“Con…” Tôi vừa nói được một từ, Phong Ly Huyền đứng bên cạnh đã lập tức đỡ lời: “Là lỗi của tôi. Tôi không nên dẫn tiểu thư tới nơi này.”

“Đương nhiên cậu cũng trốn không thoát trách nhiệm đâu.” Sư phụ cong khóe miệng, Phong Ly Huyền thấy thế liền run rẩy.

“Đội trưởng, thôi cứ phạt tôi tối nay đi trực ca thay ngài đi. Đêm giao thừa mà để tiểu thư ăn tối một mình, đáng thương lắm…” Ánh mắt Phong Ly Huyền nhìn tôi tràn đầy thương xót.

Vẻ mặt sư phụ liền nhu hòa hẳn, vỗ vỗ Phong Ly Huyền, “Mẹ cậu còn đang chờ cậu về nhà kìa.”

“Không sao cả đâu!”

Phượng Triều Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, sau đó nhỏ giọng nói với sư phụ: “Nghe nói đêm nay Trần Bình tiểu thư của Trần gia sẽ mang vài món đồ tới thăm hỏi những quân nhân trực ban trong đêm giao thừa.”

“À…” Sư phụ gật gật đầu, hai người dùng ánh mắt đen tối cùng nhìn về phía Phong Ly Huyền, khiến người sau ù ù cạc cạc.

“Đêm nay phải nắm chắc cơ hội nha, chúng tôi chờ uống rượu mừng của cậu đó người anh em.”

Phong Ly Huyền bị sư phụ vỗ vỗ vai mà đỏ mặt, “Không phải như anh nghĩ đâu…”

Sau khi Phong Ly Huyền đi rồi, sư phụ nói với người đàn ông lạnh lùng bên cạnh: “Hôm nay cậu cũng về nhà nghỉ ngơi đi.”

Người đàn ông vẫn chưa mở miệng, lại nhìn về phía đám người, tôi cảm thấy hắn đúng là một kẻ trầm mặc kiệm lời, nhưng sư phụ dường như không cần hắn nhiều lời cũng có thể hiểu ý.

“Đừng lo, bên này tôi sẽ bảo Viêm Quân trấn thủ, không có vấn đề gì đâu. Hôm nay là giao thừa, cậu sớm về với vợ con đi.”

Người đàn ông gật đầu, tầm nhìn chuyển sang tôi, một lá bùa kẹp giữa hai ngón tay cháy lên, hóa thành một thức thần sói trắng nho nhỏ. Nhóc sói này chỉ lớn cỡ chừng một bàn tay nam giới, là phiên bản thu nhỏ của con sói trắng to lớn kia, nhưng lại cực kỳ đáng yêu.

Hắn đưa sói trắng nhỏ tới trước mặt tôi, sư phụ nói: “Chú Trương cho con đó, còn không mau cảm ơn chú đi.”

Tôi nhận lấy sói nhỏ, nói: “Cám ơn chú Trương.”

Đôi môi mím chặt của người đàn ông hơi cong lên, còn sờ sờ đầu tôi, sau đó liền nhảy lên sói trắng cưỡi gió mà đi. Quả nhiên là hắn có quan hệ huyết thống với lão Trương.

Con sói trắng nhỏ kia cũng thật đáng yêu, ôm rất ấm, khiến tôi quên bẵng đi nỗi sợ hãi vừa rồi. Chợt tôi cảm thấy như bị ai đó ôm lên, sau đó sư phụ vươn tay gõ gõ mũi tôi.

“Đừng tưởng rằng chuyện vừa rồi đã xong.”

Phượng Triều Nguyệt cũng bày ra vẻ mặt nghiêm khắc. Tôi nghĩ đến lúc nãy họ nói muốn phạt mình… rốt cuộc phải làm sao thì họ mới chịu tha cho tôi chứ?

“Con… con chỉ là muốn đến đưa điểm tâm thôi mà.” Vừa nói ra tôi mới nhớ, điểm tâm khó khăn lắm mới làm được đã mất rồi, sư phụ còn chưa ăn được miếng nào mà.

Tuy là làm không ngon lắm, nhưng ít nhiều gì tôi cũng muốn sư phụ nếm thử một miếng. Bây giờ thì lãng phí hết rồi.

Nhìn thấy tôi mang vẻ mặt thất vọng, sư phụ cười nhéo nhéo hai má tôi, “Được rồi, cha không tức giận đâu. Năm mới mà, đừng có làm ra vẻ đưa đám đó. Chúng ta kêu Tử Dạ cùng đến quán Tử Vị ăn cơm thôi. Buổi tối thì đi dạo chợ hoa.”

