Beta: Thanh Uyên

Đối với việc đến phòng Giang Lạc Trạch, Quý Hựu Đồng đã xem như là về nhà mình. Không khách khí ngồi xuống ghế sô pha, chờ Giang lạc Trạch pha trà cho cô.

“Ánh mắt hôm nay của em, có phải là do nhìn thấy nốt ruồi son của tôi nên nhớ tới người quen cũ không?”. Giang Lạc Trạch nhìn cô, ánh mắt tuy dịu dàng nhưng lại hiện nét uy nghiêm không cho phép cô nói dối.

Quý Hựu Đồng nói thật: “Không có.” Chủ yếu là do khuôn mặt anh quá yêu nghiệt đó.

“Có thể kể tôi nghe chuyện về người bạn đó của em không?”

Đổi vị trí ngồi cho thoải mái, Quý Hựu Đồng chậm rãi nói: “Thật ra cũng chẳng có gì để nói, anh ấy rất thần bí, đã kết hôn và có con rồi.”

“Ý em muốn nói là, em không còn có hội?” Anh cười nhạt, đi tới ngồi cạnh cô, tay trái đặt lên đầu cô xoa nhẹ, “Tôi có cảm giác em có rất nhiều chuyện cũ.”

Đâu mà nhiều chứ? Quý Hựu Đồng bất mãn ngẩng đầu, rõ ràng chỉ có hai cái. Tính thêm Giang Lạc Trạch thì cũng chỉ có ba cái mà thôi. Những chuyện này, cô đều sẽ chôn nó xuống tận sâu trong đáy lòng, gặp được họ chính là may mắn của cô. Túc Ngôn cũng tốt, Hà Hi cũng tốt, mà Giang Lạc Trạch hiện tại cũng vậy.

“Ðồng Ðồng, tôi có thể nắm tay em được không?”

Giọng nói của Giang Lạc Trạch trầm thấp, quyến rũ như có thuốc độc, đặc biệt là lúc anh ta dựa sát vào bạn nói chuyện, anh ta có thể biến bạn thành một con rối gỗ mặc người điều khiển.

Nhưng Quý Hựu Đông lại không như vậy, bởi vì… câu nói này, Túc Ngôn đã từng nói…

Tại sao, ngữ khí của bọn họ lại giống nhau đến thế?

“Không được sao?” Giang Lạc Trạch có chút thất vọng, nhưng đã lập tức che dấu đi, “Thời gian không còn sớm nữa, em về nghỉ ngơi sớm đi”

Quý Hựu Đồng ngủ không được, cô mất ngủ. Trong lúc hoảng hốt, cô có cảm giác Giang lạc Trạch chính là Túc Ngôn, rõ ràng bọn họ không hề giống nhau, tính cách cũng khác biệt. Nhưng bề ngoài và tính cách khác nhau không quan trọng, chẳng phải chính cô cũng là giả sao?

“Không nên nghĩ nhiều, mình đến đây là để hoàn thành nhiệm vụ!” Cô nói rất kiên định, nhưng vẫn không thể nào ngủ được.

Chu Tuấn Dung bị đạo diễn mắng vô cùng thảm, đầu cúi thấp xuống đất, nhìn như sắp khóc đến nơi rồi. Quý Hựu Ðồng muốn đến an ủi cô nhưng lại bị Giang Lạc Trạch ngăn cản, khẽ lắc đầu với cô.

“Bị đạo diễn mắng là chuyện rất bình thường, nên cần phải tự rèn luyện tâm lý cho thật tốt.” Phương Tử Khởi uống nước ướp lạnh, “Ở trong giới, đạo diễn Trương làm việc như thế đã là dễ tính rồi đấy.”

Quý Hựu Ðồng thở dài, cô cũng đành chịu, Chu Tuấn Dung và Cố Kiến diễn mãi không tốt, diễn đi diễn lại nhiều lần dưới ánh nắng mặt trời, vẫn NG, bởi vì một mình cô kéo chậm tiến độ khiến mọi người bị cho phơi nắng đến bực mình, cuối cùng, đạo diễn Trương đầu đầy mồ hôi liền chịu không được chỉ tay vào cô mắng.

