Huống chi nhà nó lại trọng nam khinh nữ, cha mẹ còn bàn nhau muốn bán đứa em gái đi. Trước đây mẹ nó cũng đã từng phá thai ba lần vì biết mình mang thai ra con gái.

Nguyên Mộ nói trúng hết, nếu như con yêu quái kia muốn giải oan cho em gái, thế thì chỉ sợ cả nhà nó không thể thoát tội.

Nghĩ đến con yêu quái kia nói sinh mà không nuôi, đứa anh càng nghĩ càng thấy giống giọng em gái mình. Lại nghĩ tới bố mẹ máu thịt be bét không rõ sống chết thì run lên, dĩ nhiên là bị dọa tè cả ra quần.

Nguyên Mộ vẫn luôn im lặng, dù cho đứa trẻ này trông rất chật vật, cậu trước sau vẫn bình thản như không.

Chỉ là nhìn trạng thái hiện tại của thằng bé, chắc chắn tạm thời không hỏi ra được gì. Mà tính cách Họa Đấu chấp nhất, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Nếu đã tìm tới bọn họ, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha như vậy. Cho nên Nguyên Mộ chỉ cần giữ lại hai đứa bé, ôm cây đợi thỏ, vậy thì không sợ con chó nhỏ kia không tới.

“Hôm nay hai đứa ở lại đây đi.” Nguyên Mộ ra hiệu cho bọn chúng đi vào miếu, còn mình ra sau khiêng ra hai cái giường.

“Tạm thời quán vẫn chưa khai trương, chỉ có thể ở tạm thôi.”

Đứa anh lớn không lên tiếng, nhưng đứa em đột nhiên kéo tay áo Nguyên Mộ.

“Sao thế?” Nguyên Mộ cúi đầu nhìn thằng bé.

“Chị em…” Bé nhỏ giọng thì thầm, “Không thấy chị em đâu nữa. Em muốn tìm chị ấy.”

Đứa bé này vẫn còn nhỏ tuổi, có lẽ mới lên năm. Thế nhưng nó lại là người duy nhất lo lắng cho con gái trong nhà.

Nguyên Mộ cười cười xoa đầu bé, “Đừng lo nữa, chị em sẽ về thôi.”

Tuy Họa Đấu là hung thú, cũng là ma vật do người sa vào thú đạo hình thành, nhưng nếu đã được xưng hàng khuyển thần cũng sẽ có thần tính.

Họa Đấu chưa bao giờ động thủ với người vô tội, bằng không cô bé kia sẽ không phải mất tích, mà là máu phun ba thước.

Vì vậy sau khi thu xếp cho hai đứa bé xong, Nguyên Mộ quay về sân sau, cậu không đi vào phòng ngủ mà vòng tới nhà bếp.

Đây là nơi duy nhất có thể đặt chân được trong miếu, nhưng lại trống rỗng không có gì cả.

Chỉ có một miếng thịt lợn cùng mấy quả ớt xanh mà bà nội cho Nguyên Mộ đưa về thôi.

Nguyên Mộ nhìn một hồi, ra mảnh đất hoang sau bếp đào được mớ tỏi dại tươi, sau đó nhóm lửa, hình như đang muốn nấu cơm?

“Cho hai đứa bé kia ăn à!” Con sẻ lông vàng khó chịu duỗi cánh ra chạm vào đống tỏi tươi.

Cuộc nói chuyện ban nãy nó đã nghe hết, cả nhà kia ngoại trừ đứa em trai nhỏ tuổi nhất, còn lại không có ai là người vô tội, Nguyên Mộ lại nấu cơm cho bọn chúng ăn, đúng là lãng phí lương thực.

Thế nhưng Nguyên Mộ không nói gì, chỉ cười cười xoa đầu chim sẻ lông vàng, sau đó tiếp tục động tác trên tay.

Cho thịt vào nồi nước lạnh, nước vừa sôi thì cho thêm hành cắt nhỏ, gừng, hoa tiêu và ít gia vị, đậy nắp xoong lên hầm một lát, mùi thịt thơm tỏa ra khắp nơi, nhanh chóng phủ kín toàn bộ nhà bếp.

Đôi mắt của chim sẻ lông vàng nhất thời dính chặt vào cái nồi kia không dứt ra được, Nguyên Mộ mang nó đến nơi an toàn rồi mới vớt thịt ra.

Chỉ trong chốc lát, thịt đã chín được bảy phần, giơ dao lên hạ xuống, cắt thành từng miếng mỏng.

