Edit: Thanh Uyên

Trần Vũ cũng không trực tiếp đi tìm Quý Điềm chất vấn mà gọi điện thoại bảo cô đến công ty trước, anh ta lấy một bản hợp đồng đã được đóng dấu ra, cười âm hiểm, nếu cô đã muốn nổi tiếng như vậy thì cứ để cô ta được nổi tiếng đi.

Quý Điềm nghi hoặc mà đến công ty, đã lâu rồi Trần Vũ cũng không gọi cho cô cũng không cho cô đi làm, cơ hội bỗng nhiên tới thế này nếu là lúc trước thì cô còn vui vẻ nhẹ nhõm, nhưng hiện tại lại chỉ thấy sầu lo, chẳng lẽ anh ta cảm thấy có lỗi với mình?

Quý Điềm chẳng thèm gõ cửa, trực tiếp đi vào ngồi đối diện anh ta, “Chuyện gì?”

“Gần đây đang bận gì thế?” Trần Vũ không để ý tới sự vô lễ của cô, ngược lại còn ngừng công việc trong tay, mỉm cười nhìn cô.

“Không có gì, mẹ em đến nên em đưa bà ấy đi chơi.” Đương nhiên cô sẽ không nói thẳng ra việc mình tự ý nhận hợp đồng, trong lòng cũng biết có lẽ Trần Vũ đã biết, nhưng cô lười chẳng muốn quan tâm. Cô không nổi tiếng, một bộ quần áo mới có được mấy chục đồng, bận từ sớm tới tối muộn cũng chỉ mới có một chút tiền, đến cả chi tiêu cơ bản cũng không đủ.

“Chắc em cũng biết chuyện tôi và Triệu Dập hợp tác đầu tư trang sức, gần đây cổ phiếu luôn tăng, tôi cảm thấy đây cũng là một cơ hội tốt, sau khi làm tuyên truyền cho Quý Hựu Đồng xong thì hiệu quả dù là với chính cô ấy hay với công ty đều rất tốt.”

Chẳng lẽ anh ta cũng định mình làm đại diện? Lòng Quý Điềm chợt mềm đi, thì ra Trần Vũ vẫn suy nghĩ thay mình. Cô lo lắng nói: “Nhưng em ấy là do Triệu Dập đích thân đề cử lên trên, anh ta sẽ đồng ý đổi người ư?”

“Đừng quên, tôi cũng là người cùng hợp tác, tôi có thể cố gắng đề xuất ý kiến, không phải cái gì cũng để Triệu Dập tính đâu.”

Quý Điềm thấy anh ta quan tâm mình như vậy thì cười rộ lên, nửa đùa nói: “Vậy còn quảng cáo của AM thì sao?”

Đôi mắt Trần Vũ cụp xuống, tiếp tục nhìn máy tính làm việc, “Tôi đã nói rồi em đừng nhắc đến chuyện đó nữa.”

Quý Điềm thoáng chút ủy khuất, đôi mắt hồng hồng nức nở nói: “Em đều nghe nói anh đang hợp tác với minh tinh khác, em không có cơ hội đúng không?”

“Ông ngoại đang rất bất mãn với tôi, biểu hiện của cô tối hôm đó cô cũng rõ rồi đấy. Tôi thực sự xem trọng AM, ông ngoại cũng nói sẽ giúp tôi mua đứt công ty này, nếu tôi vẫn dùng cô thì chính là trở mặt với ông ngoại.”

Cho dù có uỷ khuất nhưng Quý Điềm không dám nói thêm một câu nào nữa, nếu Trần Vũ còn đồng ý giúp cô vậy thì cô sẽ không nghĩ đến việc ký hợp đồng với công ty khác nữa. Cô cũng chỉ vì không đủ tiền dùng nên bị ép cho nóng nảy thôi, gọi cho Trần Vũ thì lại không thấy ai, cô rất sợ Trần Vũ đóng băng mình nên chỉ có thể tìm chỗ khác. Hiện tại tỉnh táo nghĩ lại thì nếu bị phát hiện cô sẽ bị bắt trả tiền bồi thường.

An ổn được một khoảng thời gian, Quý Huy vẫn tìm đến cô, cứ lắc lư lắc lư phía dưới công ty. Vốn cô chỉ cần để Lô Thiên Bình chạy xe đến bãi đỗ xe rồi dùng thang máy dưới tầng hầm là đã có thể tránh đi. Nhưng cô lại đi ra bằng cửa chính, chủ động chào hỏi với Quý Huy.