“Thật sao?” Tôi chỉ mới ăn ở quán Tử Vị có một lần, thật sự là ngon vô cùng. Mà tôi cũng cảm thấy rất thích thú với chợ hoa, xung quanh đó đều treo rất nhiều ***g đèn, buổi tối ắt hẳn sẽ thú vị lắm đây.

“Sư phụ, người đã đồng ý với con là sẽ không nuông chiều cô ấy nữa.”

Nào giờ tôi vẫn luôn ghét Phượng Triều Nguyệt, cái tên này thật sự rất đáng giận mà! Tôi thò đầu qua vai sư phụ mà nhăn mặt với hắn, người sau hơi ngạc nhiên, sau đó cười cười lấy tay búng mũi tôi.

Bị sư phụ bế nên tôi không dám lộn xộn gì, thế nên cái mũi cứ bị hắn vừa nhéo vừa búng. Tôi lấy tay che lại cái mũi, người sau cười nói: “Chuyện hôm nay nên phạt em như thế nào đây?”

“Cha, anh ấy ăn hiếp con.” Tôi lập tức méc, giờ tôi có chỗ dựa rồi, không thèm sợ hắn nữa đâu.

“Không phải con thích nó lắm sao?”

“Ai thích?” Lời vừa nói ra, tôi mới chợt nhớ hiện giờ mình đã biến thành Long Liên. Hình như Long Liên rất thích Phượng Triều Nguyệt. Nhưng tên này đâu phải người tốt. Tuy là bây giờ hắn còn chưa làm gì. Tôi có nên lén lút cảnh báo sư phụ không nhỉ?

Ngẩng đầu vừa lúc đối diện với ánh mắt của Phượng Triều Nguyệt, tôi cảm thấy hình như hắn đang nhíu mày. Chẳng hiểu vì sao trong lòng lại chợt nhói một cái.

“Em còn nhớ sáng nay anh nói gì không? Nếu lại tự đặt mình vào tình huống nguy hiểm, trong vòng một tuần anh sẽ không nói chuyện với em.”

Thật sự là một hình phạt khiến người ta không thể tưởng tượng được đó nha. Dù sao không nói chuyện với hắn thì tôi cũng chẳng chết chóc gì.

Một thiếu niên mặc quân phục bước tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Thiếu niên kia trông rất quen, nhìn rất giống…

“Báo cáo trưởng quan, trong vòng ba thước đã được dọn sạch, toàn bộ thuật giả bên địch đã bị bắt.” Thiếu niên liếc mắt nhìn tôi một cái, trên mặt liền lộ ra nụ cười vui vẻ.

Tôi thiếu chút nữa là hô to ‘Lớp trưởng’ rồi. Cô ấy không phải là nữ sao? Tôi nhớ rõ hình như cô ấy tự xưng là ‘Ta’, đó là cách xưng hô của nam giới thời xưa. Phát hiện ra sự thật kinh người này, tôi băn khoăn không biết lúc về có nên nói cho cậu lớp trưởng không đây.

Thiếu niên bước tới nhét vào tay tôi một cái chong chóng màu đỏ, “Lúc nãy vị đại nhân ở miếu Tam Nguyên tặng cho, tiểu thư cầm chơi đi.”

Cái chong chóng đó trông rất đẹp, tôi thổi vài cái, chong chóng lập tức xoay tròn.

Tôi nhớ lúc trước khi Viêm Quân nhìn thấy Liên trên sân thượng trường học thì rất đỗi kinh ngạc, lập tức hỏi ‘Ngươi là thứ gì’. Nếu bọn họ đã quen nhau từ lâu, hẳn là sẽ không hỏi như vậy. Nhưng Viêm Quân lại thật sự hỏi, hơn nữa còn hỏi là ‘Thứ gì’ chứ không phải là ‘Người nào’, vậy nói đúng ra cô gái tên Liên đó không phải là con người, cũng không phải là Long Liên mà Viêm Quân quen biết.

Thế nhưng, nhìn vào thái độ của Phượng Triều Nguyệt thì…

Càng nghĩ càng thấy lạ, tôi liếc nhìn Phượng Triều Nguyệt, ánh mắt người sau lại đang nhìn vào cái chong chóng trong tay tôi. Sau đó, hắn nói với sư phụ là phải về trung đoàn thẩm vấn tên ma vật trong cái bình sứ kia, cho nên không thể đi ăn cùng với chúng tôi.

