Thấy cô có vẻ rất hứng thú với chiếc kỉ niệm chương hiến máu này, Lộ Tấn dứt khoát mượn hoa dâng phật, ném thẳng vào trong lòng Cố Thắng Nam: "Em thích à? Anh cho em đấy, đừng ngại..."

Đừng ngại...

Hai chữ này nói ra thật nhẹ nhàng, Cố Thắng Nam lại suýt nữa bị chọc giận đến phát điên. Không hiểu là vẻ mặt mình như thế nào mà gã này lại tưởng là mình thấy hứng thú với cái kỉ niệm chương chó má này?

Cố Thắng Nam tưởng tượng cái hộp này là gương mặt Lộ Tấn, cô cầm lấy, bóp chặt. Lộ Tấn lại cảm thấy cô đã vui vẻ nhận món quà của mình, vì vậy anh có cơ sở để đưa ra yêu sách: "Theo anh về Thượng Hải nhé?"

Cố Thắng Nam còn đang nghĩ đến màn ảo thuật "biến nhẫn thành kỉ niệm chương" làm người nghe đau lòng người nhìn rơi lệ vừa rồi, giọng nói tự nhiên lộ vẻ bất thiện: "Công việc của em ở đây đang yên ổn, tự nhiên theo anh chạy tới Thượng Hải làm gì

"Anh thuê em làm đầu bếp cho anh. Tử Kinh trả lương em bao nhiêu, anh trả cao gấp đôi".

Rốt cục Cố Thắng Nam cũng ý thức được lối tư duy của mình và người đàn ông này không cùng một thế giới. Cô không có cách nào trao đổi được với anh, vì vậy chỉ có thể chán nản bóp đầu: "Đối với em, đầu bếp không chỉ là một công việc mà còn là một sự nghiệp. Mỗi ngày chỉ nấu cơm cho một mình anh, chẳng phải là em không có một giá trị xã hội nào hay sao?"

Lộ Tấn cau mày suy nghĩ một chút, đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ lo lắng: "Vậy chẳng lẽ chúng ta phải yêu xa?"

Yêu xa?

Cố Thắng Nam nghe mà ngẩn người.

Trước đây cô chưa hề nghĩ tới vấn đề "yêu xa" này. Một vấn đề khó khăn như vậy đột nhiên xuất hiện và vắt ngang trước mặt bọn họ một cách dã man khiến cô trở tay không kịp.

Đã rất lâu Cố Thắng Nam không nhìn thấy dáng vẻ đứng đắn của người đàn ông này, cho nên giờ đây nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc và lo nghĩ của anh, Cố Thắng Nam vẫn cảm thấy không quen, chỉ có thể yên lặng nghe anh nói tiếp: "Không lâu sau khi anh nhận phi vụ Tử Kinh, một dự án mua lại của chuỗi cửa hàng bán lẻ đã được đưa tới trước mặt. Khi đó anh đã nhận lời, bây giờ cho dù anh muốn đẩy ra cũng không xong. Tháng sau dự án này sẽ được khởi động, nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm, như vậy..."

Ý là... tháng sau anh đã phải đi rồi?

Bấm đốt ngón tay tính toán, thời gian đến lúc gã này về Thượng Hải chỉ còn không đến mười lăm ngày, Cố Thắng Nam không cầm được cắn móng tay: "Nếu tháng sau anh đã phải đi rồi thì..."

Nói được một nửa, cô không thể không dừng lại, cắn răng nuốt năm chữ "em biết làm thế nào" vào bụng, đổi giọng: "Thì bố anh... Ý em là bệnh của ông Lộ Minh Đình kia phải làm thế nào?"

Đột nhiên nhắc tới chuyện này, vẻ mặt vốn nghiêm túc của anh đột nhiên lại phảng phất vẻ cô đơn. Đồng thời, anh khẽ nhếch miệng cười cười: "Gan anh không tương thích, có nghĩa anh không có giá trị lợi dụng nữa. Bây giờ cả nhà họ Lộ bọn họ từ trên xuống dưới chỉ mong sao mối họa lớn này biến đi càng sớm càng tốt".

"..."

Không biết đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, Lộ Tấn lại nhìn về phía cô, ánh mắt lập tức lộ vẻ khao khát: "Thật sự không có ý định làm đầu bếp cho anh à? Anh trả em lương cao gấp ba cũng không được?"

Cố Thắng Nam sợ nhất là dáng vẻ rụt rè đáng thương hết sức này của anh, không chút suy nghĩ, cô đẩy mặt anh ra xa mình một chút.

"Ôi..."

Anh lại thở dài, vẻ mặt lập tức tỏ ra xót xa ân hận.

Cố Thắng Nam dỏng tai chờ anh nói gì đó thật là cảm động, còn quỳnh dao hơn cả Quỳnh Dao, như vậy nói không chừng cô nhất thời mềm lòng sẽ đồng ý. Cô rất mong chuyện sẽ diễn biến như vậy, nhưng...

"Biết trước thì anh đã không nói trước với em là anh phải về Thượng Hải, đến hôm đó anh cứ đánh ngất em rồi mang đi thì đỡ được bao nhiêu việc".

Không ngờ anh lại ân hận vì lí do này, Cố Thắng Nam chán nản lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: Lộ Tấn quả không hổ là Lộ Tấn...

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Cố Thắng Nam vẫn quyết định bỏ qua chuyện này. Dù sao thì trong nửa tháng tiếp theo bọn họ cũng phải quý trọng từng phút từng giây ở bên nhau...