Thịt luộc trong suốt, vân thịt mềm mại.

Lại cho nồi vào dầu đun già, thả ớt vào, mùi cay bốc lên. Sau đó lại cho thịt vào nồi, mùi càng thêm nức mũi.

Mà ngay lúc sau lại cho thêm linh hồn của món ăn này vào là tương đậu biện huyện Bì. Dầu đỏ vừa chan lên, hương vị đồ ăn đã được khơi dậy.

Món Nguyên Mộ làm là món thịt rang cay Tứ Xuyên trứ danh.

Cay đại diện cho lửa nóng. Mà trong đồ ăn cho thêm chút cay, không những vì để k1ch thích trải nghiệm mà còn có thể xua tan cái lạnh giá và sợ hãi trong cơ thể.

Cho dù là hai anh em vẫn còn đang sợ hãi nấp trong miếu cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt, thò đầu ra nhìn qua.

“Anh Nguyên, anh định cho bọn nó ăn thật à!” Chim sẻ trắng nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên không hiểu Nguyên Mộ đang nghĩ gì.

Nhưng vào lúc này, Nguyên Mộ lại trút hết đồ ăn vào một cái bát nông đáy, đồng thời xé nhỏ bánh bột ngô ban sáng đặt ngay bên cạnh, bưng chiếc đĩa ra khỏi bếp rồi đi vào rừng cây.

“Đi ra đi! Nếu em biết anh là ai thì chắc chắn đã nhận được thông báo rồi.” Nguyên Mộ đặt đĩa xuống đất, “Khuyển thần sinh ra ở núi, bất tử bất diệt nhưng không thể rời đi. Dù chạy cũng không thoát được đâu, không bằng đi ra tâm sự?”

Chim sẻ trắng ngoẹo cổ không hiểu vì sao, mà con chim vàng kia cũng nhìn chằm chằm vào một hướng nơi xa.

Chỉ thấy bụi cây ở đó khẽ nhúc nhích, một con chó dữ cao hơn hai mét đang ngồi trong đó.

Toàn thân nó đen kịt, đôi mắt thú xanh bóng chất chứa đầy oán độc và tà ác. Dường như bị Nguyên Mộ thuyết phục, nó cẩn thận từng li từng tí tới gần Nguyện Mộ, nửa phần móng phải nhuốm máu nhỏ tí tách, mỗi một bước đi đều để lại một dấu chân đỏ tươi.

Đứa anh lớn bị dọa sợ đái ra quần, nhìn thấy vậy thì càng thêm sợ. Mà đứa em đang run rẩy đột nhiên đứng lên, lao thẳng ra khỏi miếu, ném một cục đá về phía con chó, lại giơ cành cây nhỏ chĩa vào nó.

“Trả, trả chị gái lại cho tao!” Dù bé đang sợ hãi, âm thanh non nớt run lên, nhưng dù là như thế, bé vẫn đứng ra đòi người.

Chuyện ba mẹ bé chưa thấy được toàn bộ, nhưng bé biết rất rõ chuyện chị mình mất tích.

Khác với những người trong nhà, đứa em này do một tay chị mình chăm sóc nuôi lớn, mỗi ngày đều chơi với chị, cho nên còn thân với cô bé hơn mẹ mình.

Bây giờ chị mất rồi, người trong nhà không cho bé đi tìm, mà bọn nó cũng không tìm. Lo lắng suốt một buổi tối, rốt cuộc cũng sinh ra chút dũng khí.

“Vẫn còn lương tâm đấy.” Chó dữ nhìn chằm chằm bé hồi lâu, một lúc sau mới nói, “Chị mày không sao.”

“Vậy trả chị ấy lại cho tao!”

Chó dữ nhếch môi cười nhạo, Nguyên Mộ dễ dàng đọc được suy nghĩ trong lòng nó, cùng lúc đó, từng câu từng chữ được đọc ra.

“Trả lại cho mày thì mày làm được gì? Bố mẹ mày muốn bán cô bé cho anh mày có tiền cưới vợ, mày tìm được người về rồi bảo vệ nổi cô bé à?”

“Nếu mày có thể che chở cho cô bé, thế sao bình thường lúc cô bé ở nhà bị mắng, mày lại không nói giúp cô?”

“Lúc bố mày lên kế hoạch, sao mày không lén nói cho cô ấy biết?”

“Sao lúc ở sân phơi lúa cũng trơ mắt nhìn cô chịu đòn không giúp?”

“Không làm được gì, mày định bảo vệ làm sao đây?”