Nhưng sư phụ lại giữ hắn lại, “Đều là người một nhà, giao thừa thì phải cùng ăn cơm chứ.”

Thật ra tôi chẳng muốn đi ăn chung hắn tí nào cả, chẳng qua hắn cũng là người thân rất quan trọng đối với sư phụ, cho nên tôi cũng nói giúp vài câu.

Phượng Triều Nguyệt đúng thật là chẳng thèm nói với tôi câu nào, hắn nói với sư phụ rằng sau khi ăn cơm xong vẫn sẽ về lại trung đoàn.

Mấy món ăn ở quán Tử Vị dường như còn ngon hơn cả lần trước tôi tới ăn. Đồ ăn cùng thịt thà đều rất độc đáo, không có chút hương vị phụ gia nào. Sau khi ăn xong, Phượng Triều Nguyệt về trung đoàn. Sư phụ dẫn tôi và Tử Dạ cùng đi dạo chợ hoa.

Thì ra sư phụ không phải là dẫn tôi đến chợ hoa của loài người, mà là chợ hoa của yêu quái nằm ven sông. Dưới bầu trời đêm, cây đại thụ trăm năm giữa sông được treo đầy ***g đèn đỏ rực, cái bóng phản chiếu dưới nước, trông như một nhánh cây lớn mọc trong nước đang nở đầy hoa sen rực rỡ.

Những con thuyền chất đầy hoa tươi và chậu hoa không ngừng cập vào bến. Mấy công nhân vận chuyển dùng tấm ván gỗ để bắc giữa thuyền và bờ, trên thuyền bày đủ các loại đèn ***g đủ màu, ảnh ngược dưới làn nước trông như ánh cầu vồng, cực kỳ xinh đẹp.

Không chỉ có thuyền bán hoa, trên sông còn có mấy thuyền nhỏ bán cháo Đĩnh Tử và các món ăn vặt khác. Các quầy sạp đều đã bày hàng. Con thuyền của quán Tử Vị là có nhiều người ghé đến nhất. Còn có thuyền của các cửa tiệm Tri Chức, Vong Ưu Cư Đẳng. Tôi vậy mà còn nhìn thấy một con truyền treo bảng hiệu Hữu Duyên Đường.

Tuy rằng tôi rất muốn qua đó xem thử, nhưng mà có đủ loại yêu quái và tiên gia không ngừng đến chào hỏi sư phụ, sau đó nhét vài món đồ nho nhỏ hay đồ ăn cho tôi, đương nhiên tôi cũng phải lễ phép đáp lại, cho nên hoàn toàn chẳng có thời gian đâu mà nói mình muốn đi chỗ nào.

Khó khăn lắm mới được yên tĩnh, nhưng sư phụ dường như lại gặp được bạn bè, bị người ta kéo đi uống trà đêm. Ngồi trên thuyền vừa uống trà ăn điểm tâm, vừa thưởng ngoạn cảnh sắc bên sông, cảm giác này thật sự rất tuyệt.

Cái người gọi là Lữ đạo sĩ kia còn rất hăng hái mà hẹn sư phụ đến Hồ Công Quán. Làm đạo sĩ mà còn trần tục như vậy, bạn nhậu cái gì kia chứ. Còn lão tiên sinh họ Cát là một người rất tốt bụng, cho tôi mấy món điểm tâm đều mang theo mùi vị xương bồ chín đốt. Thấy tôi có vẻ thích thú, ông ấy nói trông nhà còn rất nhiều, nếu thích thì cứ tới nhà ông hái lúc nào cũng được.

Thế nhưng cái chỗ ông ấy nói kia, bây giờ vẫn còn sao?

Đang trò chuyện vui vẻ, tôi chợt nghe có một khúc nhạc từ nơi xa xăm vọng tới. Một chiếc thuyền lớn chậm rãi chèo tới gần, cả thuyền sơn đỏ, thân thuyền được họa một con rồng đỏ năm vuốt, mũi thuyền cũng là một cái đầu rồng với đôi sừng dài nhọn.

“Là Hồng Liên thuyền của Ngao gia.” Có người kêu lên.

Vài người khác cũng lục tục đứng dậy, sư phụ dường như rất vui mừng, đi đến đầu thuyền cất cao giọng nói: “Đời người có mấy cái trăm năm, nuối tiếc những ngày lành cảnh đẹp, để mộng qua nhanh.”

