Trong mắt nhân sĩ độc thân Du Trì, cậu cảm thấy lý do Mạc Điềm và Tiền Đa Đa chia tay rất vô lý, còn có chút chuyện bé xé ra to.

Du Trì nhìn Mạc Điềm: "Chỉ bởi vì anh ấy đem nguyên thân của hai anh chị ra ngoài tắm nắng, đến lúc chạng vạng anh ấy chỉ dời của mình vào mà quên mất chị, cho nên chị muốn chia tay?"

Mạc Điềm gật đầu, sau đó lắc đầu: "Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là lúc dời vào anh ta quên mất tôi còn chưa tính, còn thả chó nuôi trong nhà ra ban công gặm rớt mất một chiếc lá của tôi."

Sau khi nói xong Mạc Điềm vén tóc phía sau tai ra, nghiêng người cho Du Trì xem, nói: "Cậu xem, rớt mất một chiếc lá, tóc chỗ nãy của tôi trọc mất một khoảng."

Du Trì nhìn kỹ, sau tai Mạc Điềm quả thật là mất khoảng tóc bằng hai ngón tay cái, lộ ra da đầu.

Ngữ khí Mạc Điềm mạnh mẽ, đảo mắt trừng Tiền Đa Đa: "Đầu tôi vốn ít tóc, anh có biết bởi vì nuôi đầu tóc này tôi phải bỏ ra bao nhiêu tiền, bón bao nhiêu phân bón không!"

Cô bón nhiều phân bón đến mập mạp như vậy, thế mà tóc còn bị trọc mất một khoảng! Không thể nhẫn nhịn!

Tiền Đa Đa nhanh chóng gật đầu: "Anh biết, anh biết."

Mỗi lần đều là anh ta bón phân tưới nước, làm sao không biết được.

Tiền Đa Đa giải thích thêm: "Không phải, một lần anh không bê nổi hai chậu của anh và em, anh không biết lúc anh chuyển chậu của anh về phòng thì Tỉnh Tể lại chạy ra ban công."

Tỉnh Tể chính là con chó mà Tiền Đa Đa và Mạc Điềm nuôi.

Mạc Điềm nghe Tiền Đa Đa giải thích, không chỉ không vui vẻ, trái lại mặt lạnh lùng quay đầu nhìn Du Trì, nói: "Du tiên sinh cậu cũng nghe thấy rồi đó, anh ta hại tôi trọc không nói, bây giờ còn chê tôi mập."

Cái gì gọi là không bê nổi hai chậu, bây giờ cô mập như vậy là do ai?

Cũng không phải tự cô làm cho mình mập!

Người mỗi lần khuyên cô ăn nhiều một chút, nói mập mạp đáng yêu dễ nhìn là ai?

Là Tỉnh Tể sao?!

Du Trì nghe xong trầm mặc hai giây, sau đó đảo mắt nhìn Tiền Đa Đa: "Vậy sao anh lại đề nghị chia tay?"

Tiền Đa Đa cảm thấy mình có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa: "Tôi chưa nói chia tay, tôi thấy tâm tình Điềm Điềm kích động muốn tới rút lá cây của tôi, tôi bị dọa, liền nói trước tiên tách nguyên thân của chúng tôi ra, kết quả cô ấy nói tôi muốn chia tay."

Sau đó Mạc Điềm ôm lấy nguyên thân của mình rời khỏi nhà của cô và Tiền Đa Đa, nói cái gì cũng phải chia tay.

Lúc rời đi Mạc Điềm còn sập cửa rất lớn, thịt trên người Tiền Đa Đa cũng run lên theo.

Sau đó thì biến thành tình huống như bây giờ.

Du Trì nhìn Mạc Điềm: "Chị rút lá cây của anh ấy làm gì?"

Mạc Điềm cây ngay không sợ chết đứng: "Yêu tôi thì phải trọc cùng với tôi, thế mà anh ta không muốn!"

Không muốn thì chính là không yêu cô!

Như vậy mà còn không chia tay, lẽ nào giữ lại ăn tết, cướp phân bón dinh dưỡng với cô sao?

Trước đây Du Trì cho là chỉ có nữ nhân trong tình yêu mới cố tình gây sự, không nghĩ tới nữ yêu trong tình yêu cũng giống như vậy.

Du Trì: "Tóc tai rất dễ mọc ra lại, nếu chị chia tay thì biết đi đâu tìm bạn trai hợp với tâm ý của mình như vậy đây?"

