“Cho dù cậu đi đến đó thì có thể giúp được gì? Còn không phải sẽ trở thành đồ ăn cho đám Ma tộc đó à?”

Nghe được thanh âm từ phía sau truyền tới, tôi dừng bước.

“Dù biến thành đồ ăn cho chúng cũng còn tốt hơn đi làm một con rùa rụt cổ!” Tôi xoay người thất vọng nhìn Ngao Ưng, “Ông lại muốn vứt bỏ nơi này thêm lần nữa sao?”

Nếu ông ta rời đi một lần, rồi lại tiếp tục trở về, điều đó chứng tỏ nơi này rất quan trọng đối với ông ta. Nhưng bây giờ ông ta lại muốn bỏ mặc nơi này thêm lần nữa. Tôi thật sự không thể hiểu nổi.

“Chú hai, anh ta nói đúng! Hồng Liên gia chúng ta sao có thể bị người khác cho rằng phải xa xứ vì trốn tránh Ma tộc cơ chứ?” Một thằng nhóc khoảng chừng mười tuổi xông vào, hai bên hông giắt song đao, trang bị đầy đủ.

“Thiếu gia Ngao Liệt!” Quản gia bảo thằng nhóc trở về phòng, nhưng nó vẫn không chịu đi. Thằng bé bước đến trước mặt Ngao Ưng, quỳ một gối xuống, “Khi còn sống mẹ vốn đã không muốn rời xa nơi quê cha đất tổ này, lúc lâm chung cũng ôm nỗi tiếc hận vì không thể một lần nhìn lại quê hương. Nay Ngao Liệt xin chú hai nghĩ lại, đừng lặp lại sai lầm năm xưa.”

“Hỗn xược!” Quản gia lớn tiếng quát bảo thằng bé dừng lại, nhưng bị Ngao Ưng ngăn cản.

Ông ta thu lại nụ cười giễu cợt, nghiêm túc nói với tôi, “Cậu thấy rồi đấy, trong tộc ta cũng có phụ nữ và trẻ em. Không thể nắm chắc được phần thắng, ta nhất định sẽ không mạo hiểm bản thân, xem nhẹ sự an toàn của người trong tộc.”

Nhìn đứa nhỏ đang quỳ trên đất, tôi nhớ rằng sư phụ từng nói Long tộc muốn có con nối dòng không hề dễ dàng. Năm đó cũng bởi vì rồng cái của Hồng Liên gia mang thai, cho nên bọn họ mới phải chuyển nhà tị nạn. Quả thật không thể trách bọn họ được.

“Nhưng tại sao ông lại nói rằng không thể nắm chắc phần thắng?” Rõ ràng là có quân đội và người công hội hợp tác chiến đấu, lại có nhân vật lợi hại như sư phụ, chẳng lẽ còn không thể thắng sao?

Ngao Ưng chậm rãi lắc đầu, “Sự kiện Phong Ma Môn năm đó ta cũng không có mặt ở hiện trường, nhưng đã được nghe kể lại. Công hội, quân đội điều động hàng trăm thuật giả, người nào người nấy đều là tinh anh, nhưng kẻ sống sót lại không được bao nhiêu. Tiếp đó tình hình chính trị lại gặp phải biến động, những thuật pháp hùng mạnh đều bị thất truyền, toàn bộ giới đều suy sụp nghiêm trọng, không còn cơ hội khôi phục lại. Ta không nghĩ hiện nay loài người còn có phần thắng nào nữa.”

“Chẳng lẽ ngay cả sư phụ cũng không thể…”

“A Kiền là tượng sư, không phải chiến tướng. Mà cho dù sức chiến đấu có mạnh hơn đi nữa, cũng không thể một mình đối phó với bao nhiêu là Ma tộc như vậy. Hơn nữa ông ấy còn mang một nửa dòng máu con người, sau khi mất đi người thân, những năm gần đây ông ta già đi rất nhanh, đúng không?”