"Anh còn chưa ăn cơm à? Hay là bây giờ chúng ta qua bên nhà hàng, em khao anh một bữa?"

Cố Thắng Nam hỏiĐối với một kẻ háu ăn thì đề nghị này của cô có sức cám dỗ không thẻ chối từ. Quả nhiên lời này của cô vừa lọt vào tai Lộ Tấn, Lộ Tấn đã lập tức ném sạch hết thảy ưu phiền lên chín tầng mây rồi kéo tay cô đi luôn: "Đây là câu nói làm phấn chấn tinh thần nhất anh được nghe trong ngày hôm nay đấy!"

Cố Thắng Nam để mặc anh kéo mình bước nhanh ra khỏi khoang thuyền. Cô liếc nhìn anh, mặc dù vẻ mặt anh không thể hiện rõ ràng nhưng một vài biểu hiện nơi đầu mày cuối mắt vẫn để lộ tâm tình sung sướng của anh.

Cố Thắng Nam cũng mỉm cười vui vẻ. Mặc kệ mười lăm ngày hay là mười lăm phút, mặ kệ Thượng Hải hay là thành phố B, chỉ cần bây giờ vui vẻ thoải mái là được rồi...

Lúc này Cố Thắng Nam đã quên mất chuyện quan trọng nhất, cũng điểm then chốt nhất: Cô đang đi cùng một người theo đuổi mĩ thực đến mức biến thái, giống như một con chuột hamster tham ăn. Chỉ cần cô chủ động dẫn anh vào bếp một lần, có lần đầu sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ bốn. Đến lần thứ N, khi rốt cục cô nhận ra tính nghiêm trọng của tình thế thì đã quá muộn.

Một hôm đi làm, Dư sư phụ đến tìm Cố Thắng Nam với vẻ rất căng thẳng: "Bếp trưởng, tôi nghĩ là dạo này có kẻ trộm thường xuyên đến thăm chúng ta".

Vừa nghe, Cố Thắng Nam đã thót tim, vẻ mặt cũng trắng bệch, đồng thời một giọng nói khóc không ra nước mắt cũng vang lên trong đầu: Cuối cùng cũng bị phát hiện...

Dư sư phụ lại không có tâm tư để ý đến sắc mặt cô, bởi vì bảng liệt kê những nguyên liệu nấu ăn bị thiếu mất trên tay đã khiến ông cực kì đau đầu: "Tên trộm đó thật sự là quá ranh mãnh, chỉ chuyên lấy những thứ đắt đỏ. Nấm truffle trắng tuần trước chúng ta mới nhập khẩu từ Pháp bị mất sạch, thịt bò Kobe nhập khẩu từ Nhật Bản cũng thiếu mất một phần ba, còn cả..."

Cá tuna, gan ngỗng, trứng cá muối... Cố Thắng Nam thầm bổ sung cho Dư sư phụ.

Âm thanh của Dư sư phụ còn tiếp tục vang lên bên tai cô: "Nghiêm trọng nhất là tôi nghe cô Lâm Lâm phụ trách hầm rượu nói có một chai Rafael năm 84 do khách gửi ở chỗ chúng ta đã bị khui ra".

Lần này Cố Thắng Nam kinh ngạc thật sự: Chuyện này cô hoàn toàn không biết...

Cố Thắng Nam lập tức tìm lí do thoát khỏi Dư sư phụ, đi ra một chỗ yên tĩnh gửi tin nhắn: "Anh trốn em mò vào hầm rượu bao giờ? Còn uống trộm rượu của khách nữa?"

Chỉ chốc lát sau đối phương đã trả lời hai chứ: "Hê hê".

Hê hê???!!

Cố Thắng Nam thật sự muốn gào vào điện thoại: "Hê cái con tườu nhà anh ấy!"

Dư sư phụ vẫn ủ rũ đứng chờ cô cách đó không xa, cô chỉ có thể nuốt cảm giác kích động này xuống, đang chuẩn bị quay lại chỗ Dư sư phụ thì Lộ Tấn lại gửi tin nhắn bổ sung: "Yên tâm, anh ăn uống hết bao nhiêu tiền của nhà bếp thì khi trả phòng sẽ thanh toán đầy đủ".

Cố Thắng Nam cất điện thoại, trở lại chỗ Dư sư phụ. Dư sư phụ vẫn đang giận dữ: "Tiếc là chỗ này của chúng ta không lắp camera, nếu không..."

Rốt cục Cố Thắng Nam cũng ý thức được, mang một kẻ háu ăn nhất trong lịch sử như Lộ Tấn vào bếp sau cũng không khác gì dẫn sói vào nhà. Để lấp liếm sự chột dạ của mình, cô chỉ có thể làm bộ nghiêm túc, ra vẻ đạo mạo hỏi Dư sư phụ: "Còn thiếu những gì nữa?"

Nhưng Dư sư phụ đã không còn lòng dạ nào để tiếp tục báo cáo những thứ nguyên liệu nấu ăn bị lấy trộm đó nữa.

Đối với một đầu bếp già, nguyên liệu nấu ăn quý giá bị rơi vào túi kẻ trộm là một việc quá mức đau lòng, đau lòng không khác gì con mình bị kẻ khác bắt cóc. Kết quả là Dư sư phụ lập tức nắm chặt tay quyết định: "Tối nay tôi sẽ sai người mai phục tại đây, nhất định phải bắt được tên trộm đó!"

Mai phục...

Cố Thắng Nam lập tức hoảng sợ