Cũng may là Chu Tuấn Dung không chịu thua, sau khi bị mắng cũng đã điều chỉnh lại tâm trạng, buổi chiều lại bắt đầu diễn, phối hợp rất tốt với Cố Kiến.

Thời điểm Khanh Đồng Ðồng bắt đầu hắc hoá [1], thời tiết cũng đã vào tháng mười. Bởi vì Hoàng đế tứ hôn cho Sở Hòa, mà Sở Hòa cũng chấp thuận cưới người khác, khiến Khanh Ðồng Ðồng ở trong cung như mất đi toàn bộ hy vọng, trở nên u buồn, sầu muộn. Thêm việc lão Hoàng đế đã chết, Thái tử kế vị, ép cưới Khanh Ðồng Ðồng đưa vào hậu cung, nàng cũng không có chút chống cự.

[1] Hắc hoá黑化: Có thể hiểu nôm na là con người thay đổi về mặt tinh thần, tâm hồn theo chiều hướng xấu. (Nguồn: guanyupan.wordpress.com)

“Sở Hòa, chàng sẽ đưa thiếp ra ngoài sao?” Nàng thất vọng nhìn bức tường trong sân, rồi lại nhìn Sở Hòa, ánh mắt dấy lên chút hy vọng.

Sở Hoà không đáp, chăm chú nhìn nàng hồi lâu rồi rời đi.

Khanh Đồng Đồng không còn đơn thuần như trước nữa, nàng bắt đầu buông thả bản thân, ánh mắt dần trở nên yêu mị, nhìn ai cũng như vậy.

Lúc diễn cảnh hôn với Cố Kiến, cô đã NG ba lần, đạo diễn Trương không nhịn được phải đi tới “Cô chưa từng hôn sao? Lúc hôn có ai cứng ngắc như cô không? Cô coi mình là đá sao?”

Quý Hựu Đồng cảm thấy oan ức, thật sự là cô chưa từng hôn ai, lúc ở cùng Túc Ngôn nhiều lắm cũng chỉ có hôn trán, cô với anh chỉ dừng lại ở giai đoạn ôm ấp mà thôi. Hiện tại lại cần cô phải ôm hôn nồng nhiệt, sao có thể không cứng ngắc cho được?

“Ðạo diễn, trời sắp tối rồi, phân cảnh này cũng cần diễn vào lúc hoàng hôn, không bằng ngày mai lại diễn tiếp đi, hiện tại cũng đã đến lúc nên cho thích khách xuất hiện rồi.”

Ðạo diễn Trương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liếc cô một cái, “Tôi nghĩ cô cần hôn thử một lần mới có thể diễn tiếp cảnh này được, được rồi, ngày mai tiếp tục, Ðồng Ðồng buổi tối cô về suy nghĩ lại đi.”

“Khanh Ðồng Ðồng, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên của cô thật à?” Phương Tử Khởi đi tới, vẻ mặt tiếc hận, oán hận nói, “Sớm biết như vậy, tôi đã nói đạo diễn cho tôi với cô đóng cảnh hôn trước rồi, không nên đến nước Tề sớm như vậy.” Hiện tại, Tử Nghiêu đã đến nước Tề làm quan.

Quý Hựu Đồng bất mãn chu mỏ, “Anh đúng là tên hoa hoa công tử mà.”

“Tôi rất chung thuỷ đó, ai dám vu oan cho tôi vậy?”

“Tìm kiếm tên anh, hơn phân nửa tin tức là liên quan đến bạn gái cũ của anh rồi.”

Phương Tử Khởi cười xấu xa “Cô lén lút điều tra tin tức về tôi đấy à?”

“Ðúng vậy, anh cặp với cô minh tinh mới nổi còn chưa tính, còn cặp với một sinh viên đại học nữa? ” Quý Hựu Đồng câm nín, cô biết Phương Tử Khởi rất đào hoa, nhưng không ngờ tới sinh viên cậu ta cũng không tha.