Tôi nghĩ đến mái đầu bạc trắng của sư phụ, chợt cảm thấy lo lắng. Chẳng lẽ thật sự phải ngồi chờ chết sao? Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện mặc dù sắc mặt Ngao Ưng lộ vẻ ác liệt, nhưng trong đôi mắt rồng với đồng tử hẹp dài kia lại lóe lên sự ranh mãnh.

Tôi giật mình, nhớ tới trong sân mặc dù đậu rất nhiều xe, nhưng lại không thấy có người nào thu dọn hành lý hay gì cả. Chẳng lẽ lão già này…

Tôi bước đến trước mặt Ngao Ưng mà quỳ xuống, “Nếu ngài có biện pháp giành được thắng lợi, xin hãy gợi ý vài điều.”

“A, sao cậu biết được tôi có phương pháp chiến thắng? Nếu thật vậy, tôi cũng đâu cần di dời toàn tộc.”

“Bởi vì phương pháp chiến thắng kia phải là do chính tôi thực hiện.” Người này vẫn luôn thăm dò quyết tâm và ý chí chiến đấu của tôi. Xem ra phương pháp kia nhất định là rất khó khăn.

“Cho dù mất mạng cũng không tiếc sao?”

Nghe nói vậy, bàn tay Nha đặt trên vai tôi chợt siết mạnh. Hử cũng căng thẳng nhìn sang tôi.

“Đúng!” Tôi gật mạnh, hiện giờ cũng không còn tâm trạng suy xét gì nhiều nữa.

Ông ta đột nhiên cười to, “Được, rất can đảm! Xem ra A Kiền đã thu được một đồ đệ rất khá.”

Sau đó Ngao Ưng bảo quản gia dắt thằng bé kia đi, lại trải một tấm bản đồ ra trên bàn. Bắt đầu kể lại ngọn nguồn câu chuyện.

Vào giai đoạn sơ khai, con người và thần linh cùng sinh sống. Có thần tiên rơi vào ma đạo biến thành Ma tộc, làm hại nhân gian. Thần Nữ Oa dẫn binh càn quét, dắt theo thuộc hạ là Đằng Xà, Bạch Li, còn có thần tướng trên thiên giới, cùng với thuật sĩ nhân gian hợp sức trừ ma.

Nhưng thủ lĩnh Ma tộc cũng đã từng là thần tiên, vô cùng hùng mạnh. Thần Nữ Oa trong nhất thời cũng không thể giành được thắng lợi. Thuật sĩ liền nghĩ ra một biện pháp, tại đầu rồng của long mạch mở ra một cánh cửa dẫn tới dị giới, lùa Ma tộc vào trong đó rồi phong ấn lại.

Trong trận chiến cuối cùng, vô số thiên binh thần tướng và thuật sĩ đã hy sinh, Nữ Oa liều chết để dẫn dắt thủ lĩnh Ma tộc cùng rơi vào cánh cửa dẫn tới dị giới. Thuật sĩ khởi động kết giới phong ấn lại cánh cửa, gọi là Phong Ma Môn. Bởi vì cánh cửa trông rất giống khe hở nứt ra trên bầu trời, cho nên từ đó xuất hiện truyền thuyết Nữ Oa vá trời.

Thời đại thay đổi, loài người dần quên đi biến động kinh khủng và trận chiến thảm khốc thời viễn cổ ấy. Kết giới từ thuở xa xưa cũng từ từ mất đi hiệu lực. Các thế hệ kỳ nhân dị sĩ không ngừng tìm mọi cách khai thác lợi ích của mảnh đất long mạch này.

Thất Sát Trấn Tà trận không thật sự trấn tà, mà chỉ như vật cung cấp chất dinh dưỡng cho Ma Môn, cho nên người nước ngoài kia nói trận thức ngôi sao bảy cánh dùng để triệu ma thật ra cũng có lý do chính đáng.