“Em gái à, em hại anh thảm thật đấy.” Quý Huy chà chà cái mũi, sau khi đánh giá cô từ trên xuống lại cười nói, “Đúng là xinh đẹp thật, chẳng còn tí bóng dáng gì của trước kia cả.”

Quý Hựu Đồng không muốn nói chuyện phiếm với gã nữa, dẫn gã đến chỗ không người, “Lúc anh ra tù em không tới đón anh thật sự là vì em bận quá, ngại thật, sau này chỉ cần anh ít đánh bạc lại là được.”

Nói đến chuyện vào tù gã lại tức giận, nghĩ đến việc tốt mà Triệu Dập cho, cũng biết điều xem như không có gì, nói: “Cũng may em gái tìm được tấm chồng tốt, nếu không có anh ta thì anh đã đến tìm em rồi.”

Quả nhiên là Triệu Dập đã giúp cô, cô hỏi: “Triệu Dập cho anh bao nhiêu tiền?”

Quý Huy cũng chẳng giấu diếm, khoe khoang trả lời: “Hai vạn đó, có tiền rồi anh mới biết thành phố H đúng là có quá nhiều chỗ vui, khó trách cả em và em hai đều không muốn về nhà, chỗ nông thôn như thế ai lại muốn ở chứ.”

Quý Hựu Đồng lười nghe những điều gã nói, lại chuyển đề tài câu chuyện, “Chắc anh còn chút nợ chưa trả đúng không?”

Quý Huy không biết vì sao cô lại đột nhiên nhắc tới cái đó, Kim Hương có nói Kim Quang Minh gọi điện báo người cho vay đã dọn hết đồ trong nhà đi rồi, nhưng vẫn bắt bọn họ phải trả nợ. Bởi vậy gã tới tìm Quý Hựu Đồng, “Đúng là rất nhiều, mình đừng để cha mình chịu khổ nữa, em gái giúp anh chủt đi.”

Cô lấy hết tiền mặt mình có trong túi ra, Quý Hựu Đồng cũng không đếm, cứ thế mà đưa qua, “Chỗ này không nhiều lắm, anh dùng trước đi, lúc trước mọi người trong nhà đối xử với em thế nào em cũng không so đo nữa, nói cho cùng thì cũng là người một nhà. Tiền nợ nhà họ Trương cũng là vì em trốn đi mà có, tiền nợ cứ để em.”

Quý Huy thấy cô nói chuyện chân thành, thầm nghĩ chắc Kim Hương suy nghĩ nhiều, em út vẫn giống trước đây rất để bụng chuyện trong nhà, còn về phần ăn diện thì ở thành phố H lâu chắc cũng phải biết tự học ăn diện, không phải em hai cũng vậy sao, sau khi lên đại học cũng thay đổi làm nhận không ra. Gã vui vẻ nói: “Cái đó… Em đưa tiền cho anh, anh thì sao?”

“Không,” Quý Hựu Đồng hơi híp mắt, “Tiền em để dành được không nhiều lắm, không phải em không tin anh mà thật sự anh đánh cược quá lớn, em muốn tự mình đưa cho bọn họ.”

Quý Huy bĩu môi, “Em chẳng có chút lòng tin nào với anh cả, vậy nói với anh làm chi?”

“Em không biết cách để liên lạc với nhà họ Trương, anh có biết bọn họ đều không cho em đụng vào điện thoại không? Phiền anh đến nhà họ Trương một chuyến báo bọn họ chạy tới lấy tiền mặt.”

“Trong nhà còn nhớ rõ số điện thoại của bọn họ đó, hình như là ba biết, để tối anh gọi nói với mẹ.” Gã đếm tiền lại một lần mới vừa lòng cười, sau khi nhét vào túi áo lại nói, “Em đưa địa chỉ cho anh đi, đợi chừng nào bọn họ đến anh dẫn họ qua.”

“Không cần, sau khi bọn họ đến anh cứ sắp xếp ổn thoả cho bọn họ rồi lại đến đây nói với em, tiền sắp xếp với tiền công em sẽ đưa nhiều chút cho anh.”