Mạc Điềm nghi hoặc nhìn Du Trì, hỏi ngược lại: "Việc tôi đi đâu tìm bạn trai không phải đã có Sở của các cậu đây sao?"

Cũng bởi vì cô không biết đi đâu tìm nên mới đến đây đó!

Du Trì: "..."

Có lý, có chứng cứ, không có cách nào phản bác.

"Cô thật sự muốn chia tay sao?"

Trong lúc Du Trì đang trầm mặc, Ngôn Dục ngồi bên cạnh cậu bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt không gợn sóng như giếng cổ nhìn về phía Mạc Điềm.

Mạc Điềm chỉ là đang giận dỗi với Tiền Đa Đa, cũng không phải thật sự muốn chia tay với anh ta, chỉ sĩ diện không chịu nhường một bước.

Cho nên Mạc Điềm theo bản năng muốn gật đầu, nhưng đối diện với ánh mắt của Ngôn Dục, liền túng quẫn, ngẩn người ra gật cũng không được, lắc cũng không xong.

Ngôn Dục thấy vậy cũng không để ý, giương mắt nhìn Tiền Đa Đa, chữ quý như vàng: "Cậu thì sao?"

Tiền Đa Đa lắc đầu như trống bỏi: "Không, tôi không muốn."

Ngôn Dục gật gật đầu: "Nói xin lỗi, rồi về đi."

Ngôn Dục đã nói như vậy, Tiền Đa Đa nhanh chóng thuận sườn núi hạ lừa, lôi kéo tay Mạc Điềm, thật lòng thật dạ áy náy nói: "Điềm Điềm, anh sai rồi, sau này mỗi lần chúng ta cùng nhau tắm nắng, anh bảo đảm sẽ ôm em vào trước."

Mạc Điềm nghe xong dừng một chút, vừa định nâng giá của mình lên một chút, lại thần xui quỷ khiến mà gật gật đầu.

Tiền Đa Đa thấy vậy vô cùng vui mừng, nhưng đầu óc Mạc Điềm rất mơ hồ: "???"

Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?

Là ai ấn đầu cô xuống gật đầu?!

......

Chờ Tiền Đa Đa và Mạc Điềm tay trong tay rời khỏi, Du Trì quay đầu nhìn Ngôn Dục, mặt đầy ý cười: "Phó bộ trưởng, cũng là anh lợi hại."

Ngươi rất lợi hại, cho nên ngươi không thể chết được, ta nguyện ý đem trái tim của ta cho ngươi.

Nhìn gương mặt tươi cười của Du Trì dường như trùng khớp với khuôn mặt của thiếu niên trong ký ức, trong nháy mắt Ngôn Dục có chút hoảng hốt.

Du Trì bỏ tư liệu của Mạc Điềm và Tiền Đa Đa trong hệ thống, lấy đơn đăng ký để ra một bên, tâm lý có chút đáng tiếc.

Đáng tiếc không được tính, không có 10 vạn.

Sửa sang tư liệu xong, Du Trì hỏi: "Đúng rồi Phó bộ trưởng, anh vừa nói có việc nói với tôi, là chuyện gì? Có liên quan tới Tiểu Xử Thử sao?"

Danh xưng Phó bộ trưởng này, lúc bình thường nghe có cảm giác rất tốt, nhưng bây giờ đặt chung một chỗ so sánh với Tiểu Xử Thử, liền hiện ra khách khí và xa cách.

Ngôn Dục nhìn cậu: "Em gọi tôi như vậy?"

Du Trì nghi hoặc: "Vậy gọi như thế nào?"

Cũng không thể gọi lão đại giống bọn Kim Ngao đi?

Như vậy cậu sẽ có ảo giác mình là thành phần của băng đảng xã hội nào đó.

Ngôn Dục không chút nghĩ ngợi nói: "Gọi tên tôi."

Du Trì sững sờ, hỏi ngược lại: "Tên?"

"Ừm." Ngôn Dục nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi tên Ngôn Dục."

Đương nhiên Du Trì biết anh tên Ngôn Dục, nhưng đây không phải trọng điểm.

Du Trì có chút chần chờ nhìn Ngôn Dục: "Như vậy không tốt lắm."

Gọi thẳng tên của cấp trên, cũng quá...

Ngôn Dục: "Không có gì không tốt."

Nhìn biểu tình của Ngôn Dục không giống như là đùa giỡn, nếu anh đã nói như vậy, cậu cũng không nhăn nhó, cười gật đầu: "Được, vậy sau này tôi sẽ gọi tên anh, nói thật, cái tên Ngôn Dục này rất hay."