Chẳng qua, trận pháp này chỉ là dùng sát khí để tế ma, xoa dịu đám Ma tộc khiến chúng chìm vào giấc ngủ sâu, chứ không phải là triệu hoán chúng tới. Mà mảnh đất này có Ma tộc trấn giữ, những thứ tà ma ngoại đạo khác không dám xâm chiếm, yêu quái không dám làm càn, thiên giới lại càng không dám giáng xuống tai ương vì sợ phá hư trận pháp. Thế nên nơi đây tự nhiên sẽ mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Mà hơn 40 năm trước, một đám người đã phá hỏng trận thức này, khiến cho Ma tộc thức tỉnh, kết giới cổ xưa cũng đã không còn bao nhiêu tác dụng. Ma Môn mở rộng, Ma tộc tàn sát bừa bãi. Công hội và quân đội điều tới lực lượng tinh nhuệ nhất để trấn áp. Nhưng thật ra trận pháp bị phá vỡ là do bên quân đội cố tình làm ra.

Tôi nghe đến đó mà cảm thấy kinh hãi, tại sao quân đội lại làm ra loại chuyện bất chấp hậu quả như thế này cơ chứ.

Ngao Ưng cười lạnh, “Tầng lớp thống trị của thế giới loài người luôn xảo quyệt như thế đấy, vì để bảo vệ bản thân thì loại chuyện nào mà chẳng làm được?”

Người bên quân đội đứng sau việc này chính là một thuật sĩ họ Viên. Nghe đồn hắn là con cháu của Viên Thiên Canh, cực kỳ nổi tiếng ở phương bắc. Kẻ này lòng dạ độc ác, vì để đạt được mục đích mà có thể hy sinh cả tính mạng của người bên phe mình.

Viên Thiên Canh: sống vào cuối đời Tùy, đầu đời Đường, được xem là “đệ nhất phong thủy đại sư” của Trung Quốc thời cổ đại.

Những thuật sĩ trong giới cũng không biết đây là cái bẫy, đấu đến một mất một còn với đám Ma tộc, máu nhuộm đỏ cả mặt đường. Tổng cộng có 108 người chết trận, trọng thương vô số. Nhà họ Viên bắt đầu khởi động trận pháp, mặt đất hấp thu máu của thuật sĩ mà mọc lên một thứ dây leo thật lớn, xiềng xích giam cầm linh hồn của 108 người này, đây là trận pháp phục ma cấp cao nhất, gọi là La Hán Hàng Ma trận.

Bọn họ thành công trói buộc được thủ lĩnh Ma tộc, sau khi giết chết hắn liền chặt thi thể thành bảy khúc, nguyên thần cũng phân ra phong ấn vào từng mảnh xác chết mà đưa đi. Quảng trường khu tây chính là nơi phong ấn cái đầu của hắn, cũng là nguyên thần cốt lõi nhất.

“Thế nhưng La Hán Hàng Ma trận chỉ hàng phục Ma tộc, không phải để phong ấn Ma Môn. Chỉ cần ngày nào Ma Môn còn chưa bị phong lại, Ma tộc vẫn có thể ngóc đầu dậy, giải cứu thủ lĩnh của chúng. Sư phụ cậu sau đó lại chế tạo kết giới dựa trên ngũ hành tuần hoàn, dùng để phong ấn lại Ma Môn và La Hán Hàng Ma trận, khiến những kẻ khác không thể chạm tới.”

“Nhưng mà, hiện nay kết giới kia đã bị phá vỡ. Nếu La Hán Hàng Ma trận cũng bị phá hủy, thủ lĩnh Ma tộc sẽ có thể thu hồi được nguyên thần cốt lõi nhất của hắn. Mà sau đó chắc chắn hắn sẽ tìm đến loài người để báo thù, chỉ sợ lại là một trận gió tanh mưa máu nữa xuất hiện.”

Sau khi nghe xong câu chuyện, tôi cảm thấy sốc nặng. Nhớ tới Trọng Hoa, tôi lại cảm thấy lo lắng. Thì ra hắn chính là tên thủ lĩnh Ma tộc kia, lại từng bị đối xử tàn nhẫn như thế. Nhưng tôi vẫn còn rất nhiều chỗ không thể hiểu được.

