Edit: Diệp Ngân

Quý Hựu Đồng đang muốn nói, nhưng Thanh nhi lại luôn nhìn về phía này, cô cười hỏi: “Thanh nhi, sao thế?”

Thanh nhi thấy các cô cứ luôn nói thầm, cho nên mới nhìn thêm mấy lần, Vương gia dặn, phải để ý kỹ Quý tiểu thư. Nàng nói: “Không có gì ạ.”

Quý Hựu Đồng cũng không thích cảm giác luôn bị giám sát, liền nói: “Chúng ta có thể đi ra ngoài một chút không?”

Thanh nhi có chút khó xử, “Ở lại đây không được sao ạ? Cũng không biết người trong cung có còn tới nữa không.”

“Ta chỉ đi dạo quanh đây thôi, không đi xa, nửa canh giờ nữa sẽ trở lại.”

Thanh nhi suy nghĩ lại một chút cũng cảm thấy không đáng lo, đi ra ngoài cùng với các nàng. Đi chưa được bao lâu thì lại gặp phải Trần Nguyên Điệp và Lai Phượng, biệt viện của Quý Hựu Đồng chỉ có một con đường, các nàng đi về phía này, chắc chỉ có thể là tìm Quý Hựu Đồng.

Lai Phượng vẫn giữ vẻ mặt như khi nói chuyện với Lý Dận hôm đó, “Thật là trùng hợp, tiểu thư của chúng ta đang muốn đi qua, thì các ngươi đã ra ngoài.”

Linh nhi đang muốn nổi giận, thì bị Quý Hựu Đồng ngăn lại, cô đoán Lai Phượng có thể lớn lối như thế, nhất định lần này Trần Nguyên Điệp trở lại là để tìm Lý Dận bàn điều kiện. Cô nói: “Các ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Khuôn mặt vốn đang mang theo ý cười của Trần Nguyên Điệp, bỗng nhiên lại trở nên trắng bệch rồi hét lên một tiếng nhanh chóng xoay người rời đi, Lai Phượng cũng bị dọa, vội vàng xoay người lại đi theo.

“Nàng ta sao thế?” Linh nhi nghĩ mãi vẫn không hiểu gì, cuối cùng bật cười nói, “Thân thể nàng ta không tốt, chẳng lẽ ngay cả đầu óc cũng có vấn đề?”

“Tiểu thư, sao tự nhiên ngài lại như thế?” Lai Phượng nàng lại, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, khóe mắt còn vương nước mắt, đau lòng nói, “Không phải chúng ta đang muốn qua đó ra oai phủ đầu cho ả sao? Sao ngài lại rời đi?”

“Ngươi không thấy trên tay ả đang đeo cái gì à?” Trần Nguyên Điệp càng nghĩ càng giận, lần đầu tiên nàng nhìn Quý Hựu Đồng liền nhìn thấy chuỗi phật châu trên tay ả, Lý Dận vô cùng thích chuỗi phật châu đó, chưa bao giờ để cho người khác đụng vào, ngay cả hỏi cũng không thể hỏi được một chút. Sau đó Lý Kỳ mới nói cho nàng biết, đó là của mẫu thân Lý Dận để lại, không ngờ vừa tới lại thấy ở trên tay Quý Hựu Đồng.

Mặt Lai Phượng đầy nghi ngờ, “Nô tỳ cũng không có chú ý, ả mang cái đó cũng không có gì kì lạ, tiểu thư có muốn mua không?”

“Vật đó có thể mua được sao?” Tay Trần Nguyên Điệp nắm chặt lại, ho khan, “Lai Phượng, viết một phong thư cho thúc thúc, bảo thúc ấy tới đón ta.”

“Dạ…” Lai Phượng vừa vuốt lưng nàng vừa nói, “Chúng ta vừa mới tới phủ Tĩnh Vân, đã phải trở về nhanh vậy ạ? Hiện tại Tam Vương gia muốn làm chuyện lớn, còn phải dựa vào ngài, ngài cần gì phải để bản thân uỷ khuất?”

“Lai Phượng, ngươi không hiểu, tuy hắn nói muốn dựa vào ta, nhưng sẽ có lúc không cần ta, nếu như vậy hắn có thể giết ta, cho nên hiện tại ngươi phải thông minh một chút, hắn là Vương gia, mà ngươi…”

Lai Phượng quỳ xuống nói: “Nô tỳ biết sai rồi, chỉ là là nô tỳ không hiểu, Tam Vương gia muốn sống, không phải cần dựa vào Biên Lương chúng ta sao? Vì sao còn phải làm vậy với ngài…”

“Lai Phượng, ngươi còn không hiểu sao? Không phải hắn cần dựa vào Biên Lương, mà Biên Lương là muốn giúp hắn một tay.”