Phút chốc, trong mắt Ngôn Dục có một tia sáng chợt lóe lên một cái rồi biến mất, Du Trì không nhìn thấy.

Ánh mắt Ngôn Dục lần thứ hai nhìn về phía Du Trì, chính anh cũng không nhận ra là nó ôn nhu như thế nào.

Du Trì ở trong lòng gọi thầm tên Ngôn Dục mấy lần, sau đó giương mắt nhìn anh: "Đúng rồi, anh nói đi, là chuyện gì vậy?"

Ngôn Dục thu hồi ánh mắt, hỏi: "Em biết Ngoa Thú không?"

Du Trì: "Hả?"

Đói bụng gầy?

Ai đói bụng gầy?

Nghĩ như vậy, Du Trì theo bản năng cúi đầu nhìn mình một cái.

Ừm, cậu không gầy.

Dường như Ngôn Dục biết trong lòng cậu nghĩ gì, giải thích: "Ngoa Thú còn gọi là Sinh, là thần thú mặt người thân thỏ, từ khi sinh ra có thể nghe hiểu tiếng người, cũng có thể nói tiếng người."

Lông mày Du Trì nhíu lại: "Vậy hẳn là y rất thông minh, làm sao vậy, y muốn tới Sở chúng ta để chúng ta giới thiệu đối tượng cho y sao?"

Ngôn Dục nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Không phải."

Du Trì: "Vậy..."

Ngôn Dục: "Ngoa Thú mặc dù tâm địa thiện lương, nhưng thích chọc ghẹo người, đến cả yêu cũng vậy, gặp được y sẽ bị y quấn lấy."

Du Trì cũng hiểu ra, hỏi: "Y đến chỗ chúng ta?"

Ngôn Dục gật gật đầu: "Ừm, hẳn là lúc chúng ta đi Nam Trại y đã tới rồi."

Du Trì: "Y sẽ đến Sở chúng ta sao?"

Ngôn Dục suy nghĩ hành động lúc thường của Ngoa Thú, ừ một tiếng: "Hẳn là vậy."

Đã nhiều năm Ngôn Dục không gặp Ngoa Thú, cũng không biết cái tên ầm ĩ kia bỗng nhiên đến đây làm gì.

Nhưng mà không cần biết y đến làm gì, trước đó nhắc nhở Du Trì một chút cũng không sai.

Du Trì tra xét về Ngoa Thú một chút, sau đó chỉ vào tranh trên màn hình hỏi Ngôn Dục: "Dáng dấp của Ngoa Thú thật sự giống như vậy sao?"

Ngôn Dục liếc mắt nhìn, gật đầu: "Không khác bao nhiêu đâu, nhưng mà lỗ tai không dài như vậy, lông trắng hơn như vậy một chút."

Du Trì nghe xong lại nhìn tranh, nhỏ giọng thầm thì: "Vậy thì cũng đáng yêu."

Tai ngắn sẽ giống tai thỏ, lông xù.

Ngôn Dục nghe Du Trì nói vậy dừng một chút, sau đó hời hợt mở miệng: "Giống vậy đó, sau khi y hóa hình khá khiến người ta ghét."

......

Trong một gian phòng khách sạn, nam nhân nằm trên giường để điện thoại di động xuống, xoa xoa mũi, nghi hoặc, là ai đang nói xấu bổn đại gia?

Nam nhân có khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, đuôi mắt có một vệt hoa đào hồng nhạt, càng câu hồn đoạt phách người ta.

Phía dưới mắt phải của y có một nốt lệ chí, một đầu tóc trắng dài từ đầu đến mắt cá chân rải đầy giường, càng hiện ra vẻ thanh xuân dào dạt của y.

Nam nhân xoa mũi một cái thì hơi động chân, áo tắm trên người bởi vì động tác của y mà trượt xuống, lộ ra lồng ngực và hai cái chân thon dài cân đối.

Đường cong thân thể mượt mà, cơ bắp rõ ràng, tràn ngập sức mạnh mà không mất đi vẻ đẹp.

Nam nhân đứng dậy, sau khi đóng diễn đàn yêu quái thì kéo áo tắm trên vai sắp trượt xuống, che lại nửa cái vai đang lộ ra, sau đó đưa tay xoa cái thắt lưng mệt mỏi.

Đã đến đây vài ngày, vẫn nên đi gặp bạn cũ của mình một chút vậy.

......

Mà bên trong Phi nhân loại, Du Trì đang đọc kỹ tư liệu trong bách khoa toàn thư liên quan tới Ngoa Thú, không nhịn được cười: "Ngoa Thú hẳn là phải gọi là nói dối tinh đi."

