Editor: Chôm Chôm

Chờ khăn lau qua hai lần, Vệ Cảnh hoàn toàn tỉnh táo, tinh thần phấn chấn, hắn vẫy tay, để người hầu mang chậu đồng đi xuống, cả người thoải mái không ít. 

“Ngươi về sau có thể dùng cách này, để nước lạnh kích thích một chút, làm đầu óc tỉnh táo rất nhanh. Đặc biệt là vào mùa đông, nếu có việc gấp cần làm, phải từ trong chăn ấm đi ra, muốn làm bản thân nhanh chóng bình tĩnh, dùng nước lạnh rửa vài lần là tốt rồi.” 

Vệ Cảnh bước tới long án, trên mặt bàn đã để vài chồng tấu chương, chồng chất như núi nhỏ.

hắn không chút để ý mà truyền thụ kinh nghiệm cho Viên Diệu Diệu, sau đó đối mặt với đống tấu chương nhíu mày. 

Đối với tình trạng tấu chương chồng chất như núi như vậy, hắn cực kì bất mãn. 

Thế này không phải quá nhiều hay sao, thật không biết mấy triều thần đó đến cùng là ăn cái gì không biết. 

Vệ Cảnh nói thầm hai câu trong lòng rồi cầm bút, chuyên tâm xử lý tấu chương. 

Viên Diệu Diệu chống cằm, cẩn thận xem nam nhân chuyên chú phê tấu chương, giống như hoàn toàn quên đi mọi việc xung quanh, từng nét bút đều rất nghiêm túc, chỉ là mày vẫn luôn nhíu chặt, giống như có chuyện rất khó khăn. 

Quả nhiên nam nhân lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất.

Viên Diệu Diệu nhẹ nhàng ngáp hai cái, cảm thấy lúc Hoàng thượng chuyên chú phê tấu chương, so với ngày thường khác nhau rất nhiều, giống như đổi thành người khác. 

Lại nhớ tới người vừa véo eo nàng lúc trên kiệu, càng như là hai người khác nhau. 

Viên Diệu Diệu kéo khoé miệng, nghĩ đến vừa rồi Hoàng thượng truyền kinh nghiệm cho nàng, dùng nước lạnh rửa mặt để nhanh tỉnh táo, đặc biệt là vào mùa đông, nói vậy hẳn là Hoàng thượng từng làm qua vô số lần. 

không biết có bao nhiêu buổi sáng sớm, bên ngoài trời còn chưa sáng, Hoàng thượng đã bắt đầu phải nghĩ xem nên ứng phó với mấy thần tửtrên triều như thế nào. 

Sau khi Vệ Cảnh xem mấy cuộn tấu chương có chuyện khó khăn, liền cảm thấy sự tình có chút khó giải quyết. 

hắn giơ tay nhéo mũi, nhẹ nhắm hai mắt lại, giống như muốn để bản thân nghỉ ngơi đôi chút. 

Kết quả, lúc hắn ngẩng đầu lần nữa, liền phát hiện Viên Diệu Diệu vẫn ngồi ở kia, tay chống cằm phát ngốc nhìn hắn. 

Đến tận khi hắn nhìn nàng một lát, bốn mắt hai người nhìn nhau. Viên Diệu Diệu mới có chút tỉnh táo. 

“Muốn vào trong ngủ không?” Vệ Cảnh chỉ giường bên trong điện, nhẹgiọng hỏi. 

hắn đương nhiên biết cố bắt một người không được ngủ là chuyện thống khổ đến cỡ nào, gọi Viên Diệu Diệu đi cùng, chỉ là muốn nàng ngồi cùng kiệu với mình mà thôi. 

Tuy rằng hắn còn muốn Viên Diệu Diệu tiếp tục ở bên cạnh, nhưng nhìn bộ dạng phát ngốc của nàng, liền có chút thương tiếc. 

Vốn dĩ là chuyện của hắn, cớ gì phải để người khác chịu tội cùng, nếu hầu hắn thức đêm, đến hôm sau mà sinh bệnh, chỉ sợ Viên Diệu Diệu lại mắng hắn.

rõ ràng Viên Diệu Diệu trước mắt, chưa từng mắng hắn, nhưng ấn tượng bên trong hắn, cảm thấy nếu chọc Viên Diệu Diệu nóng nảy, nàng sẽ mắng người.

Kỳ thật nghĩ lại, ý tưởng này thật quái dị. Viên Diệu Diệu đứng lên, kéo làn váy đi về phía trước. 

“Tiểu Khang tử, sai người chuẩn bị giường đệm, đừng để mt bị cảm lạnh.”

Vệ Cảnh căn dặn một câu rồi tiếp tục cúi đầu làm việc. 

Kết quả, hắn vừa mới tiếp tục làm, lại có cảm giác có ngừoi tới gần. Ngẩng đầu lên, liền thây Viên Diệu Diệu đã tới trước mặt hắn. 

“Hoàng thượng một mình làm việc sẽ nhàm chán, không bằng để tần thiếp giúp ngài mài mực, bầu bạn bên cạnh.”