“Không phải như thế!” Đứa em như bị chọc giận, quay đầu nhìn chằm chằm Nguyên Mộ, tiếng nói non nớt cũng trở nên bén nhọn, “Tao có thể bảo vệ chị tao, bọn tao đã hứa rồi!”

“Khi đó trên sân thóc, chỉ, chỉ là tao sợ quá…”

Thật ra bé rất hối hận, lúc đó mẹ đánh chị, bé vì sợ nên không dám đứng ra, cho nên đến tối chị mới bị yêu quái mang đi. Mà bố mẹ cũng bị con yêu quái này gi3t ch3t.

Cho nên hiện tại dù sợ sệt, bé cũng run rẩy đứng ra chống lại con yêu quái kia.

Họa Đấu nhìn dáng vẻ của bé, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.

Nó đi đến bên cạnh em trai, há miệng ra: “Chị mày trong bụng tao đây này, nếu mày muốn tìm thì vào đó mà tìm.”

Cuống họng sâu không thấy đáy, bên trong phả ra mùi hôi tanh nồng nặc, cho dù là người trưởng thành cũng sợ đến mức phải chùn bước.

Có thể Họa Đấu muốn thử một chút, rốt cuộc tình thân của đứa bé cố chấp này có thể sâu đến bao nhiêu đây?

Loài người đều là lũ ích kỷ, dù đó chỉ là một đứa bé.

Đứa anh theo bản năng kéo tay em, nhưng ngoài ý muốn lại là, đứa em trai như phát điên, đẩy tay anh trai kéo tay mình ra, kiên cường chống đỡ đi tới trước mặt chó dữ, nhắm mắt lại, víu lấy răng nanh sắc bén của nó, đưa hết nửa người vào trong miệng Họa Đấu.

“Nếu, nếu tao tự tìm, tìm được, mày phải trả chị ấy lại cho tao.”

Đứa bé lẩm bẩm, đôi mắt lại không dám mở ra. Cho dù là như thế, bé vẫn quyết tâm làm.

Bởi vì nơi đó có chị của bé, người chị đối xử tốt với bé, người chị sẽ nấu cơm cho bé ăn, sẽ nói chuyện, sẽ bảo bé học hành chăm chỉ chút…

Bé đã đồng ý rằng, chờ chị về nhà sẽ xin mẹ giúp chị, để chị và mình cùng nhau đi học, bé cũng đã đồng ý chờ chị lớn rồi sẽ mua cho chị chiếc váy đẹp nhất, để chị trở thành hoa khôi đẹp nhất làng.

Những điều đó còn chưa làm được, mà không thể làm được, bé nhất định phải tìm được chị về!

Không có mẹ cũng được, nhưng không thể không có chị.

Mùi tanh khiến đứa bé nôn khan vài lần, nhưng bé vẫn kiên quyết bò lọt cả người vào miệng Họa Đấu.

Họa Đấu im lặng, nhất thời trước mắt đứa em tối sầm đi.

“Yêu quái… ăn thịt người!” Đứa anh cứ như bị dọa tới phát điên, cái quần trước đó còn chưa khô nay đã đọng thêm một lớp nước.

“Rác rưởi.” Họa Đấu nghiêng đầu liếc nó một cái, cứ như một giây sau sẽ ăn tươi nuốt sống nó ngay.

“Đừng, đừng lại đây…” Đứa anh dùng cả tay chân bò ra sau Nguyên Mộ.

Mà Nguyên Mộ cũng đi thẳng tới trước mặt Họa Đấu rồi xoa đầu, “Trò đùa dai nên kết thúc rồi.”

Cậu nói câu này rất dịu dàng, thế nhưng lại khiến Họa Đấu kia nhịn không được mà phát run. Sau đó nó há cái miệng lớn ngậm đứa em ra, chậm rãi cúi đầu với Nguyên Mộ.

Một trận gió đen thổi qua, đứa em bình yên nằm bên cạnh, trên người không có vết thương, nhìn qua chỉ như đang ngủ. Mà chó dữ trước mặt nghiễm nhiên lại thay đổi hình dáng.

Một con chó con chỉ lớn bằng bàn tay vẫn đang nằm úp sấp, làm ra tư thế thần phục. Bộ lông đen thui không lọt sáng dính bết lên da, chân cũng ngắn hơn chó thường rất nhiều, trông vô cùng gầy yếu, cứ như không cẩn thận sẽ bẻ gãy. Chỉ có đôi mắt tròn vo là có tinh thần, cảnh giác nhìn chằm chằm Nguyên Mộ.