Ngôn Dục: "Cho nên lúc em gặp y, y nói gì em cũng đừng tin."

Du Trì gật gật đầu: "Được, tôi biết rồi."

Nhưng nghe danh tự Ngoa Thú này, cậu còn tưởng là hung thú, không nghĩ tới thế mà là thần thú.

Nghĩ như vậy xong, Du Trì liền không nhịn được nhìn Ngôn Dục, cậu thật sự rất muốn biết nguyên thân của Ngôn Dục là gì.

Bởi vì nguyên thân của bọn Kim Ngao đều giống tên, cho nên Du Trì tưởng Ngôn Dục cũng vậy, lấy tên của anh lên mạng tra thử, kết quả không thu hoạch được gì.

Vốn dĩ không có yêu thú hay thần thú có tên đồng âm hay giống với hai chữ Ngôn Dục.

Sau đó Du Trì căn cứ vào lời Kim Ngao nói lúc trước, đặc điểm Ngôn Dục muốn thu thập tiểu yêu chỉ cần mở miệng, tra xét một chút cũng chỉ tra được một kết quả - Ngôn Linh.

Sau khi Du Trì cẩn thận so sánh một chút mới phát hiện, nếu nói Ngôn Dục là Ngôn Linh thì rất gượng ép.

Tuy rằng tên của họ có một chữ giống nhau, thế nhưng với năng lực của Ngôn Dục thì không có khả năng là linh.

Du Trì hỏi Kim Ngao, hắn nói linh thuộc linh yêu, năng lực của họ chỉ có tác dụng giới hạn với người bình thường mà thôi.

Từ ngữ khí lúc đó của Kim Ngao mà nói, hoàn toàn không để Ngôn Linh trong lòng.

Cho nên Du Trì dám khẳng định Ngôn Dục không phải Ngôn Linh.

Về phần rốt cuộc anh là yêu gì, đến nay Du Trì vẫn không có chút manh mối nào.

Chẳng lẽ là Bệ Ngạn?

Ngôn Dục nhìn chăm chú Du Trì rõ ràng đang xuất thần, ánh mắt dần thâm trầm, nhiễm phải cảm xúc không biết tên: "Du Trì, em đang nghĩ gì?"

Giọng nói của Ngôn Dục vẫn lạnh lẽo như trước không mang theo tia tình cảm nào, nhưng giọng nói của anh lúc này nghe còn trầm thấp hơn đàn cello, như là âm thanh trực tiếp phát ra từ trong lồng ngực.

Âm thanh như thế trực tiếp gọi tên của cậu, phối hợp với gương mặt cấm dục kia của Ngôn Dục...!muốn chớt.

Du Trì không chút chuẩn bị nào ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Ngôn Dục, sững sờ một chút, suy nghĩ đầu tiên của cậu là có chút ghẹo người.

Lúc Du Trì hoàn toàn biết rõ xu hướng tính dục của mình có hơi trễ, khi đó cậu đang học lớp 11.

Bởi vì buổi tối cậu phát hiện bàn cùng phòng đều đang bàn luận về bạn học nữ xinh đẹp trong lớp, trong lòng cậu lại nghĩ đại biểu khoa vật lý đeo mắt kính nếu không mang mắt kính thì còn đẹp hơn các bạn nữ một chút.

Đại biểu khoa vật lý của bọn họ, giới tính nam.

Mà bây giờ, nếu không phải từ đáy lòng Du Trì rõ ràng biết mình là người, chỉ có thể làm gay không thể làm yêu thì thiếu chút nữa cậu đã luân hãm vào trong đôi mắt kia của Ngôn Dục.

Là ảo giác của cậu, thế mà từ trong ánh mắt của Ngôn Dục cậu thấy được tình cảm.

Tác giả có lời muốn nói:

Du Trì: Phó bộ trưởng của tôi có chút ghẹo người.

Kim Ngao, Tiêu Ny, Tập Lang, Thôi Vi: Lão đại của chúng ta hình như giống người ba kỳ quái* gì đó rồi, làm sao bây giờ? Bầy yêu online chờ, gấp!

*Ý của mấy ẻm là Sugar Daddy hay sao ấy:)))

Editor có lời muốn nói: Tui đổi xưng hô cho anh Ngôn vì ảnh thả thính dữ quá.

Còn em Du thì từ từ nhé, chừng nào ẻm chịu mở lòng để cho yêu làm thì mới đổi.

Hehehe..