trì uống sữa đậu nành, ăn bánh bao hoàng kim.

Toàn bộ đầu tóc màu trắng của y được cột sau gáy, phía trước có một ít tóc ngắn rũ xuống trán, thêm vào gương mặt thanh xuân dào dạt của y, nhìn như mỹ nam tử đặc biệt từ trong hoạt hình bước ra, nhìn có vẻ không hề có lực công kích.

Li Hựu chống khuỷu tay trên bàn, nâng cằm nhìn một hồi, bỗng nhiên hỏi: "Trì Trì, những năm này...!cậu sống vui vẻ không?"

Cái tên Trì Trì này, bất kể là nghe bao nhiêu lần Du Trì đều cảm thấy có chút biệt nữu.

Luôn cảm thấy Li Hựu không phải đang gọi cậu, mà đang gọi Mộc Lăng.

Du Trì nhanh chóng suy nghĩ một chút về hai mươi mấy năm này của mình, ngoại trừ lúc nhỏ xíu không có ký ức, tuổi tác không có đại phú đại quý, người nhà cũng không bệnh nặng hay gặp tai ương, cũng coi như là bình an thuận lợi.

Trừ những xung đột cuộc sống không thể tránh khỏi ở bên ngoài, Du Trì gật gật đầu: "Không có gì không vui."

Ánh mắt Li Hựu nhìn cậu không chuyển: "Vậy bây giờ thì sao?"

Du Trì nghe xong trong đầu liền lóe lên gương mặt của Ngôn Dục, trong mắt mang theo ý cười đến cậu cũng không nhận ra được: "Bây giờ cũng rất vui vẻ."

Li Hựu nhìn nụ cười trên mặt Du Trì, trong lòng ngũ vị tạp trần, chua ngọt đắng nhưng cũng có thở phào nhẹ nhõm thản nhiên.

Trầm mặc vài giây, Li Hựu thầm hít sâu một hơi, chưa từ bỏ ý định truy hỏi: "Bây giờ cậu vui vẻ là vì Ngôn Dục sao?"

Li Hựu hỏi trắng ra như vậy, Du Trì ngẩn người, sau đó gật gật đầu: "Anh ấy cũng là một nguyên nhân."

Ánh sáng trong mắt Li Hựu nhạt đi mấy phần, cúi đầu nhếch miệng cười cay đắng.

Có phải là bởi vì năm đó mình chậm một bước, cho nên bây giờ mình lại chậm thêm một bước nữa.

Hôm qua lúc Li Hựu ngồi trong quán bar đã tháo gỡ hết khúc mắc một lần, sau đó cho ra một kết luận – lão yêu quái Ngôn Dục chắc chắn đã sớm biết sự tồn tại của Du Trì, nhưng những năm qua mình đến thăm hắn nhiều lần như vậy hắn lại chưa từng nói với mình.

Chắc chắn là hắn cố ý giấu giếm không muốn cho mình biết.

Nếu đã như vậy...

Vì sao không giấu cả đời, tại sao lại cho mình biết đến sự tồn tại của cậu ấy?

Thấy Li Hựu cúi mặt, Du Trì khó giải thích được cảm thấy trong lòng mình có chút chua xót, nhưng lúc này lại không biết nên nói gì.

Trong lúc Du Trì đang khó xử, Li Hựu bỗng nhiên thở dài thật dài.

Động tĩnh lớn đến mức Kim Ngao cũng không nhịn được mà nhìn sang hai người.

Lúc này Ngôn Dục vừa vặn từ bên ngoài đi vào, cũng nghe thấy tiếng thở dài này của Li Hựu.

Kim Ngao thấy vậy thu hồi ánh mắt, nhanh chóng lên tiếng chào hỏi.

Ngôn Dục đầu tiên là nhìn Du Trì một cái, sau đó mới không nặng không nhẹ ừ một tiếng, cuối cùng nhìn Li Hựu: "Sao cậu còn chưa đi?"

Biểu tình và ngữ khí của Ngôn Dục đều rất bình thường, thế nhưng từ trong đó Du Trì lại nghe được chút ý tứ ghét bỏ.

Li Hựu không muốn ngưỡng mộ Ngôn Dục, vì vậy đứng lên, nhưng cuối cùng vẫn phát hiện chiều cao có chênh lệch.

Li Hựu bĩu môi, giương cằm lên: "Tôi không đi đâu hết, Trì Trì ở đâu tôi ở đó."