“Quân đội muốn thi thể tên Ma tộc kia để làm gì?”

“Máu thịt Ma tộc đều mang sức mạnh rất lớn. Có rất nhiều phương pháp sử dụng, chẳng qua, nếu đã bị chia thành bảy khúc, có lẽ là để làm một Thất Sát Trấn Tà trận khác, ai biết được.”

Nếu quảng trường khu tây, nơi phong ấn cái đầu của tên Ma tộc, chỉ là một trong số bảy tế điểm của Thất Sát Trấn Tà trận, vậy thì cái trận thức này nhất định sẽ cực kỳ lớn. Chỉ sợ lãnh thổ cả nước cũng…

Vừa nghĩ tới ảnh hưởng của Thất Sát Trấn Tà trận, trong lòng tôi liền run rẩy, không dám nghĩ tiếp nữa. Xem ra vì củng cố sự thống trị của mình, loài người có thể lợi dụng cả Ma tộc.

“Vậy… vì sao sư phụ không ngăn lại?”

Ngao Ưng im lặng, tôi biết mình đã hỏi đúng vấn đề trọng tâm rồi. Mà có lẽ vấn đề đó cũng khiến ông ấy không thích thú gì lắm thì phải.

“Tôi chỉ là hỏi chút thôi… không nói cũng…”

“Không…” Ông ấy thở dài, ngồi xuống, “Là lỗi của ta. Lúc ấy ta mời ông ấy đến Hồng Kông. Sự việc xảy ra vào đúng ngày ông ấy không có mặt ở đó. Mà ta cũng là cố ý che giấu tin tức. Khi ông ấy chạy về đó thì đã quá trễ.”

Đôi mắt rồng hẹp dài lần đầu tiên lộ ra vẻ chán chường, “Ta cũng chỉ là muốn cứu ông ấy thôi…”

Nếu lúc ấy sư phụ cũng ở đó, có lẽ cũng sẽ gặp nạn, không phải bị Ma tộc giết hại, mà là bị quân đội ám sát, linh hồn sẽ trở thành một phần của trận thức. Có lẽ sư phụ cũng hiểu, nhưng chỉ là không cách nào chấp nhận được sự thật này mà thôi.

Sau đó ông ta nói cho tôi biết chuyện về kết giới thời viễn cổ. Nó là do một chế sư chế tạo ra, cho nên cũng chỉ có chế sư mới có thể dựng lại. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong một thành phố không chỉ có một chế sư. Chế sư nhà họ Đỗ không di truyền qua huyết thống, mà giống như một loại chức quan, được truyền lại từ thời cổ đại cho các thế hệ sau.

“Người thời viễn cổ biết được chuyện này sẽ xảy ra, cho nên đã lưu lại một tia hy vọng cho người đời sau.” Ông ta hướng dẫn tôi cách sữa chữa phong ấn từ thời viễn cổ kia. Tôi ghi lòng tạc dạ từng lời ông ấy nói.

Cuối cùng ông ta nói: “Đây là kế sách rất nguy hiểm, có thành công hay không đều phụ thuộc vào bản thân cậu. Ta sẽ xuất động toàn bộ người, cố gắng kéo dài thời gian giữ chân bọn Ma tộc, cho nên không có cách nào thoát ra giúp cậu được, cậu phải cẩn thận.”

“Cám ơn Ngao đại nhân hỗ trợ.”

Ông ta cười tự giễu: “Thằng nhóc nhà cậu thật thú vị, ta cho cậu đi chết, cậu còn cám ơn ta là sao?”

“Không…” Tôi lắc đầu, “Là tôi tự nguyện làm, không liên quan tới đại nhân. Tôi là cám ơn đại nhân đã nể tình bạn bè mà thực hiện lời hứa với sư phụ, ra tay hỗ trợ.” Chuyện năm đó có lẽ đã khiến cho bọn họ không thể nhìn mặt nhau nữa.