Lai Phượng trợn tròn mắt, “Chẳng lẽ…”

Trần Nguyên Điệp che miệng của nàng, hung ác nói: “Vì vậy nên ta càng không thể để cho Quý Hựu Đồng sống trên cõi đời này, ả ta ở một ngày, ta vẫn sẽ không chiếm được gì cả.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Linh Nhi thu dọn hành lý định trở về Bình Phong sơn trang, chưa ra ngoài đã bị Lý Thiệu ngăn lại, “Ngươi không thể trở về được.”

“Tại sao ta lại không thể trở về?” Linh Nhi hất cằm, “Bình Phong sơn trang là nhà của tiểu thư, cũng là nhà của ta, ta về nhà mình ngươi cũng quản sao?”

Tài ăn nói của Lý Thiệu không tốt, chỉ có thể trầm giọng nói: “Hiện tại ngươi không thể trở về.”

Linh Nhi không nhịn được hỏi, “Vậy thì lúc nào ta mới có thể về?”

“Cái này…” Lý Thiệu nghẹn lời, không biết là do Quý Nguyên thông suốt hay là do Quý Giang nói hết mọi chuyện với ông, bọn họ đã biết chuyện có một số quan viên bị cách chức và một ít người trong giang hồ được khuyên rời khỏi Bình Phong sơn trang, là do Thường Dũng gây ra. Quý Nguyên thế nào cũng phải đưa Quý Hựu Đồng trở về, nhưng bị đám người Thường Dũng ngăn cản, Bình Phong sơn trang bây giờ đã chia thành hai phe phái, ai cũng không thể ra tay được với người từng là huynh đệ tốt, chỉ có thể giằng co.

“Ngươi đúng là đầu gỗ, đừng cản ta.” Linh nhi lách người muốn đi qua, lại bị Lý Thiệu ngăn cản, nàng tức giận nói, “Ngươi thử cản ta lần nữa xem?”

Lý Thiệu đưa tay ngăn lại.

“Ngươi…”

Thanh nhi đứng ở cửa, thấy Quý Hựu Đồng nhàn nhã ở trên bàn viết viết vẽ vẽ, không nhịn được hỏi: “Linh nhi đâu?”

Quý Hựu Đồng dừng một chút, “Sáng nay không tới, sao vậy?”

“Không có gì ạ.” Trong lòng Thanh nhi nghi ngờ, suy nghĩ xem có nên nói một tiếng với Vương gia, thì nhìn thấy có người đang đi tới, vội nói, “Quý tiểu thư, Vương gia tới.”

Quý Hựu Đồng dừng động tác trong tay nghiêng người nhìn lại, Lý Dận đang một mình đi về phía bên này.

Đến gần, Thanh Nhi đang muốn báo cáo chuyện của Linh nhi thì Lý Dận nhấc tay một cái, tỏ ý nàng không cần phải nói tiếp, sau đó đi vào trong nhà, thấy trên bàn có một đống bùa vẽ quỷ, cười hỏi: “Đây là cái gì?”

Quý Hựu Đồng giơ lên, nhàn rỗi nhàm chán vốn định viết chữ, nhưng từ trước tới giờ chưa từng dùng bút lông viết chữ cho nên nhìn không được đẹp lắm, lại thuận tay vẽ linh tinh, vẽ xong cảm thấy còn không bằng viết chữ. Cô nói: “Nhàm chán viết chơi, chuyện của ngươi xử lý thế nào rồi?”

“Không riêng gì phụ hoàng, Thái tử hiện giờ cũng chỉ mong ta xuống đài nhanh một chút, xem ra trong mắt Lý Kỳ ta vẫn còn rất đáng gờm, ” Khóe miệng Lý Dận nhếch lên, cười khinh thường, “Đáng tiếc hắn vẫn còn chưa đủ khả năng, người đến phủ hai ngày trước, chẳng qua chỉ là đang diễn trò.”

Quý Hựu Đồng trợn to hai mắt, “Diễn trò?”