Sau khi nói xong Li Hựu thuận thế ngồi xuống, còn giơ tay nắm vai Du Trì, quay đầu hỏi cậu: "Trì Trì, cậu cũng không muốn tôi đi đúng không?"

Du Trì bỗng nhiên bị cue chớp mắt một cái: "Hả?"

Một người bình thường như cậu sao có thể quyết định thượng cổ thần thú đi hay ở?

Đối diện với ánh mắt của Ngôn Dục, Du Trì cảm thấy lúc này mình chỉ có thể giả ngu.

Bàn tay Li Hựu ôm vai Du Trì âm thầm dùng sức, tăng thêm ngữ khí hỏi một lần: "Có đúng không Trì Trì?"

Ánh mắt Ngôn Dục khóa chặt lên cái tay đặt trên vai Du Trì, sau đó nhìn cậu.

Du Trì thở dài trong lòng, hơi di chuyển sang bên cạnh, có chút bất đắc dĩ nhìn Li Hựu, nói: "Tôi không làm chủ được, lẽ nào tôi nói không, anh sẽ đi?"

Biểu tình Li Hựu cứng đờ, rút tay đang đặt trên vai Du Trì về, sau đó nở nụ cười, lộ ra hàm răng: "Không."

Du Trì gật gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy vậy."

Đã đến giờ làm việc, Ngôn Dục cũng không nói thêm gì, chỉ nhìn Du Trì nói: "Chút nữa chờ anh."

Hôm qua lúc Thôi Vi trực đêm phát hiện Tê Sơn có yêu khí không bình thường, đã đến đó, Ngôn Dục còn phải xử lý chuyện này.

Du Trì nghe ý trong lời Ngôn Dục, ý là bữa trưa ăn cơm cùng nhau, vì vậy gật gật đầu: "Dạ."

Kim Ngao nhìn hai người tương tác, có chút giật mình – đây là, thành rồi?.

Ủng hộ chính chủ vào ngay || t rumtruyeЛ.VN ||

Sau khi Ngôn Dục lên lầu, đại sảnh bỗng nhiên lâm vào yên tĩnh, đến Phỉ Phỉ cũng không kêu, kim rơi xuống đất cũng có thể nghe tiếng.

Li Hựu và Du Trì lại ngồi xuống, sau đó y nhịn không được nhìn vẻ mặt cậu.

Du Trì bị nhìn chằm chằm không uống hết sữa đậu nành và bánh bao hoàng kim, trầm mặc một lát nhẹ giọng nói: "Li Hựu, anh biết tôi không phải Mộc Lăng mà."

Li Hựu bỗng cảm thấy phấn chấn, nhìn cậu, đối diện với ánh mắt Du Trì cũng đang nhìn y.

Nhìn chằm chằm Du Trì, hầu kết Li Hựu trượt lên trượt xuống mấy lần, cong cong khóe miệng: "Cậu và Mộc Mộc, giống nhau như đúc."

Du Trì gật đầu: "Tôi biết, có lẽ tôi là Mộc Lăng đầu thai tái thế, nhưng tôi không phải y."

Li Hựu nghe xong bình tĩnh nhìn Du Trì, Du Trì cũng không né tránh nhìn thẳng y.

Cậu cảm thấy chuyện này, nên nói rõ ràng với Li Hựu càng sớm càng tốt.

Li Hựu nhìn đôi mắt thường xuyên xuất hiện trong mộng của mình, bỗng nhiên hỏi: "Trì Trì, cậu có muốn nhìn Mộc Mộc một chút không?"

Du Trì sững sờ, theo bản năng mở miệng: "Không phải y..."

Thấy bộ dáng của Li Hựu, cuối cùng Du Trì vẫn không nói hai chữ đã chết ra.

Li Hựu thấy vẻ mặt của Du Trì, cười khẽ, sau đó giơ tay gõ nhẹ lên màn hình máy tính của cậu hai cái.

Thấy động tác của y, Du Trì quay đầu nhìn thấy màn hình tối sầm lại, sau đó như mực rơi vào trong nước từ từ lan ra, một bức tranh từ từ xuất hiện trên màn hình của cậu.

Tay áo rộng thanh sam, bên hông đeo bạch ngọc, tóc đen dài chấm đất, bãi cỏ dưới chân, cổ thụ sau lưng che trời...

