Cố Thắng Nam trở lại Tử Kinh, phát hiện cả biển hiệu của khách sạn cũng đã được thay đổi.

Cô chỉ có thể cảm thán trong thời gian xin nghỉ ốm này, mình đã bỏ lỡ một màn kịch hay.

Nhìn ngắm tấm biển hiệu mới này một lát, sau đó Cố Thắng Nam đi thẳng đến phòng nhân sự. Cầm lấy tờ hợp đồng nhân viên phòng nhân sự đưa cho, Cố Thắng Nam lập tức có cảm giác như sau nhiều năm làm nàng dâu cuối cùng cũng trở thành bà chủ.

Hợp đồng có hai bản, Cố Thắng Nam lật xem hết toàn bộ các điều khoản, tới mục ký tên, vừa mới cầm bút lên cô chợt sửng sốt.

Nhân viên phòng nhân sự thấy cô chậm chạp không kí ngay, không cầm được hỏi: "Đầu bếp Cố, có chuyện gì vậy? Cô có ý kiến gì với các điều khoản hợp đồng à?"

Lúc này Cố Thắng Nam mới dời mắt khỏi vị trí kí tên đóng dấu của bên A, ngón tay chỉ vào con dấu: "Xin hỏi một chút, Trình Tử Khiêm đây là?"

"Cô còn không biết sao? Tổng giám đốc Trình được phái đến chỗ chúng ta làm Tổng giám đốc mới".

Cố Thắng Nam chỉ ờ một tiếng, không để lộ bất cứ điều gì khác thường.

Cố Thắng Nam kí hợp đồng xong rời đi, người đã đi đến phòng ăn, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ: Chắc Trình Tử Khiêm này không phải Trình Tử Khiêm mà cô biết kia chứ?

Thấy cô đến trả phép, tảng đá lớn trong lòng giám đốc cuối cùng cũng r

"Cô đi làm đúng lúc lắm. Một lát nữa Tổng giám đốc sẽ đến chỗ chúng ta thị sát, dặn các nhân viên bếp Âu dưới quyền cô chú ý ăn mặc đàng hoàng một chút. Không đúng..." Giám đốc quan sát Cố Thắng Nam một chút, lập tức rút lại câu nói trước đó: "Phỏng chừng trong bếp Âu thì cô là người không có hình tượng nhất, đi đi đi, mau đi buộc tóc lên, với lại thay trang phục đầu bếp nữa. Chỉ có lúc mặc trang phục đầu bếp trông cô mới ra dáng một chút, bình thường quần áo hàng ngày của cô đúng là..."

Giám đốc không nỡ nói tiếp, vẫy tay đuổi cô đi.

Cố Thắng Nam cúi đầu nhìn chính mình, cảm thấy bộ đồ của mình không hề thê thảm như giám đốc nói, nhưng cũng không có cách nào tranh luận, đành phải đến phòng nghỉ ngơi để thay quần áo.

Đám nhân viên bếp vẫn rất có tình người, vừa nhìn thấy cô đã lập tức chen nhau chạy tới như ong vỡ tổ: "Giáo viên Cố, mọi người đều nhớ cô lắm!"

"Giáo viên Cố, sức khỏe của cô tốt rồi chứ?"

"Giáo viên Cố, mấy ngày nay cô không đi làm, chúng ta sắp bị người của bếp Á ức hiếp chết rồi. Lần trước bọn chúng lấy một cái chảo của bếp chúng ta, đến bây giờ vẫn còn chưa trả!"

Nhìn những chàng trai cô gái này, Cố Thắng Nam cực kì xúc động, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ trong lòng: Quả nhiên là nhân gian có chân tình, nhân gian có tình người...

Ngày làm việc đầu tiên đã bắt đầu với tâm tình phấn khởi của cô.

Cố Thắng Nam đang dạy một phụ bếp cách xử lí món khoai hấp bị hỏng, nhân viên bưng bê bên ngoài đột nhiên xông vào bếp sau, vừa chạy vừa thông báo: "Mọi người chú ý! Tổng giám đốc đã đến nhà ăn!"

"Chú ý! Tất cả chú ý!"

Tất cả mọi người đều lập tức lấy lại đủ một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, người không bận bắt đầu giả vờ bận người vốn đã bận thì giả vờ còn bận rộn hơn, cậu nhóc đang trốn việc gọi điện thoại trong góc bếp vội vã chạy tới giành lấy đĩa thức ăn trên tay cậu bưng bê.

Cố Thắng Nam lấy khăn lau tay, ra hiệu cho phụ bếp: "Hấp thêm ba phút nữa là OK, nhất định không được để quá lửa".

Thấy Cố Thắng Nam chuẩn bị rời khỏi khu nấu nướng, cậu phụ bếp hoảng lên, sợ không có Cố Thắng Nam dắt tay chỉ việc, mình lại làm hỏng món khoai hấp lần nữa: "Giáo viên Cố, cô đi đâu?"