Nàng nói xong liền cầm nghiên mực bắt đầu mài. 

Khoé miệng Vệ Cảnh nhẹ nhàng giơ lên, trên mặt lộ ra một chút thần sắc vui vẻ, đáy lòng mềm nhũn. 

Quả nhiên khi nàng tự chủ động nói muốn cùng hắn thức đêm, cảm giác thật tốt. 

“Ống tay áo của ngươi còn chưa xắn tốt, đến lúc đừng để mực còn chưa mài xong, đã làm mình bị bẩn.” 

Vệ Cảnh buông bút lông trong tay, tự mình giúp nàng cuốn ống tay áo, ngón tay ngẫu nhiên chạm vào cổ tay non mịn của nàng. 

Hằng năm hắn đều luyện cưỡi ngựa bắn tên, ngón tay nhiều vết chai, nên trong lúc lơ đãng ma sát đụng chạm, làm nàng sinh ra một loại xúc cảm kỳ diệu. 

Đến khi hắn buông tay, hai người nhìn nhau cười. 

Ngay sau đó, Ngôi cửu ngũ vùi đầu phê duyệt tấu chương, Viên Diệu Diệu chuyên tâm mài mực. 

yêu cầu của Hoàng thượng với mực nước rất cao, cũng may đời trước Viên Diệu Diệu đã luyện tập rất thành thục, cho nên giờ phút này cũngkhông cần quá mức lo lắng, chỉ cần phát huy trình độ là được. 

Sau khi Viên Diệu Diệu mài mực thật tốt, Vệ Cảnh vẫn còn đang đọc tấu chương, mày hắn lại tiếp tục nhăn lại. Giống như từ lúc bắt đầu, đối với chồng tấu chương này, Hoàng thượng chưa từng vui vẻ, trước sau đều là bộ dạng rối rắm. 

Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng hít thở xung quanh cũng không giống nhau.

Vệ Cảnh hoàn toàn chìm đắm vào việc phê tấu chương, Lý Đức đi đến chỗ ở của mình nghỉ tạm. 

Tuy hiện giờ Hoàng thượng chưa ngủ, nhưng đã đến giờ Lý Đức thay ca, nếu hắn không đi ngủ, chắc hẳn ngày mai cũng không có thời gian ngủ, cho nên không bằng thừa dịp nghỉ ngơi một lát. 

Tiểu Khang tử cũng là một con cú đêm, lúc Lý Đức không ở bên Hoàng thượng thì chính là hắn hầu hạ, tránh cho lúc Hoàng thượng muốn điều gì, những người khác không hiểu thánh tâm. 

Viên Diệu Diệu ban đầy hết sức chuyên chú nhìn hắn, sau đó là chống cằm nhìn, cuối cùng là nằm bò ra ngắm. 

Từ ban đầu là trừng tròn hai con mắt, lại đến nhẹ nhàng nhắm lại, hiển nhiên là con nghiện ngủ lại đến. Cộng thêm nơi này của Hoàng thượngkhông có đồ gì chơi, nàng mệt rã rời cũng là chuyện bình thường. 

Lúc Vệ Cảnh lấy lại tinh thần từ trong đống tấu chương, quay đầu liền thấy Viên Diệu Diệu ghé vào bàn ngủ đến bình yên. 

Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thở sâu thông thuận, hiển nhiên là đã đivào mộng đẹp.

Chẳng qua cặp mày chau lại, giống như ngủ không an ổn, không biết có phải do mơ về chuyện không tốt hay không. 

“Ở chỗ này liền ngủ rồi?” Vệ Cảnh cười khẽ một tiếng.

hắn vừa nói ra lời, chính mình cũng không tự chủ mà ngáp một cái, hiển nhiên cũng cực kì mệt. 

hắn đẩy tấu chương trên bàn sang bên cạnh, hiển nhiên là không muốn xem tiếp, đống lớn tấu chương phía trước đã bị quét một tảng lớn, hiệu suất của Hoàng thượng vẫn rất nhanh. 

“đi thôi, lên giường ngủ.” hắn kề sát tai nàng nói nhỏ. 

Viên Diệu Diệu không mở mắt, hiển nhiên đã ngủ rất say, không muốn động đậy. 

Vệ Cảnh cúi người, nhẹ nhàng bế nàng lên, nhưng có đôi chút lảo đảo. 

Dù sao thì, uống rượu xong hắn liền đi ngủ, ngủ dậy lại bắt buộc chính mình tỉnh táo, cuối cùng còn phê duyệt tấu chương lâu như vậy, đầukhông còn tỉnh táo cũng là bình thường. 

Tiểu Khang tử đang đứng một bên kia cũng cực kì chú ý đến động thái bên này của Hoàng thượng sau khi tỉnh, nhìn thấy Hoàng thượng ôm mt lảo đảo đôi chút, giống như sắp ngã, tim nhảy lên đến cổ họng, cũng may cuối cùng Hoàng thượng ổn định lại được, tâm tình hắn cũng buông lỏng xuống. 