“Đây là gì?” Đứa anh không nhịn được hỏi một câu.

Nguyên Mộ vừa cười vừa trả lời, “Yêu quái vừa ăn thịt người.”

Đứa anh hoảng sợ há to miệng, bởi vì dáng vẻ tập tễnh kia rõ ràng là một con chó con đáng thương bị chó mẹ bỏ rơi, cơm bữa nay lo bữa mai, sao có thể là con yêu quái hơi tí là giết người được?

Nhưng Nguyên Mộ lại trả lời rất chắc chắn, “Nó là con Họa Đấu kia.”

“Đói bụng không, ăn cơm đi đã.”

Nguyên Mộ đến gần bắt chuyện với nó, đồng thời đặt đĩa đồ ăn trước mặt chó con.

Mùi cay nức mũi bốc lên lọt vào xoang mũi, đối với chó con quanh năm đói bụng căn bản không thể chống cự nổi. Mặc dù nó vẫn sợ hãi Nguyên Mộ như trước, tuy nhiên lại bị cơm canh trong đĩa hấp dẫn, chần chờ bước lên hai bước đến chỗ Nguyên Mộ.

Nguyên Mộ đẩy đĩa cơm qua cho nó, Họa Đấu cúi đầu, cuối cùng vẫn ăn đĩa thịt.

Cảm xúc nổ tung nơi đầu lưỡi thoáng cái áp chế cảm xúc hỗn loạn, ngay sau đó là vị cay tê khiến người ta sảng khoái. Lửa nóng trong miệng như bếp than ấm áp trong ngày đông giá rét.

Đây là món ngon nhất mà nó từng ăn từ khi sinh ra tới nay.

Họa Đấu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó dùng tốc độ nhanh gấp đôi ăn sạch cơm.

Họa Đấu trong truyền thuyết dùng lửa làm thức ăn, chỉ bởi vì lúc đó mọi người không biết đến vị cay nồng, chỉ cho là sức nóng trong miệng là ngọn lửa địa ngục, cho nên mới tạo ra lời đồn đầy nhầm lẫn.

Hai con sẻ béo không những không ngạc nhiên với sức ăn của nó, thậm chí còn hứng thú nhảy quanh nó hai vòng, cứ như đang cẩn thận quan sát hình dáng của nó. Mà Nguyên Mộ cũng từ từ đi tới cạnh Họa Đấu, ngồi xuống xoa đầu nó.

“Con gái thì nên ăn cơm chậm thôi.”

Họa Đấu quay lại nhìn cậu, rõ ràng trong miệng đang ngậm miếng thịt, nhưng trong mắt lại vì hai chữ “Con gái” đầy cưng chiều này mà đỏ lên.

Bởi vì trong trí nhớ của nó, tất cả những từ có tính khách quan khác đều chỉ có sỉ nhục… và chửi rủa.

“Con điếm, cút! Cút ra ngoài!”

“Mẹ, mẹ, về sau con sẽ hiếu thuận mà, thầy nói được miễn học phí, mẹ để con đi đi!”

“Ba, ba nói giúp con đi, việc nhà con đều sẽ làm, mặt trời vừa mọc con sẽ đi làm ngay, lặng lẽ làm không phiền đến ai. Cho… cho con học hết tiểu học thôi được không? Cầu xin ba… Con rất muốn đi học.”

Tất cả những lời cầu xin chỉ đổi lại được một cái tát tàn nhẫn lên mặt, còn thêm một câu nói như chém đinh chặt sắt, “Mày mơ đi! Cũng không nhìn xem mày có xứng được chạm vào sách vở không!”

Yêu quái cũng đã từng được làm người, mà những hình ảnh này chỉ là những ký ức sau cùng của Họa Đấu khi còn là một cô bé.

Đáng tiếc chỉ có lời trách móc lạnh lùng.

Mà càng đáng thương hơn là nó bị chết đuối trong cái lạnh tháng chạp, cơ thể bị đông cứng dưới tầng băng, trong nhà tìm không ra người, mãi tới tận đầu xuân băng tan chảy mới được người trong thôn phát hiện.

Khi còn sống sợ lạnh, chết rồi không cam tâm, không sa đọa thành ác quỷ, lại hóa thành yêu vật ăn lửa Họa Đấu.

Cứ như lửa vào cổ họng có thể giảm bớt những cơn rét thấu xương trên người.