Quý Huy cảm thấy chuyện này cũng khá được, liên tục đồng ý, cảm thấy mỹ mãn mới rời đi.

Dụi dụi mắt, đúng thật là Quý Huy không sai, Lô Thiên Bình vội vàng lái xe chạy qua, đối phương đã đi xa rồi, cậu ta cả giận nói: “Lại tới đòi tiền?”

Quý Hựu Đồng gật gật đầu, ngồi vào ghế phó lái trả lời: “Về nhà trước đã.”

Thấy cô không tức giận, Lô Thiên Bình cũng không tiện nói thêm, chạy một chút cậu mới nhớ tới một chuyện, vui vẻ nói: “Giám đốc về rồi ạ”

“Nhanh vậy sao? Không phải nói là đi nửa tháng à?” Lúc này chỉ mới đi được có một tuần.

“Vừa xuống máy bay hai tiếng trước, giờ đã về tới nhà rồi.” Lô Thiên Bình chạy xe nhanh hơn, “Sao cô lại chưa biết được nhỉ?”

Lúc anh đi thì không tạm biệt với cô, trở về cũng không báo, Quý Hựu Đồng tức giận nắm chặt tay, đừng nói là nấu cơm sau này tất cả đều gọi đồ ăn ngoài!

Cô lại nắm tay, chẳng lẽ thật sự muốn đánh ngài ấy? Lô Thiên Bình sốt ruột nói: “Chuyện cô Tô Mễ ngàn vạn lần đừng nói với giám đốc là tôi nói nha.”

Quý Hựu Đồng không hiểu, “Cô ấy làm sao?”

“Không… Không có việc gì.”

Trong phòng tối đen không bật đèn, Triệu Dập chưa về? Không, chắc có lẽ là đến công ty rồi. Quý Hựu Đồng thở dài, não bổ thêm rất nhiều hình ảnh cô tức giận còn chưa nói ra được, nghĩ đến Triệu Dập bận rộn như thế cơn giận trong lòng cũng đều biến mất.

Sờ soạng bật đèn, lúc chạm vào nút mở đèn, cả người cô đều bị ôm vào lòng, cô sợ hãi hét lên, người nọ còn che miệng cô lại. Nỗi hoảng sợ chỉ duy trì được hai giây thì Quý Hựu Đồng cảm nhận được người ôm cô là Triệu Dập. Hơi thở của anh rất nặng, sức ôm cô cũng rất lớn, còn hôn lung tung vào cổ cô.

“Sao vậy?” Phần lớn thời gian cô và Triệu Dập đều ai thì bận việc người đó, cơ bản không can thiệp vào công việc của đối phương. Cả hai đều bận, ở chung nhiều nhất cũng chỉ được mỗi lúc ăn cơm chiều, đến cả thời gian hẹn ra ngoài cũng không có. Mặc dù Triệu Dập càng lúc càng cư xử lạnh nhạt nhung vẫn rất lịch sự, chưa từng làm chuyện như vậy với cô.

Triệu Dập hôn một cái, đứng yên một chỗ không có chút động tác dư thừa, ôm cô hồi lâu anh mới mở đèn nói: “Chỉ là muốn em.”

Quay lại thấy khuôn mặt anh rất mỏi mệt, đôi mắt giăng kín tơ máu, Quý Hựu Đồng đau lòng nói: “Sao lại thành như vậy rồi? Anh ăn cơm chưa?”

Triệu Dập lắc đầu.

“Anh nghỉ ngơi trước đi, em đi làm…” Từ cơm còn chưa nói ra khỏi miệng, cô lại đổi lại, “Để em gọi cho lão Mộc qua đây.”

“Anh muốn ăn cơm em nấu.”

Vốn là cô muốn thừa lúc anh không ở đây luyện tập khả năng nấu ăn cho tốt, nhưng còn chưa bắt đầu thì anh đã về rồi: “Thôi cứ gọi lão Mộc qua đi, để ông ấy nấu miếng canh bồi bổ cho anh.”

Triệu Dập ôm cô, nhìn vào ánh mắt cô, bỗng nhiên lại cười, “Em cần phải học tập cách nấu cơm nhiều vào.”

“Mỗi ngày em đều học tập.” Tuy rằng anh cười lên rất đẹp nhưng lúc này cô đã sinh ra kháng thể, đặc biệt là khi anh còn phủ định tài nấu ăn của cô.