"Nhà vệ sinh", Cố Thắng Nam không quay đầu lại, vừa nói vừa đi nhanh hơn.

Hai lần trước gặp Trình Tử Khiêm, có thể nói mình đã mất hết thể diện, bây giờ cô còn chưa chuẩn bị tốt để gặp lại anh ta lần thứ ba. Đáng tiếc là cô chuồn quá chậm, mới vừa đi đến cửa ngách thì đã nghe thấy tiếng chào của một nhân viên nào đó: "Chào Tổng giám đốc Trình!"

Bước chân Cố Thắng Nam khựng lại. Không lẽ cô cũng nên nhanh chóng trở lại khu nấu nướng, nhặt bừa thứ gì đó lên giả vờ đang bận hết cỡ? Chỉ tiếc hành động của cô không theo kịp ý nghĩ, đến tận lúc giám đốc gọi lại, cô còn đang đứng bên cửa, đưa lưng về phía tất cả mọi người ở đây.

"Tiểu Cố, cô đứng ở đó làm gì? Lại đây, giới thiệu tình hình bếp Âu của cô với Tổng giám đốc Trình đi!"

Cố Thắng Nam đành phải quay đầu lại, từ xa đã nhìn thấy Trình Tử Khiêm dẫn theo một đám người, bọn họ đứng gần cửa chính, cách chỗ cô nguyên một phòng nấu nướng.

Lần đầu tiên cô gặp Trình Tử Khiêm, anh ta mặc một bộ đồ đơn giản. Lần thứ hai gặp anh ta, cô mất mặt đến mức không dám nhìn thẳng vào anh ta, đương nhiên không nhớ được khi đó anh ta mặc đồ gì. Nhưng lúc này, Trình Tử Khiêm với nguyên bộ âu phục, đứng tùy ý ở đó mà vẫn uy nghiêm, cao quý đến mức làm mọi người cảm thấy có một khoảng cách rõ ràng.

Thấy giám đốc nháy mắt với mình, Cố Thắng Nam lập tức bước tới chào: "Chào Tổng giám đốc Trình".

Trình Tử Khiêm nhìn: "Cô là bếp trưởng bếp Âu à?"

Trước thái độ lạnh nhạt của anh ta, Cố Thắng Nam không cầm được ngẩn người. Gã này làm gì còn phải giả vờ không biết cô?

Anh ta đã vờ như không biết, Cố Thắng Nam cũng đành phải làm ra dáng vẻ một nhân viên nên có khi đứng trướng sếp mình. Cô vừa dẫn đội ngũ thị sát đi vào phòng nấu nướng vừa giới thiệu cho ở đây: "Ngoài bốn phòng nấu ăn ở đây, bếp Âu còn có một phòng nấu ăn ở bên cạnh. Phòng đó chuyên chế biến các món đồ ăn ngọt cho nên phải tách ra khỏi khu dầu mỡ bên này".

Đội ngũ thị sát và giám đốc đi một vòng các phòng nấu ăn rồi rời khỏi. Đưa chân đám nhân viên hành chính mặc âu phục này, Cố Thắng Nam tạm thời chưa trở lại bếp sau mà đi đến khu đồ uống trong phòng ăn. Cô chào hỏi nhân viên phụ trách đồ uống rồi đi thẳng đến giá rượu lấy rượu: "Tôi lấy một li rượu vang. Ghi tên tôi nhé!"

Vừa rót được non nửa li, định ngẩng đầu uống cạn chợt có người lên tiếng chào cô: "Bếp trưởng Cố, tại sao trong thời gian làm việc lại chạy đến đây lén uống rượu?"

Giọng nói trêu đùa của đối phương lại làm Cố Thắng Nam bị sặc.

Tiếng ho sặc sụa của cô khiến đối phương lại cười khẽ một tiếng.

Cố Thắng Nam liếc Trình Tử Khiêm đứng ngoài quầy bar, vội điều chỉnh lại hô hấp: "Tổng giám đốc Trình?"

Trình Tử Khiêm đưa tay giúp cô giữ chắc li rượu nghiêng ngả trên tay cô: "Xin lỗi, vừa rồi có nhiều cấp dưới như vậy nên tôi không chào cô, tránh xuất hiện phiền phức không cần thiết".

Cho dù khóe miệng anh ta vẫn mang nét cười nhưng Cố Thắng Nam vẫn cảm thấy hơi tự ái. Tuy nhiên cô cũng không thể không thừa nhận một sự thật: Quả thật, sợ là bất cứ một người ưu tú nào cũng đều xem thường một người phụ nữ vừa già vừa xấu như cô.

Vừa già vừa xấu...

Cố Thắng Nam bị chính ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu mình làm hoảng sợ.