“Cái gì???”

Lúc này, bà cụ thực sự sửng sốt, nhìn Chu Ngôn bằng ánh mắt đầy hoài nghi: “Cậu... tại sao cậu biết?”

Chu Ngôn tỏ vẻ đây là điều hiển nhiên nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Đương nhiên là cuốn sách nói cháu biết...”

[Phượng Ban Công: Số cuối cùng trong đầu số điện thoại di động của con trai bà cụ là 7021, trong khi số cuối kẻ lừa đảo là 7012. Điểm giống nhau này chứng tỏ kẻ lừa đảo là người quen của con trai bà cụ. Cứ điều tra theo theo hướng này.]

Chưa bàn đến việc người quen phạm tội, chỉ bằng vào số điện thoại di động này là đã có thể dễ dàng lừa gạt những bà cụ như thế này.

Quả nhiên, Lý Hoán ở bên cạnh cũng sửng sốt. Cô nhìn bà cụ bên cạnh, nhận ra phản ứng của cụ như thế, bèn biết rằng cái gã tên Chu Ngôn này đã nói đúng rồi.

Tuy nhiên, làm sao mà anh ta biết được? Ngoại trừ bà cụ ra, người nào có thể biết mấy vấn đề mang tính chi tiết thế này chứ?

“Chẳng lẽ anh là...” Lý Hoán đột nhiên giật mình, sợ hãi nhìn chằm chằm Chu Ngôn.

“Này, đừng suy nghĩ vớ vẩn. Tôi cũng không phải là kẻ lừa đảo.” Chu Ngôn nhanh chóng cắt ngang suy nghĩ của Lý Hoán: “Nếu tôi là kẻ lừa đảo, tôi cũng sẽ không ngu ngốc đến nỗi xuất hiện trước mặt hai người.”

“Nhưng… Làm cách nào mà cậu biết số điện thoại của con trai tôi?” Bà cụ hỏi trong sự bàng hoàng; có vẻ bà ấy rất quan tâm đến những chuyện liên quan đến con trai mình.

Chu Ngôn nhún vai: “Sở dĩ cháu nói số đuôi vừa rồi chỉ là muốn chứng minh năng lực của cháu cho bà rõ. Về phần vì sao cháu biết, bà không cần phải xen vào. Đương nhiên là tôi có phương pháp của chính mình... Thật ra,... tôi là một thám tử lừng danh”

“Thám tử lừng danh... à?” Lúc này, cả bà cụ và cô gái đều đồng thanh lặp lại từ đó.

Chu Ngôn cũng không biết cụm từ [Thám tử lừng danh] ở thế giới này có địa vị gì. Nhìn biểu hiện của hai người này, hắn chắc mẫm đây là một dạng title rất lợi hại.

“Quá... quá tốt rồi! Đúng là ông trời đang giúp tôi mà!” Bà cụ đột ngột nói, thế mà còn chắp hai tay trước ngực, xá lấy xá để với trần nhà bên trên. Hành động này giống như chỉ cần gặp một thám tử lừng danh, mọi chuyện đều có thể giải quyết cả.

Nhưng Lý Hoán đột nhiên tỏ vẻ khó hiểu: “Nhưng... nếu anh là thám tử lừng danh, [Chu Ngôn]... dường như tôi chưa từng nghe đến cái tên này?”

Chu Ngôn ngạc nhiên: “Hả? Vậy có gì đâu mà lạ? Chẳng lẽ cô có thể nhớ rõ tên của tất cả các thám tử lừng danh ư?”

Ai mà ngờ, Lý Hoán thật sự gật đầu: “Đúng vậy, tôi thuộc nằm lòng ‘Bảng xếp hạng thám tử’ cơ mà. Ngoài những thám tử ở cấp [Charlotte] tối cao, còn có những cấp bậc khác như [Poirot] hay [Ci] thấp hơn một chút, thậm chí là [Rennes], tôi đều biết hết. Thế nhưng mà, trong những cấp độ này, hình như đâu có ai tên Chu Ngôn đâu?”

Lúc này, Chu Ngôn cũng muốn cạn lời, chẳng biết phải giải thích thế nào.

Vốn dĩ, hắn muốn dùng danh nghĩa thám tử lừng danh để tạo lòng tin và thừa cơ hội giúp đỡ bà cụ này lấy lại tiền, từ đó đòi một khoản phí hỗ trợ. Nhưng ai ngờ được, lần này bản thân hắn lại chạm mặt với một fan cuồng thám tử.