Nhưng Họa Đấu sinh ra đã ở trong núi, chung quy cũng có chút thần lực. Siêu nhiên thì chưa thấy được bao nhiêu, trái lại càng thấy nhiều thứ dơ bẩn xấu xa trong núi.

Hệt như thông qua cha mẹ để đến với thế giới này, nhưng chỉ vì là con gái nên mất đi tư cách làm người.

Ngược đãi, buôn bán, cứ như đây không phải đứa con máu mủ do mình đứt ruột đẻ ra, mà là một món hàng hóa lạnh buốt.

Nó và mấy cô bé kia khi còn sống cũng từng trải qua chuyện tương tự, các cô bé còn nhỏ như vậy, còn chưa kịp lớn lên, mùa đông ngâm tay trong nước buốt rửa rau giặt quần áo sẽ lạnh, lên núi kiếm củi bị ngã sẽ đau, buổi tối gặp ác mộng tỉnh giấc cũng sẽ gọi tên bố mẹ.

Thế nhưng bố mẹ của các cô thì sao? Nhẫn tâm ép các cô vào đường chết, sau đó cầm số tiền nhuộm máu đó đi tìm cuộc sống tốt hơn.

Không sai, phần lớn lời đồn trong núi đều là sự thật. Có thể nói nó chỉ muốn cứu mấy đứa trẻ đó, hoặc là nói, chỉ muốn làm vài chuyện mình có thể làm cho các cô.

Cho dù là bị giấu vào trong núi không thấy ánh mặt trời cũng tốt hơn là làm trâu làm ngựa, cuối cùng bị bán đến một nơi tăm tối hơn, đến cả tự do cũng mất.

Nhưng các cô vốn đã thấp kém như thế, chỉ cầu có được một con đường sống, lại vẫn không có chốn dung thân.

Một tuần trước, Họa Đấu nhận được thông báo trời phạt, biết sẽ có người chấp pháp đến giam mình lại.

Người chấp pháp đến từ thần giới, mà người chấp pháp tên Nguyên Mộ này lại càng có khả năng khống chế thiên đạo. Dù cho là ma vật lợi hại nhất cũng chỉ có thể đỡ được ba chiêu của cậu. Nó căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể cúi đầu đền tội.

Nguyên nhân không do nó, thần không được can thiệp vào cuộc sống của người phàm, cho nên tất cả những thứ nó làm đều là tội.

Nhưng dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà nó cứu mấy đứa bé này đều là tội, các cô muốn chống lại vận mệnh đều là tội? Mà cha mẹ ngược đãi con gái mình lại trở thành chuyện hiển nhiên?

Nếu thiên đạo có công bằng, vậy thì công bằng của các cô ở đâu?

Lúc các cô trôi dạt khắp nơi, cùng đường mạt lộ, những công bằng đó đều ở đâu?

Trong đôi mắt màu hổ phách có sương mù tràn ngập, ánh mắt càng lúc càng thê lương, làn sương đen dọa người chuyển động, cứ như một giây sau Họa Đấu sẽ hóa thân thành ma, nhưng nó lại được một bàn tay mềm nhẹ nâng lên, ôm vào trong lòng.

Là ấm áp hiếm có len lỏi vào trong ký ức, nó chưa từng được ai ôm như vậy bao giờ.

“Đừng sợ, về sau ở với anh, sẽ không có ai bắt nạt em nữa.” Giọng nói của Nguyên Mộ vô cùng dịu dàng, trầm thấp êm ấm, mang theo cảm giác chữa lành vết thương lòng.

Họa Đấu ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng nhìn cậu.

Dựa theo thông báo nó nhận được, thu nhận tương đương với việc phải vào những nơi như ngục giam, Nguyên Mộ là người bắt nó, nhưng bất ngờ lại không dùng sét đánh chớp giật.

Tuy Họa Đấu vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng nó đã từng gặp rất nhiều tên ngụy quân tử miệng nam mô bụng một bồ dao găm, cho nên nó nghĩ Nguyên Mộ chỉ đang lừa gạt.

Nhìn ra nghi ngờ của nó, Nguyên Mộ xoa xoa đỉnh đầu bết lông, từ từ giải thích, “Bên trên không nói rõ cho em biết à, thu nhận là cho những ma vật lang thang một nơi để về, chứ không phải giam cầm.”

“Chuyện mà em lo lắng anh sẽ giúp em giải quyết.”

Thế nhưng Họa Đấu lại lạnh lùng phun ra hai chữ: “Lừa đảo.”

***********************