“Cô nói cô ấy sao? Cô ấy rất muốn làm diễn viên, cứ quấn quít lấy tôi đòi tôi chỉ bảo, chưa gì đã bị paparazi chụp được.” Vẻ mặt Phương Tử Khởi tỉnh bơ, “Sang năm cô ấy tốt nghiệp rồi, lớn lên rất đáng yêu, giọng nói cũng dễ thương, đúng khẩu vị của tôi, cô nói xem tôi có nên giúp cô ấy tìm một vai diễn không?”

“Nếu như thích người ta, cũng có thể giúp đỡ người ta một chút, không chừng người ta sẽ lấy thân báo đáp đó.” Quý Hựu Đồng cười với cậu ta, “Dung Dung còn đang đợi tôi, tôi thu dọn đồ đạc rồi đi trước đây.”

“Được, bây giờ tôi gọi cho cô ấy liền.” Tốc độ của Phương Tử Khởi cũng rất nhanh, nhanh chóng bấm gọi cho người kia, “Dao Dao à, đúng vậy, anh đang ở chỗ quay. Tới đây thăm anh? Không cần, không cần đâu…”

Quý Hựu Đồng đứng lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm Phương Tử Khởi. Phương Tử Khởi thấy vẻ mặt của cô là lạ, nói hai câu liền tắt điện thoại, hỏi cô “Cô làm sao thế?”

“Cậu vừa gọi cô ấy là gì?”

“Dao Dao, cô ấy tên là Sở Dao Dao, không phải là tên thân mật đâu.”

Sở Dao Dao? Không phải cô ta gặp được Giang Lạc Trạch lúc đi du lịch sau khi tốt nghiệp sao? Sao lại quen biết Phương Tử Khởi trước? Quý Hựu Đồng có chút rối loạn, nhưng trí nhớ sẽ không sai, theo thời gian thì lúc này không phải là thời điểm Sở Dao Dao xuất hiện, cô còn định thừa lúc này giữ Giang Lạc Trạch lại không cho anh có có hội để đi nước ngoài đây.

“Cô biết cô ấy?”

“Không, không biết, trước đây tôi có người bạn tên là Dao Dao, nhưng không phải họ Sở.” Quý Hựu Ðồng mang balo, nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng tới cửa thì dừng lại, “Anh định tính thế nào?”

“Không có tính gì cả,” Phương Tử Khởi bị cô làm cho khó hiểu, “Cô ấy vừa nói với tôi là sẽ đi du lịch sau khi tốt nghiệp, nếu tôi có thể đề cử cho cô ấy một vai diễn tốt, cô ấy sẽ huỷ bỏ chuyến du lịch.”

Nói như vậy, đúng là đã theo kịp dòng thời gian ban đầu rồi. Nhưng việc Sở Dao Dao quen Phương Tử Khởi trước vẫn khiến Quý Hựu Đồng rất để ý.

“Đồng Đồng, sao cậu không ăn đi?” Chu Tuấn Dung gắp thức ăn cho cô: “Hiếm khi chúng ta diễn xong sớm như vậy, ăn nhiều một chút.”

“Tớ không thấy ngon miệng.”

“Sao lần nào cậu cũng không thấy ngon miệng thế?” Chu Tuấn Dung cảm thán, “Nếu như tớ cũng không thấy ngon miệng như cậu thì tốt rồi. Cậu biết không, đến đây diễn tớ không chỉ không ốm đi mà còn mập thêm hai kí, mắt của đạo diễn Trương như có độc ấy, trực tiếp nói với tớ là về sau khi mọi người uống cà phê thì tớ chỉ có thể uống nước sôi thôi.”

Cơm nước xong xuôi, nhận điện thoại của Giang Lạc Trạch, anh nói, “Em về chưa?”

“Đang chuẩn bị về.”

“Mười phút nữa tôi về khách sạn, em tới phòng tôi đi.”

Quý Hựu Đồng nghi ngờ cúp điện thoại, đúng thật là cô thường hay đến tập diễn, nhưng phần lớn đều là cô chủ động đi tìm anh, cho tới bây giờ Giang Lạc Trạch chưa từng chủ động gọi điện thoại cho cô. Mặc dù vậy, hai người lại vô cùng ăn ý, cô mới gõ cửa lần thứ nhất Giang Lạc Trạch đã ra mở cửa ngay, nước cũng đã đun sôi, lúc cô ngồi xuống ghế sofa thì anh liền bưng ly trà thứ nhất đến cho cô.