“Là vì ông ngoại gọi em qua nấu cơm.” Triệu Dập tựa đầu nghĩ nghĩ, phiền muộn đáp, “Anh đành phải làm chuột bạch vậy, ông ngoài tuyển được lão Mộc từ trong rất nhiều người thì em biết miệng của ông biết chọn thế nào rồi đấy.”

Trong lòng Quý Hựu Đồng lại ấm áp, vẫn cứ hỏi: “Vậy nói không ăn được là lời thật lòng của anh sao?”

Triệu Dập dơ thẳng ba ngón tay lên, “Anh thề là mình chỉ đứng ở góc độ bên ngoài để nói công bằng mà thôi.”

“Triệu Dập, anh thật tốt…”

Hai giờ sau…

“Rau già rồi.”

Quý Hựu Đồng vội vàng gắp một miếng sườn cho anh, “Em nếm thử rồi, thật sự rất ngon.”

“Đường quá nhiều, ngọt.”

“Vậy… Trứng sốt cà chua thì sao? Anh đã nói món em thành công nhất là nó.”

“Hôm nay thất bại.”

“… Hay là anh uống chút canh?”

“Nhạt rồi.”

“Còn cơm?”

Triệu Dập ăn một miếng thì biểu cảm quái dị, gian nan cắn nuốt, “Rất cứng.”

“…” Cô chẳng tức giận chút nào cả, không tức giận…

Ngày hôm sau Triệu Dập chạy về nhà ăn cơm chiều, thấy người nào đó vừa xem TV vừa ăn cơm, trên bàn trà có hai phần đồ ăn, một chay một mặn, chưa mở miệng thì Quý Hựu Đồng đã ngẩng đầu thản nhiên nói: “Đồ ăn bên ngoài, có muốn ăn không?”

Buổi chiều chủ nhật, Quý Hựu Đồng mang theo bé ngây thơ Triệu Dập đi chợ mua rau với thức ăn, có lẽ từ bé đến lớn anh chưa từng tới chỗ chợ ồn ào đông người bao giờ, cả đường đi đều xị mặt, chẳng những không nói muốn về trước, mà còn chủ động xách đồ ăn mua được.

Bà chủ hơn ba mươi tuổi nhanh nhẹn giết chết con cá, cẩn thận rửa sạch rồi gói vào một cái túi nhựa khác, cột chặc lại rồi chưa cho bọn họ, “Mười lăm đồng hai, lấy mười lăm đồng thôi.”

“Cảm ơn bà chủ.” Quý Hựu Đồng đưa tiền cho bà chủ, Triệu Dập thì đưa tay nhận cá, bà chủ kia sớm đã chú ý tới Triệu Dập nghiêm túc, nhìn cũng đẹp trai, nhưng vào chợ rau còn mặc tây trang với giày da chẳng sợ sẽ bị bẩn. Lúc đưa tới tay anh, bà cố ý sờ tay anh một cái, trong lòng thầm cảm thán ước gì mình trẻ lại mười tuổi thì tốt quá.

Nhìn bàn tay vừa giết cá xong còn màu đỏ, vẻ mặt Triệu Dập không chỉ cứng ngắc mà cả người cũng hoá đá luôn.

Quý Hựu Đồng đã đi đến sạp hàng đối diện hỏi tôm bán thế nào, Triệu Dập cũng theo sau không nói thêm gì cả.

Bỏ đồ ăn vào cốp xe, Quý Hựu Đồng cảm thán nói: “Cái cô bán đồ ăn mà thắt cái bím tóc ấy, em là khách quen rồi mà mỗi lần mua hàng còn chẳng được thêm, lúc em trả tiền phải đưa thêm thì mới chịu cho thêm mấy cái, hôm nay nhìn mặt của anh thôi đã trực tiếp cho em luôn, xem ra sau này phải đưa anh ra ngoài nhiều một chút.”

Triệu Dập chà xát hai bàn tay trắng mịn, sau khi tay của anh được các dì từ bán đồ ăn, bán thịt heo đến bán cá sờ qua rồi thì đã dính mùi chẳng rõ là mùi gì nữa, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Quý Hựu Đồng, anh gật đầu nói: “ĐUợc, đi nhiều có thể bớt tiền.”