“Đúng, Lý Kỳ lúc không có quyền nhìn qua tưởng chừng như là một quân tử dịu dàng, nhưng thật ra cũng trông mòn con mắt với cái gọi là quyền lực. Nhiều năm như vậy không hạ thủ với ta, chắc là không nghĩ tới người phụ hoàng thật sự muốn truyền ngôi cho lại là hắn. Hiện tại có quyền, lại sợ bị người khác cướp đi, lúc này mới không nén nổi bất an muốn diệt trừ ta. Đáng tiếc, khác với cách của hắn, ta lựa chọn nhường một bước.”

Nhớ tới lúc gặp lại Lý Kỳ, thấy người bên canh hắn rõ ràng là hắc y nhân từng hành thích bọn họ, thì ra Lý Dận cũng biết. Cô hỏi: “Ngươi sẽ làm gì?”

Lý Dận tiến lên khoác hai tay lên bả vai cô, dịu dàng nói: “Hựu Đồng, nàng sẽ giúp ta sao?”

“Ta đã nói, người của Bình Phong sơn trang, ngươi không được động vào.”

Lý Dận đang muốn nói, ngoài cửa lại truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập, sau đó chẳng chờ Lý Dận trả lời đã đẩy cửa đi vào, Lý Nhiễm vội vàng tiến lên rỉ tai nói: “Vương gia, Trần tiểu thư nói có người bên Biên Lương đến, cần ngài đến nói chuyện.”

“Ai tới?”

“Trần Quốc Tương.”

Lý Dận nắm chặt cánh tay Quý Hựu Đồng, “Hựu Đồng, ta biết trong lòng nàng cũng hiểu rõ, trận chiến này ta nhất định phải thắng.” Nói xong, theo Lý Nhiễm ra cửa.

Ra là Quốc Tương thúc của Trần Nguyên Điệp ở Biên Lương, khó trách Lai Phượng có thể ngang ngược đắc ý như vậy. Cô còn chưa kịp ngồi xuống, ngoài cửa lại truyền tới giọng nói của Thanh Nhi, “Trần tiểu thư, sao ngài lại tới đây?”

Quý Hựu Đồng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, quả nhiên Trần Nguyên Điệp và Lai Phượng đang đứng ở ngoài cửa, không phải Trần Quốc Tương tới sao? Khóe mắt Quý Hựu Đồng rơi xuống cái khay trên tay Lai Phượng, phía trên để một chén cổ trắng [1].

[1] Chén cổ trắng 白色盅蛊

Không để ý Thanh nhi ngăn cản, Trần Nguyên Điệp và Lai Phượng đi vào trong nhà, đặt chén cổ lên bàn, Trần Nguyên Điệp nở nụ cười, múc một chén nhỏ rồi dùng hai tay đưa cho cô, giọng ôn nhu nói, “Hôm qua là ta bất nhã, nên đặc biệt bảo Lai Phượng nấu canh để đến tạ lỗi.”

Nhớ đến lời nói của Lý Kỳ, muốn lấy được một thứ gì đó, cuối cùng là vẫn phải thật tàn nhẫn. Quý Hựu Đồng nói câu cám ơn, nhận lấy đang định uống, thì Trần Nguyên Điệp thuận tay sờ lấy cánh tay cô, chỉ cảm thấy tay đau nhói, chén trên tay rơi xuống đất, vỡ thành rất nhiều mảnh. Cùng lúc đó, Lý Dận đạp cửa mà vào, nhìn thấy cái chén nát trên đất thì trước tiên tiến lên kéo Trần Nguyên Điệp ra. Vốn đi được nửa đường rồi thì tự nhiên hắn lại cảm thấy không đúng, vốn lúc này Trần Quốc Tương căn bản không đi được, tại sao sẽ đột nhiên tới Tĩnh Vân Phủ?

Trần Nguyên Điệp không đứng vững nên ngã trên đất, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lý Dận, tự giễu nói: “Ta cũng biết sẽ là kết quả thế này, ngươi sợ ta hạ độc sao?”

Lai Phượng tiến đến đỡ Trần Nguyên Điệp, mới trong chớp mắt nước mắt đã rớt xuống, “Tiểu thư tốt bụng để cho ta nấu canh mang tới, làm sao có thể hạ độc?”

Lý Dận hiển nhiên không tin, “Lý Nhiễm.”

Nhìn Trần Nguyên Điệp dưới đất, Quý Hựu Đồng cảm thấy đầu có chút choáng váng, cô ngăn lại Lý Nhiễm đang định thử độc, “Thang ta còn chưa kịp uống, hẳn là không có độc, chỉ là thời điểm Trần Nguyên Điệp chạm vào ta, cánh tay cứ như bị cái gì đâm.”