Thực ra, chẳng phải do Chu Ngôn hời hợt trong vụ này, chỉ là do tư duy hiện tại của hắn vẫn còn mắc kẹt trong thói quen suy nghĩ về hình ảnh nghề nghiệp thám tử tư xoàng xỉnh ở thế giới cũ. Chẳng ai có thể tưởng tượng nổi, thế giới này lại có riêng một ‘bảng xếp hạng thám tử’ như thế này.

Và phải nói rằng, những người như Lý Hoán, những người thực sự có thể thuộc nằm lòng "Bảng xếp hạng thám tử", chắc chắn nằm trong khu vực thiểu số.

Sau một thoáng bối rối, Chu Ngôn lập tức tự giấu đi cảm xúc của bản thân.

“Ha ha, mặc dù không biết tại sao cô lại thuộc lòng bảng xếp hạng này để làm gì, nhưng cô gái trẻ này, thế giới thám tử không đơn giản như cô vẫn nghĩ đâu! Có một vài cái tên sẽ không xuất hiện trong danh sách...” Hắn mỉm cười, giả vờ bí ẩn và nói một câu mơ hồ như vậy.

Câu chốt này là do hắn tạm thời vắt óc nghĩ ra, và sau đó là không dám nói gì thêm nữa, ngộ nhỡ lộ tẩy thì toi mạng.

Còn về hiệu quả của câu này... Khỏi nói nhé, đúng thật là có tí hiệu quả đấy!

Dường như Lý Hoán đã tự ảo tưởng ra một ít nội dung xuất sắc. Cô tỏ ra hơi lo lắng và gật đầu nhẹ theo kiểu... “biết roài, biết là có bí ẩn bên trong roài!!!!”.

“Ok... thôi, tôi không dám hỏi thêm nữa.”

“Ừm.” Chu Ngôn nhanh chóng đá sang vấn đề khác: “Vậy thì, giờ nói về tiền hoa hồng đi. Hai người biết đấy, chi phí để thuê một thám tử lừng danh không hề rẻ.”

Khi nói đến giá cả, vẻ mặt của bà cụ đang từ trạng thái đầy hy vọng chuyển sang lo lắng dần: “Nhưng... nhưng tôi không có tiền...”

“Đừng lo lắng, sau khi cháu thu hồi tiền về cho bà, lúc đó bà có thể trả cho cháu… Về phần bao nhiêu… khoảng 20.000 tệ nhé.” Chu Ngôn nói.

Đây cũng là cái giá mà hắn cân nhắc một hồi mới quyết định.

Dù gì thì hắn cũng là thám tử giả, chuyện này nếu bị lộ ra ngoài thì thật xấu hổ.

Nhưng nếu hắn thực sự giúp bà lão này thu hồi 200.000 tệ, thì dù có phải là thám tử hay không, thì việc thu 1/10 chi phí xử lý dựa trên tổng số tiền cũng là hợp tình hợp lý. Chưa kể, hắn còn là người đã cứu sống bà cụ.

Nghe báo giá hoa hồng là 20.000 tệ, bà cụ cũng rất xót xa. Dù gì thì bà cũng già rồi, chẳng biết sau này có tiếp tục đi làm được hay không, nên 20.000 tệ này có lẽ là số tiền cuối cùng mà bà có thể kiếm được trong đời.

Tuy nhiên, so sánh với 200.000 tệ, bà gật đầu ngay lập tức.

“Xong, quyết định thế nhé.” Chu Ngôn nói: “Vậy thì bây giờ, xin hãy cung cấp cho tôi một số thông tin.”

Chu Ngôn hỏi bà cụ về số tài khoản của bà, số tài khoản của kẻ lừa đảo đã gửi tiền 2 lần, số điện thoại của con trai bà cụ và kẻ lừa đảo.

Bà cụ đều cung cấp đủ cả... Hiện tại, bà chẳng có gì phải lo lắng nữa, vì tiền đã bị lừa hết rồi mà.

Về Chu Ngôn thì sao?

Trong khi bà cụ đang lật xem các bản ghi cũ, hắn đang nhanh chóng lướt xem điện thoại.

Những gì mà hắn đang tìm kiếm trên mạng là các mẩu báo về những trường hợp lừa đảo trong mấy năm gần đây.

Cũng không biết tại sao, Chu Ngôn đọc mấy mẩu báo này còn nhanh hơn đọc sách. Chỉ đọc vài đoạn đầu của một bài báo, hắn có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, như thể bản thân hắn rất có kinh nghiệm về những sự vụ như thế này vậy.

