“Này này, mấy người không thể đậu xe ở đây được.” Ngõ nhỏ này rất chật hẹp, sẽ gây tắc đường mất. “Anh muốn tôi buôn bán kiểu gì đây?”

“Đừng vậy mà, nhìn xem chúng ta là quan hệ gì chứ?” Phạm Vô Mệnh vẫn như vậy, bộ dáng khoát vai tôi cứ như là quen thuộc lắm.

Bọn họ là vô sự bất đăng tam bảo điện, nhất định là có vấn đề. Hơn nữa mỗi lần dính dáng đến quỷ soa thì chẳng gặp được chuyện gì tốt đẹp cả. Nếu không phải là muốn mượn Iphone thì tôi thật chẳng muốn cho họ vào tí nào.

Vô sự bất đăng tam bảo điện: Không có việc thì không tới tìm.

“Có chuyện gì? Nói đi. Đừng có cản trở việc buôn bán của tôi.” Tôi bắt đầu làm ra vẻ mặt không kiên nhẫn.

Người sau bày ra biểu tình đau khổ, “Chế sư đại nhân lạnh lùng như vậy, thiệt khiến người ta đau lòng quá…” Nói xong còn dùng ngón tay nâng cằm tôi lên, cố ý tới gần, tựa như muốn hôn.

Tôi vừa định hất tay hắn ra, chợt gương mặt Phạm Vô Mệnh đã bị một cái khay chặn lại. Nha đứng phía sau tôi, tay cầm cái khay bưng trà, lạnh lùng nói: “Trong tiệm cấm trêu ghẹo ông chủ.”

Chẳng biết vì sao nghe xong những lời này tôi lại không thể nào cảm thấy thoải mái được, cứ như tôi thường xuyên bị trêu ghẹo không bằng. (Tiếng trời: Thật sự là vậy mà.)

Tạ Tất An kéo áo Phạm Vô Mệnh, thảy hắn qua một bên, cúi chào tôi một cái rồi nói: “Đã vô lễ rồi, xin chế sư đại nhân tha thứ.”

Thật ra tôi cũng chẳng tức giận gì, cái cúi đầu này của Tạ Tất An thật sự tôi không dám nhận. Nói sao thì người ta cũng là quỷ soa của địa phủ, sau này chết đi tôi cũng phải đến đó báo danh thôi, không thể để chuyện bé xé ra to được.

“Không sao cả. Rốt cuộc các anh đến có việc gì?” Có thể khiến cho Tạ Tất An ăn nói khép nép thế này, chắc chắn là có việc hệ trọng rồi. Giống như lúc trước bọn họ lần đầu tìm tới cửa ấy, còn có chuyện của Lục tiên sinh nữa, chỉ cần là địa phủ tìm đến thì mấy vụ làm ăn này tôi không thể không nhận.

“Thành thật mà nói, hiện giờ chính bản thân tôi cũng đang sứt đầu mẻ trán đây, chuyện của hai vị có thể phải dời lại.”

Hai người kia nhìn nhau một cái, Tạ Tất An nói: “Thật ra cũng không phải việc khó khăn gì. Chúng tôi chỉ muốn mượn một thứ của chế sư đại nhân thôi.”

Quả nhiên! Hiện giờ tôi cũng đâu có thời gian chế tác mấy thứ này nọ đâu. Chuyện của anh họ… Tôi chợt phát hiện Nha đang không ngừng nháy mắt nhìn tôi ra dấu.

“Vậy mời các anh ngồi xuống nói chuyện vậy.” Tôi mời hai vị quỷ soa kia ngồi xuống, dặn Nha đi châm trà.

“Chúng tôi muốn mượn Khổn Tiên Tác của chế sư đại nhân dùng một chút.”

Lời mở đầu cũng đi thẳng vào vấn đề quá chứ. Tạ Tất An làm việc có hiệu suất thật, không giống tên Phạm Vô Mệnh kia, thật chẳng biết hắn định làm cái quỷ gì nữa. (Tiếng trời: hắn chỉ là muốn trêu ghẹo cậu thôi.)

“Mượn thì không thành vấn đề…” Địa phủ hầu như đều dùng còng tay, cho dù là ác quỷ cũng không nhất thiết phải dùng Khổn Tiên Tác đi. Thế nhưng tôi cũng không muốn xen vào việc của người khác.

Tôi vừa định đồng ý, đã thấy Nha không ngừng nháy mắt với mình. Tôi nhìn Tạ Tất An, “Chẳng qua, đây là hàng không bán của cửa tiệm chúng tôi, không thể cứ cho người khác mượn được…”

“Giá cả cứ tùy chế sư đại nhân quyết định.”

Oa Hào phóng thiệt nha, tôi thật muốn nếm trải cái mùi vị hét giá trên trời quá đi. Thế nhưng Nha lại dùng ánh mắt nghiêm khắc quét qua, áp lực thiệt lớn quá chừng.

“Tôi không thiếu tiền.” Nói ra câu này đúng là dối lòng mà, tiền của tôi (>O