Cuối cùng người xuất hiện trong tranh có gương mặt giống Du Trì như đúc.

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy người kia, trong lòng Du Trì vẫn chấn động.

Thật sự là giống nhau như đúc.

Kim Ngao cũng lại gần, nhìn Mộc Lăng trong màn hình nói cười hoạt bát, lại nhìn Du Trì ở ngoài trố mắt ngoác mồm, nhịn không được cảm thán: "Thật sự là giống như đúc luôn."

Nếu nói với Kim Ngao đây là Du Trì xuyên không về cổ đại hắn cũng tin.

Kim Ngao sờ cằm: "Ngại trừ tái thế thì tôi cũng không nghĩ ra cái gì khác."

Li Hựu nhìn Mộc Lăng bên trong màn hình, ánh mắt ôn nhu đến có thể nhỏ ra nước.

Lực chú ý của Du Trì đã từ mặt Mộc Lăng chuyển sang tóc của y.

Tóc của Mộc Lăng, nhìn độ dài thì không khác với tóc của Li Hựu lắm.

Thấy Du Trì nhìn tóc mình, Li Hựu cười cười, kéo kéo tóc của mình: "Tôi cố ý để."

Vốn dĩ tóc của y không dài như vậy.

Năm đó Mộc Lăng đi, thậm chí Li Hựu còn chưa kịp gặp y lần cuối, lúc đuổi tới chỉ thấy Ngôn Dục đứng dưới cây khô.

Đây vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng Li Hựu, cuối cùng y cũng học theo Mộc Lăng, để tóc dài.

Giống như làm vậy có thể ở gần Mộc Lăng thêm một chút.

Du Trì nghe xong trong lòng đột nhiên đau xót, giống như bị cái gì đâm.

Mà Ngôn Dục ở trên tầng hai cũng nhíu mày một cái, giơ tay xoa vị trí ngực trái của mình, nhìn về phía cửa, không biết đang nghĩ gì.

......

Bởi vì tối qua Tiểu Xử Thử tham ăn, ăn một hộp kem rất lớn, cho nên nửa đêm tiêu chảy, Tiêu Ny vội vàng đem nó đến bệnh viện dành cho yêu quái, sau khi Tiểu Xử Thử khỏe lên thì cô nhanh chóng trở về Phi nhân loại, nhưng cũng đã trễ giờ.

Lúc Tiểu Xử Thử tiêu chảy vì ăn kem được đưa vào bệnh viện, bác sĩ trong bệnh viện nghe thấy cũng muốn cười tiếng heo, nhưng vì tự tôn của Tiểu Xử Thử nên nhịn lại.

Tuy rằng nguyên hình của bác sĩ kia là heo tinh.

Cũng may thân thể của Tiểu Xử Thử không sao, uống thuốc rồi ngủ một giấc là được.

Lúc Tiêu Ny dẫn Tiểu Xử Thử đi vào, vừa vặn nhìn thấy chân dung Mộc Lăng trên màn hình.

Tiêu Ny thấy vậy ngẩn người, kinh diễm chợt lóe lên trong mắt, lại nhìn Du Trì, trong lòng cũng rõ ràng bảy tám phần.

Người này, chắc là Mộc Mộc trong miệng Li Hựu.

Tiểu Xử Thử không nghĩ nhiều như vậy, nhìn Mộc Lăng trên màn hình, lạch bạch đi về phía Du Trì, mở miệng giòn tan: "Du ca ca, người trong đó là anh hả? Anh mặc áo dài đẹp quá à, tóc cũng dài."

Là một tiết linh mới ra đời, Tiểu Xử Thử cũng không biết cái gì là cổ trang, chỉ biết gọi là áo dài.

Nghe Tiểu Xử Thử nói, Du Trì lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn Tiểu Xử Thử đã chạy tới bên cạnh mình.

Tiểu Xử Thử ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào với cậu.

Tiểu Xử Thử mặc quần yếm, tay ngắn chân ngắn, nhìn rất đáng yêu, nhìn khuôn mặt cười tươi tắn của thằng bé, Du Trì cảm thấy cảm giác trầm trọng ở trên ngực mình vừa rồi đã tiêu tán đi một chút.

Li Hựu dời ánh mắt khỏi màn hình máy tính, quay đầu nhìn Du Trì, nhẹ nhàng cười nói: "Có phải Mộc Mộc rất đẹp không?".