“Ai vậy?” Chu Tuấn Dung hỏi cô.

“Chúng ta về thôi.” Cô cười ha hả, bỏ qua câu hỏi của Chu Tuấn Dung “Mau đi nhanh nào.”

“À.”Chu Tuấn Dung có chút lo lắng, “Nếu có gặp đạo diễn Trương, cậu đừng nói với ông ấy biết tối nay chúng ta ăn gì nha.”

Phòng của Giang Lạc Trạch nằm ở góc khuất, chung một tầng với phòng cô, còn phòng của Chu Tuấn Dung ở lầu trên, vì vậy Chu Tuấn Dung cũng không nghi ngờ gì, chúc cô ấy ngủ ngon xong chờ thang máy đóng lại mới đi tới.

Về tới phòng, Giang Lạc Trạch đưa cô một phần bánh cheesecake [2], “Em với Tử Khởi nói chuyện gì thế? Nhìn vẻ mặt của em hơi lạ.”

[2] Bánh cheesecake

“Cũng không có gì đâu,” Quý Hựu Đồng ăn một miếng bánh, kỳ quái nhìn anh hỏi: “Anh lại nhìn thấy em không ăn cơm hả?”

“Tôi đoán em sẽ không ăn được bao nhiêu nên mới đi mua.”

Anh nói mười phút nữa mới về khách sạn, là vì đi mua bánh ngọt cho cô sao? Cô cười rộ lên, đôi mắt híp lại, trong lòng có chút ngọt ngào, “Cảm ơn anh”

“Sao hôm nay lại không nhập vai vậy?”

“Việc này…” Quý Hựu Ðồng cũng không biết trả lời thế nào, dù cô nói mình chưa từng hôn thì có ai tin chứ?

Giang Lạc Trạch bỗng nhiên đưa tay lấy phần bánh ngọt đặt lên bàn trà, cúi người hôn môi cô, “Há miệng.” Hai chữ đơn giản lại mang ngữ khí ra lệnh, Quý Hựu Đồng nín thở lập tức há miệng.

Anh rất dịu dàng, kỹ thuật cũng tốt, hai người dựa sát vào nhau,đây là lần đầu tiên cô ngửi thấy mùi cơ thể anh, nhàn nhạt thơm mát, không nói rõ được là mùi gì nhưng lại rất dễ chịu. Ðầu lưỡi ấm nóng quẩn quanh môi răng, rồi lại bất ngờ quấn lấy đầu lưỡi cô, khiến cho Quý Đồng vô cùng bối rối. Anh mau chóng đẩy nụ hôn sâu hơn, triền miên, quấn quýt. Mắt anh như có hàng cơn sóng gợn, anh lại bất mãn dạy bảo cô, “Nhắm mắt.”

Quý Hựu Đồng nhắm mắt lại, chỉ còn lạị sự gắn bó giữa môi với răng.

Một lúc lâu sau, ánh mắt Quý Hựu Đồng bắt đầu mê ly, giống như cực kỳ hưởng thụ cảm giác này, Giang Lạc Trạch buông cô ra “Rất khó sao? ”

Quý Hựu Đồng: “…”

“Em thật sự chả có tí kinh nghiệm gì cả, lúc hôn nhìn ngốc muốn chết.” Giang Lạc Trạch liếm liếm môi, “Ừm, vị pho mát”

Quý Hựu Đồng: “… ”

Cô xấu hổ muốn độn thổ luôn, nhưng động tác của Giang Lạc Trạch lại vô cùng quyến rũ.

Cô đã từng xem một bộ phim, trong phim, lúc nam chính muốn hôn nữ chính, nữ chính đã chìa tay đưa ba viên kẹo. Cô ấy hỏi anh ta, anh chọn viên nào? Nam chính chọn viên kẹo vị quýt, nữ chính giúp nam chính bóc viên kẹo rồi đút cho anh ta ăn, sau đó bọn họ hôn nhau. Nữ chính nói là sau này khi anh ăn kẹo vị quýt thì sẽ nghĩ đến em.

Không biết sau này Giang Lạc Trạch ăn pho mát, có nhớ tới nụ hôn này hay không?