Cô vén y phục lên, trên cánh tay có vết thương tương tự như bị kim châm, rướm máu. Lý Nhiễm nói một câu “Thất lễ” rồi bắt mạch cho cô, vẻ mặt hắn trong chốc lát trở nên căng thẳng, “Gia, ta nghĩ nên gọi Quản thúc đến đây một chuyến thì tốt hơn.”

“Độc này dù là ai cũng không giải được.” Trần Nguyên Điệp đứng lên,  tiếng cười sắc bén, “Lúc ta tới đã đặc biệt xin với thúc, hắn nói, người trúng độc, ngay cả thần tiên… Á… “, Cổ của nàng bị một đôi tay bóp thật chặt, khó chịu nói không ra lời.

“Giao thuốc giải ra đây!” Lý Dận gần như nhấc cả người nàng ta lên, gân xanh trên trán nổi rõ, chỉ cần ngón tay dùng thêm chút sức nữa, là có thể bẻ gãy cổ nàng.

Móng tay Trần Nguyên Điệp cào sâu vào da thịt hắn, khó khăn nặn ra mấy chữ, “Ngươi dám giết ta sao?” Nàng biết Lý Dận không dám, cũng bởi vì hắn không dám, nên nàng còn chẳng thèm chuẩn bị gì, dụ Lý Dận ra ngoài liền lập tức ra tay với Quý Hựu Đồng. Lại sợ Quý Hựu Đồng nổi lòng nghi ngờ không muốn uống canh, cho nên mới bôi độc lên thân kim.

“Có gì không dám?”

Cái gì? Trần Nguyên Điệp sợ rồi, chẳng lẽ hắn không cần ngôi Hoàng đế nữa? Nàng trở nên hoảng sợ, cả khuôn mặt lại càng thêm dữ tợn. Lai Phượng thấy thế, khóe mắt lướt qua một tia độc an, trong tay áo rơi ra một cây chủy thủ, dứt khoát đâm về phía Lý Dận.

Quý Hựu Đồng kinh hãi hô lớn, “Cẩn thận!”

Lý Dận nghiêng người ngăn lại, đao thứ hai Lai Phượng vừa hạ xuống thì hắn chợt buông tay ra, Trần Nguyên Điệp lập tức xụi lơ đi, mà Lai Phượng muốn rút tay thì đã không kịp nữa, chủy thủ đâm mạnh vào bụng Trần Nguyên Điệp.

“A!” Lai Phượng bị sợ ngã nhào, “Tiểu thư, nô tỳ…”

Trần Nguyên Điệp há hốc mồm, không nói phát ra được tiếng nào nữa, nước mắt không ngừng ra từ viền mắt. Nàng không ngờ rằng, khổ sở tính kế nhiều năm như vậy nhưng Lý Dận có thể vì một người mà buông bỏ tất cả. Đã từng biết Lý Dận lợi dụng nàng, nàng không quan tâm, nàng còn sợ bản thân mình không hữu dụng, người máu lạnh như hắn, mà cũng sẽ biết yêu sao?

Quý Hựu Đồng cảm thấy cả người chẳng còn sức, mắt mờ nhòa, cô uể oải chống trên bàn. Lý Dận bế cô lên đi ra ngoài, Thanh nhi thấy vậy bị dọa sợ, nàng chỉ nghe được bên trong có tiếng cãi vã, không ngờ rằng Quý Hựu Đồng còn bị thương? Hơn nữa nhìn bên trong, Trần Nguyên Điệp còn nằm dưới đất, trên bụng toàn là máu, sắc mặt nàng tái nhợt vì sợ, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, cho đến khi Lai Phượng khóc lóc cầu xin nàng, “Đi tìm đại phu, van cầu ngươi tìm đại phu…”

Nàng giật mình, nàng và Vi Vi đều là sạu này mới tới phủ Tĩnh Vân, ít nhiều đã nghe nói qua chuyện của Trần Nguyên Điệp, nhưng ở trong mắt các nàng, người đầu tiên các nàng biết chính là Quý Hựu Đồng, cho nên cũng không có bao nhiêu cảm tình với Trần Nguyên Điệp, hơn nữa nàng có thể nhìn ra, Vương gia cũng không thích Trần Nguyên Điệp, nàng cũng không muốn nhiều chuyện, nên vội vã đuổi theo Lý Dận.

“Vương gia, Quý tiểu thư thế nào?” Thanh nhi thấy mặt Quý Hựu Đồng trắng bệch, hô hấp dồn dập, “Nô tỳ đi mời đại phu.”