Nhưng Chu Ngôn hoàn toàn không để ý đến sự kỳ lạ ở phương diện này của bản thân. Hắn hoàn toàn đắm chìm vào bên trong màn hình điện thoại.

10 phút sau, Chu Ngôn gần như đã đoán ra được thủ đoạn mà những kẻ lừa đảo này sử dụng. Đồng thời, hắn cũng kịp thời xem xong quy trình chuyển tiền và phương thức làm việc của các ngân hàng tại thế giới này.

Về phần kết quả, rõ ràng là nó gần giống hệt với thế giới trước khi hắn tái sinh.

Trong trường hợp này, Chu Ngôn càng tự tin hơn... Dù sao đi nữa, hắn cũng không biết tại sao mình lại tự tin như vậy, chỉ cảm thấy chính mình có thể dễ dàng lấy lại tiền từ tay những kẻ lừa đảo kia.

“Được rồi!” Chu Ngôn ngẩng đầu lên. Lúc này, bà cụ cũng đã viết xong tất cả các số tài khoản và số điện thoại mà Chu Ngôn cần vào một tờ giấy.

Chu Ngôn cất mảnh giấy vào túi: “Có mấy cái này là đủ rồi, nhưng cháu cần chút thời gian chuẩn bị. Sáng mai, cháu sẽ gọi điện cho cụ sau. Còn bây giờ... ngày mai gặp lại nhé.”

Nói xong, Chu Ngôn định đứng dậy rời đi.

Nhưng......

“Không được!” Đột nhiên, cô gái tên Lý Hoán hô to: “Tôi... Chúng tôi... hơi lo lắng!”

Cô ấy do dự một lúc, cuối cùng cô ấy mới ngượng ngùng nói những gì mà mình đang nghĩ.

Cũng khó khách, rốt cuộc thì Chu Ngôn chỉ là một người xa lạ. Mặc dù hắn tự xưng là thám tử lừng danh, nhưng... vẫn rất đáng ngờ.

Ngộ nhỡ hắn nói dối thì sao?

Mặc dù tài khoản của bà cụ đã hết sạch tiền, nhưng ai biết được những kẻ lừa đảo này còn sử dụng những chiêu trò điên cuồng nào khác nữa? Chẳng hạn như hắn sẽ sử dụng tài khoản ngân hàng của bà cụ để vay tiền, cuối cùng khiến bà cụ khơi khơi ôm nợ một khoản tiền lớn thì sao?

Vì vậy, Lý Hoán rất thận trọng. Cô không muốn Chu Ngôn rời khỏi tầm mắt của mình.

Chu Ngôn nhìn Lý Hoán, hiểu ý của người phụ nữ này.

Hắn đành giang tay ra một cách bất đắc dĩ: “Ừm, tôi biết hai người vẫn còn nghi ngờ tôi, nhưng mà... Đã muộn thế này rồi, phỏng chừng ngân hàng sắp đóng cửa... Giờ phải làm sao? Tôi e là hôm nay không kịp giúp hai người xử lý xong phần hợp đồng này đâu. Chẳng lẽ hai người định đi theo tôi cả đêm?

Thật vậy, quãng thời gian từ giờ đến tối không đủ để giải quyết xong chuyện này...

Nhưng dù nói như vậy, thái độ của Lý Hoán vẫn rất kiên quyết.

“Thực xin lỗi, nhưng quả thật tôi không yên tâm, hy vọng anh thông cảm.” Cô nói: “Về phần đi theo anh... hẳn là bà cụ cũng không chịu nổi. Cơ mà, tôi có thể đi theo anh.””

Lần này, Chu Ngôn lại khá vui vẻ nha.

“Haha, cô nói chuyện thẳng thắn thật đấy. Nhưng mà... cô không cần phải làm như vậy đâu. Dù cô không cần ngủ nhưng tôi cần đấy. Chẳng lẽ cô đứng cạnh tôi cả đêm trong lúc tôi nằm ngủ à?”

Vẻ mặt của Lý Hoán vẫn rất nghiêm túc... Đúng vậy, cô thật sự không thể đi theo tên này cả đêm.

Nhưng đột nhiên, dường như Lý Hoán chợt nghĩ ra điều gì đó.

“Tôi có cách rồi...” Cô nói: “Anh có thể đến nhà tôi ngủ!”

Chu Ngôn: “???????????”