Vệ Cảnh nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. Viên Diệu Diệu liền lộ ra biểu tỉnh an tâm. Nàng còn chút nhăn mày, Vệ Cảnh nhìn thấy không khỏi bật cười. 

“thật không hiểu ngươi sầu lo điều gì, trẫm đây còn chưa buồn rầu đây!”

hắn nằm xuống. Sắc trời bên ngoài đã không còn sớm, đoán chừng chỉ đủ thời gian nằm trong chốc lát, hắn sẽ phải đi triều sớm. 

Đơn giản đến ngay cả quần áo không cởi, như vậy có thể giảm bớt chút thời gian.

hắn nằm bên cạnh Viên Diệu Diệu, nhẹ nhàng cầm tay nàng, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói một câu.

“Trẫm ngủ cùng ngươi, đừng nhíu mày nữa.”

hắn nói những lời này, rồi đưa tay xoa mày nàng. 

không biết có phải lời của nói có tác dụng, hay là do động tác xoa mày giải quyết, tóm lại mày Viên Diệu Diệu thành công bị vuốt phẳng, hơn nữa cũng không hề tiếp tục nhăn lại. 

***

Đến khi Viên Diệu Diệu mở to mắt tỉnh, thì đã không biết qua bao lâu. Nàng cảm thấy giấc ngủ này đặc biệt thoải mái, cả người như hoà làmmột với chăn gối, cái cảm giác ấm áp dạt dào này thật quá tuyệt. 

Nàng nằm ở đó, một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, tình nguyện ăn vạ trong ổ chăn, không cần dậy thì quá tốt. 

Nhưng tư thế này của nàng không thể duy trì lâu. Dù sao cũng quá lâu chưa ăn gì, bụng trống trơn cảm giác thật không dễ chịu, thêm đó, khi tỉnh táo, cảm giác đói khát càng thêm rõ ràng. 

Nàng vươn tay hoạt động cái eo lười, rồi mới từ ổ chăn bò ra ngoài. 

“Chủ tử, ngài tỉnh rồi sao?” Thuý Trúc nghe được tiếng động bên trong, lập tức đi đến, trên mặt mang theo ý cười. 

Viên Diệu Diệu chớp mắt, đầu óc chưa phán ứng kịp, nàng ngừng mộtlát mới hoàn toàn tỉnh táo. 

“Đây là Long Càn cung?”

Thuý Trúc gật đầu: “Đúng ạ, hôm qua ngài ở bên Hoàng thượng phê duyệt tấu chương, còn giúp Hoàng thượng mài mực, nhưng sau đó người lại ngủ mất, là Hoàng thượng ôm ngài lên giường.”

Thuý Trúc đem sự việc tối qua nói đơn giản một lần, trên mặt vẫn là tươi cười mềm nhẹ. 

Được nàng nhắc nhở như vậy, Viên Diệu Diệu đã nhớ lại tất cả, nàng ho nhẹ một tiếng, che giấu sự không tự nhiên trên mặt. 

Lúc đầu, khi Hoàng thượng bảo nàng đi ngủ, nàng chỉ cảm thấy, đêmđã khuya khoắt mà hắn còn phải làm việc, thật quá vất vả, làm cho tim nàng mềm nhũn, liền muốn ở bên cùng hắn. 

Sau đó lại nghĩ phải biểu hiện thật tốt, nên chủ động giúp hắn mài mực. 

Nhưng đến cuối cùng lại không kiên trì được. Ngược lại còn ngủ đến say sưa, phiền hắn phải bế nàng lên giường. 

không biết cuối cùng, tâm tình của Ngôi cửu ngũ như thế nào, có phải dưới đáy lòng chê cười nàng không biết tự lượng sức hay không, rõràng muốn ngủ như vậy thì cứ ngủ, lại còn cố. 

Kết quả còn bắt người ta bế lên giường, không biết lúc Hoàng thượng ôm nàng, có phải cảm thấy so với tấu chương còn khó đối phó hơnkhông. 

Nàng cứ vậy mà suy nghĩ một lát, lại cảm thấy không có ý nghĩa, liền lắc đầu bỏ qua. 

Lúc ngồi vào bàn cơm, vẻ mặt Thuý Trúc rất vui sướng, biểu tình tăng vọt mà vội vàng thu xếp đồ ăn. 

Sau khi Hoàng thượng đồng ý cho Viên Diệu Diệu ở lại Long Càn cung dùng bữa, Viên Diệu Diệu từ lúc tỉnh vẫn chưa về Như Ngọc Cung. 

Giống như những lúc tới Long Càn cung, buổi tối nhất định ngủ khôngngon, dây dưa đến nghiêng trời lệch đất một phen mới tính là xong việc. 

Cho dù buổi sáng có thể ngủ bù, nhưng tinh thần trạng thái không tốt lắm. Cộng thêm buổi tối thể lực còn bị tiêu hao quá nhiều, nàng cũngkhông muốn bụng rỗng trở về. 

Huống hồ mọi chuyện đều do Ngôi cửu ngũ gây ra, cho nên nàng ở đây dùng bữa rất yên tâm thoải mái.