Bên kia có một người đàn ông mặc trang phục màu đen đứng ở mũi thuyền, trả lời: “Mời bạn bè cùng đến xem, trước chén thơm uống cạn, ca vang.”

“Cứ say tràn, mặc cho hai vầng nhật nguyệt, qua lại như thoi đưa.” Hai người nói cùng một lúc, sau đó cười lên ha hả, người đàn ông kia nhảy từ đầu thuyền xuống, thân thủ nhanh nhẹn, bước chân vững vàng, ngay cả khi thân tàu thoáng lắc lư cũng không lộ vẻ bối rối.

Bản edit có sự tham khảo qua bài thơ của Nguyên Hiếu Vấn.

Những khách hàng trên thuyền đều hành lễ với người này. Người đàn ông đó mặc Đường trang màu đen, bên trên thêu hình rồng năm móng bằng chỉ vàng trông cực kỳ sống động. Mỗi cử chỉ của người nọ đều tràn ngập quý khí và uy nghiêm, khí thế trên người có thể sánh ngang với sư phụ. Người đó còn mang một đôi con ngươi màu xám hẹp dài mà sắc bén, không giận tự uy, chắc chắn không phải người tầm thường.

Những người khách khác đều gọi người nọ là “Ngao đại nhân”, chẳng lẽ là Long tộc?

“Con bé Liên này, mấy tháng không gặp, chẳng lẽ quên tại hạ rồi?”

Lời nói của người đàn ông khiến tôi hoàn hồn trở lại, vội nói: “Không phải. Liên nhi xin ra mắt Ngao thúc thúc.”

“A… Thôi biết rồi.” Người đàn ông quét mắt khắp người tôi một lượt, ánh mắt sắc bén kia có thể so được với tia X quang.

“Hôm nay người yêu không ở cạnh, thảo nào mất hồn mất vía như thế.” Chẳng đợi tôi kịp phản bác, người kia đã quay sang nói với sư phụ: “Xem ra là con gái lớn khó giữ, chén rượu mừng này chắc sang năm là tôi được uống rồi.”

Sư phụ ha hả cười nói: “Còn sớm.”

Người nọ và sư phụ là bạn bè lâu năm, cực kỳ thân thiết. Nghe nói hắn là vị chủ nhân thứ hai của một dòng họ lớn thuộc Long tộc. Vị chủ nhân đứng đầu gia tộc đang mang thai, cho nên không tiện xử lý việc trong tộc, thế nên có chuyện gì đều giao cho hắn xử lý.

Dường như giống cái trong Long tộc rất ít, cho nên chuyện vị nữ chủ nhân đứng đầu gia tộc kia mang thai được xem là việc lớn trong tộc.

“Tôi dự định tạm dời toàn tộc sang Hồng Kông.”

Sư phụ vì những lời này của đối phương mà kinh ngạc không thôi, “Chừng nào đi?”

“Sang năm liền đi. Tôi sẽ qua bên kia chuẩn bị trước, chuyện di dời cả một tộc như thế này cũng phải mất nửa năm mới xong được.” Người đàn ông uống cạn ly rượu, dường như có chút bất đắc dĩ, “Trong tộc không chỉ có một người đang mang thai, chúng tôi phải tìm đến nơi có hoàn cảnh yên ổn.”

“A Kiền, anh cũng đi cùng tôi đi. Hiện giờ cục diện chính trị khá rối ren, tôi cảm thấy dường như sẽ có việc lớn xảy ra, người nọ cũng không đáng tin.”

Sư phụ lại lắc đầu, “Tôi không thể đi. Ngay cả tôi cũng đi thì còn ai bảo vệ nơi này nữa?”

Người đàn ông thở dài, vỗ vỗ vai sư phụ, “Vậy phải cẩn thận.”

“Không sao cả. Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, tôi lại đi tìm anh.”

Cuối cùng, người đàn ông dặn dò sư phụ phải chú ý đến lão quân nhân họ Viên kia. “Cái lão già họ Viên dường như đang có kế hoạch gì đó, anh phải đề phòng người này.”

Bởi vì sư phụ uống say, cho nên tôi không thể nói với ông ấy chuyện tôi thật ra không phải là Liên. Chúng tôi trở lại ngôi nhà bên Suối Dây leo, nằm trên giường gỗ khắc hoa, tôi cứ cảm thấy là lạ, trong lòng dường như quên mất điều gì rất quan trọng, có một loại cảm giác mất mác không nói rõ được.

