Edit + beta: Thanh Uyên

Không lâu sau, dưới sự mai mối của mẹ Trương, Trương Lỵ lại gả cho một người đàn ông 40 tuổi. Đút cho mẹ Trương năm nghìn đồng mẹ Trương lập tức bán con gái mình đi. Người đàn ông kia tên là Hà Hữu Chí, hay say rượu cờ bạc, còn có một đứa con trai 12 tuổi tên là Hà Hi.

Một tháng đầu, Hà Hữu Chí nhịn không uống rượu không cờ bạc, đối xử với Trương Lỵ cũng không tệ bạc lắm, một tháng sau ông ta thấy đã chơi đủ rồi cũng dần mất hứng thú với Trương Lỵ. Trước kia ông ta nằm mơ cũng muốn có được Trương Lỵ xinh đẹp, không ngờ lúc lên giường cô ta lại chẳng khác gì người chết.

Hà Hữu Chí bắt đầu say rượu cờ bạc, về nhà mà tâm trạng không tốt lập tức đánh đập Trương Lỵ. Quý Hựu Đồng mới hơn ba tuổi thấy mẹ mình bị đánh cũng bị doạ cho khóc lớn, Hà Hữu Chí bị tiếng khóc của cô bé làm phiền ngay cả cô bé cũng đánh. Những lúc này, Hà Hi sẽ đi tới cứu em gái ra, ôm cô bé dụ dỗ, có lẽ đến cả Hà Hi cũng không chịu được cuộc sống như thế này nên lúc Quý Hựu Đồng 5 tuổi thì nói với cô, em gái, anh trai dẫn em đi.

Quý Hựu Đồng lắc lắc đầu, cô bé không dám đi, cũng không muốn bỏ lại mẹ mình ở đây. Trương Lỵ yếu đuối bất lực đã khắc sâu vào bên trong đầu óc Quý Hựu Đồng, hơn nữa còn ăn sâu vào tận xương tuỷ, giống như mẹ của cô bé vậy, nhìn thấy bộ dạng uống rượu say của Hà Hữu Chí chỉ biết run rẩy trốn đi.

Hà Hi đi, nói một ngày sẽ trở về đón cô.

Năm Quý Hựu Đồng 16 tuổi, Hà Hi vẫn chưa về đây đón cô. Cô lớn lên so với Trương Lỵ càng xinh đẹp hơn nhiều, làn da trắng nõn, đôi mắt vừa to vừa tròn, trổ mã cũng tốt. Cha ghẻ Hà Hữu Chí không còn đánh đập cô nữa, lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô. Quý Hựu Đồng hết sức sợ hãi nên lén lút nói với Trương Lỵ. Trương Lỵ lại nói, nhiều năm như vậy cái gì đến cũng phải đến, con nhịn một chút đi.

Trương Lỵ chết lặng, cho dù tận mắt nhìn thấy Hà Hữu Chí xâm hại con gái mình bà cũng chỉ lạnh mặt không làm gì, vì bà càng sợ Hà Hữu Chí sẽ đánh mình hơn. Quý Hựu Đồng đem tất cả chuyện mình gặp phải nói cho người bạn thân duy nhất của cô Trần Tư Kiều, Trần Tư Kiều lại dùng những chuyện ấy để đem đi nịnh nọt Quý Na Na, cuối cùng truyền vào trong tai Quý Vân Thanh, nhà họ Quý vì mặt mũi của mình mà tuyên bố với mọi người bên ngoài thật ra Quý Hựu Đồng không phải con ruột nhà họ Quý mà là con của Trương Lỵ và một người đàn ông khác.

Trương Lỵ bắt đầu trách mắng cô, nói cô không biết xấu hổ đi quyến rũ cha ghẻ, làm bà mất mặt. Cha ghẻ càng không kiêng nể gì mà xâm hại cô, rất nhanh, cô phát hiện mình có thai.

Hà Hi còn chưa đến đón cô, cô liên tục chờ, về sau nghe nói Hà Hi làm ăn buôn bán bên ngoài thất bại, vì bị đòi nợ mà tự sát. Hy vọng cuối cùng bị dập tắt, Quý Hựu Đồng ôm bụng to tự tử, trong đêm đông rét lạnh đã nhảy sông tự vẫn.