Ông ta hơi sửng sốt, sau đó cười khổ: “Nhưng lần này ta bảo tiểu đồ đệ mà ông ấy yêu thương đi chịu chết, ông ấy nhất định sẽ không tha thứ cho ta nữa.”

Tôi còn định nói tiếp, chẳng qua đã không còn thời gian. Có người chạy vào bẩm báo bên ngoài có rất nhiều ma vật bao vây căn nhà. Máu thịt Long tộc cũng là một trong những món khoái khẩu của lũ Ma tộc.

Ngao Ưng ra lệnh cho người trong tộc chuẩn bị chiến đấu. Quân tiên phong của Long tộc xông ra giết sạch đám ma vật không còn manh giáp. Thằng nhóc mười tuổi kia cũng tham chiến, vung song đao đánh cũng rất có bài có bản, hoàn toàn không thua gì người lớn cả.

Tốt lắm, tôi cũng không thể để thua kém một thằng nhóc được.

“Nha, Hử, các cậu dựa theo kế hoạch mà đến địa điểm đã định, tìm kiếm tàn tích của kết giới rồi khởi động nó!”

Thân thể chúng nó là từ ngọc Âm Dương đắp nặn thành, cho nên mỗi người sẽ chia ra nắm giữ sức mạnh âm và dương, chỉ có chúng mới có thể khởi động hai mắt trận của kết giới. Chúng nó đáp lời tôi, nhưng lại chậm chạp không chịu đi.

“Hai cậu còn làm gì nữa, còn không mau đi đi!”

“Đằng Đằng!” Hử đột nhiên ôm chặt lấy tôi, “Cậu tuyệt đối tuyệt đối không được chết. Đừng bỏ Hử…”

“Thiếu gia, cậu đã hứa nhất định sẽ không rời bỏ tôi…” Nha cúi xuống hôn lên trán tôi một cái, “Xin cậu nhất định phải giữ lời.”

Nhìn biểu tình nài xin của Nha, tôi chợt nhớ tới giấc mộng ngày hôm qua. Cô gái thân khoác chiến giáp kia có lẽ chính là Nữ Oa. Mà anh chàng tóc trắng đẹp trai là Bạch Li. Đó chính là giấc mộng của Nha, tại sao tôi lại không nghĩ ra kia chứ.

“Sẽ không đâu. Tôi sẽ không để cho cậu bị bỏ rơi thêm lần nào nữa.” Tôi nắm tay nó, cảm thấy lòng bàn tay thật ấm áp.

Khó khăn lắm tôi mới đá được gà mập ra khỏi người, nói cho nó biết nếu không làm cho tốt thì không có cơm ăn, bánh ngọt cũng miễn luôn, người sau cực kỳ tủi thân mà ngoan ngoãn rời khỏi. Nha cũng khởi hành đi đến một mắt trận khác của kết giới cổ xưa.

Vậy là đến phiên tôi, mục tiêu chính là quảng trường khu tây!

“Chuẩn bị xong chưa?”

Thấy tôi gật đầu, Ngao ưng liền bế tôi lên đặt trên vai, “Ngồi cho vững, đừng ngã xuống.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, thoáng cái ông ta đã hóa thành một con hắc long thật lớn phóng lên không trung. Mấy người đi cùng cũng hóa thành hình rồng tháp tùng phía sau.

Cự long chao liệng trên bầu trời, gió nổi mây giăng, hắc long giang ra đôi cánh rộng lớn. Rồng phương đông vốn không có cánh, chẳng qua ứng long nghìn năm quy tiên lại có được đôi cánh đen nhánh.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có tình yêu vẫn cảm thấy Tiểu Đằng rất yếu, Phượng Triều Nguyệt cũng như con gà bệnh. Thật ra bất kể là chế sư hay là tượng sư, đều thuộc hệ nhân viên văn phòng không thể chiến đấu mà.

Cho dù lợi hại như sư phụ, so với chiến tướng Ngao Ưng từ thời viễn cổ, cũng chỉ đáng mặt làm hậu cần mà thôi.