Lăn qua lộn lại cả buổi trời cũng không thể ngủ được, tôi nhìn những chùm hoa tử đằng xinh đẹp bên ngoài cửa sổ đang lặng lẽ tỏa sắc trong đêm, đột nhiên phát hiện trên khung cửa sổ có một cái chong chóng đủ màu sặc sỡ.

Không giống cái của Viêm Quân cho tôi, cây chong chóng này có cán bạc, còn được đính mấy vật trang trí bảy màu, nhìn kỹ sẽ phát hiện trên chong chóng còn được chạm hoa văn, khi xoay tròn lại càng đẹp hơn.

Sáng nay hoàn toàn chẳng có thứ này, là ai đặt nó ở đây?

Tôi xoay xoay cái cán chong chóng bằng bạc, lại nhìn thấy bên dưới có khắc ký hiệu trăng non. Tôi bế sói nhỏ ra khỏi phòng, lúc bước xuống lầu thì nhìn thấy Tử Dạ đang cầm một hộp gấm đựng đồ ăn đi vào phòng bếp.

“Tử Dạ, trễ vậy rồi còn đưa cơm cho ai thế?” Tôi nhịn không được mà đi hỏi Tử Dạ.

“Tiểu thư còn chưa ngủ sao?” Tử Dạ nói, “Tiểu thư là quên cầm hộp cơm về đúng chứ. Vừa rồi Phượng đại nhân đem về giùm.”

Tôi nhìn hộp gấm kia, đúng là cái hộp mà hôm nay tôi dùng để đựng điểm tâm, nhưng nó bị mất rồi mà. Tôi mở nắp ra, phát hiện điểm tâm bên trong không còn một miếng.

“Vậy… anh ấy đang ở đâu?”

“Phượng đại nhân đang uống rượu trong sân, có lẽ lát nữa sẽ về phòng.”

Chẳng hiểu vì sao mà chân tôi lại tự động chạy về phía đình viện, Phượng Triều Nguyệt đang ngồi uống rượu một mình trên bàn đá. Nhìn bóng dáng lẻ loi cô quạnh của hắn, trái tim tôi cảm thấy đau đớn vô cùng. Đó không phải là cảm xúc của tôi, mà là của Long Liên.

Cô gái này chắc hẳn là thích Phượng Triều Nguyệt vô cùng.

“Anh không lạnh sao?” Tôi ôm sói trắng nhỏ ra, đặt trong tay hắn, “Cho anh sưởi tay này.”

Người sau không trả lời, tôi nhớ rằng hắn đã bảo là sẽ không nói chuyện với tôi trong vòng một tuần. Tôi tự động ngồi lên trên ghế đá, cho dù quần áo tôi rất dày, nhưng vẫn cảm nhận được cái lạnh khi ngồi lên ghế.

Một đôi tay luồn dưới nách mà bế tôi lên, Phượng Triều Nguyệt ôm tôi vào lòng, cũng thả lại sói nhỏ vào trong tay tôi.

“Mấy cái điểm tâm đó là anh ăn hết sao?”

Người sau gật đầu, cọ cọ lên vai tôi. Người này đặc biệt đi tìm hộp gấm về, còn ăn hết mấy thứ điểm tâm không đẹp mắt kia, cũng vì thứ đó là do chính tay Long Liên làm. Cái chong chóng kia cũng vậy, bởi vì Long Liên yêu thích thứ người khác tặng cho, thế nên hắn liền ghen tị, lập tức đi làm một cái tốt hơn.

Mùi rượu hòa lẫn với mùi hoa tử đằng tràn ngập trong không khí, khiến tôi cảm thấy bản thân dường như cũng có chút say. Đầu óc tôi bắt đầu mơ hồ, nhưng có một câu nhất định phải nói cho hắn biết.

“Hứa với em, đừng làm ra bất cứ chuyện gì phản bội lại sư phụ.”

Tôi cảm nhận được động tác của hắn hơi cương cứng, sau đó càng ôm tôi chặt hơn. Thật ra tôi cũng không hiểu, rõ ràng là hắn thích Long Liên đến thế, vì sao sau này lại làm ra chuyện như vậy? Vì sao lại oán hận sư phụ?

Tôi nặng nề chìm vào giấc ngủ, lần nữa tỉnh giấc, lại phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng Long Liên. Nhưng chỗ tôi ngủ cũng không phải là trên giường, mà là trên bàn trang điểm.

Tôi trong gương vẫn là Đỗ Tử Đằng, mà có lẽ kia chỉ là một giấc mộng Nam Kha.