Nguyện vọng của Quý Hựu Đồng là, lúc ấy đi theo Hà Hi, rời bỏ cha ghẻ và mẹ. Ở bên cạnh anh trai, hy vọng anh có thể sống hạnh phúc.

“Tên của cô ấy giống tôi.” Quý Hựu Đồng cảm thấy là lạ, mặc dù cô rất đồng tình với những chuyện ‘Quý Hựu Đồng’ gặp phải.

Âm thanh lạnh như băng của hệ thống vang lên 【Tên của tất cả ký chủ đều giống cô là vì để giúp cô thích ứng với ký chủ. Được rồi, sau khi cô tiến vào thân thể của ký chủ tôi không thể liên lạc với cô vậy nên cô chỉ có thể dựa vào mình thôi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô mới có thể trở về. Nếu không, cô sẽ phải trải qua cả đời đó của ký chủ, không thể qua về nữa.】

Quý Hựu Đồng rùng mình, kiếp trước mặc dù cô có bệnh tim, nhưng cha mẹ vẫn luôn yêu thương cô, cuộc sống không phải lo gì. Hạ quyết tâm, cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này.

Mở mắt ra, Quý Hựu Đồng mới ba tuổi đúng lúc Quý Vân Thanh muốn đuổi mẹ con cô đi. Trương Lỵ khóc lóc ký tên rồi cầm hai ngàn đồng dắt cô rời đi.

Giống với nội dung vở kịch, rất nhanh Trương Lỵ đã gả cho Hà Hữu Chí. Khuôn mặt Hà Hữu Chí toàn râu, lần đầu tiên nhìn thấy Quý Hựu Đồng đã đi đến ôm cô dự định hôn má cô. Quý Hựu Đồng sợ hãi lặng lẽ thoát ra, vội chạy đến chỗ Hà Hi đang đứng xa xa, núp sau lưng anh.

“Sau nay con là con gái cha, sợ cái gì?” Hà Hữu Chí cười rộ lên, lộ ra hàm răng vàng bên trong, khắp người đều là mùi khó ngửi.

Hà Hi buồn bực nhìn cô em gái mới ba tuổi, bộ dạng như đã quen biết anh từ lâu, chạy về phía sau kéo kéo áo anh, đôi mắt to khiến người khác yêu thương. Anh cũng rất hận tính cách của Hà Hữu Chí, hận không thể sớm ngày rời khỏi đây. Lúc này thấy thân thể nho nhỏ của Quý Hựu Đồng trốn sau lưng anh, trái tim anh lập tức tan chảy, anh không muốn cô em gái nhỏ này rơi vào tay Hà Hữu Chí. Cố chờ một chút, chờ em gái anh lớn lên, mang cô bé cùng đi.

“Anh trai” Quý Hựu Đồng trốn sau lưng anh “Chúng ta ra ngoài đi.”

Hà Hi xoay người ôm cô “Được, chúng ta ra ngoài.”

Thân thể Quý Hựu Đồng rất mềm mại, trên người có mùi hương nhàn nhạt. Anh cẩn thận ngửi, cảm thấy rất thích cái mùi hương này.

Hai người ngồi trên bậc thềm cửa, bên trong là âm thanh dồn dập của Hà Hữu Chí và tiếng rên của Trương Lỵ, Hà Hi che tai em gái lại, “Anh trai dắt em đi chơi được không?”

Quý Hựu Đồng gật đầu.

Từ đó, Quý Hựu Đồng không lúc nào là không dính vào người Hà Hi. Cô rất phản cảm với Hà Hữu Chí, buổi chiều đầu tiên ngủ với Trương Lỵ và Hà Hữu Chí đã khiến cho cô phải chạy trối chết. Cô gõ cửa phòng Hà Hi, chui vào ổ chăn của anh.

“Đồng Đồng, đừng sợ” Hà Hi ôm lưng cô, ghé vào bên tai nhẹ giọng nói: “Sau này chúng ta sẽ rời khỏi đây, đi thật xa.”

Quý Hựu Đồng không chần chừ chút nào, hỏi anh: “Khi nào chúng ta đi?”

Hà Hi ngẩn người, không nghĩ cô bé lại dứt khoát như vậy: “Đồng Đồng không cần mẹ sao?”

“Chỉ cần có anh trai là được.” Trương Lỵ quá mềm yếu, nếu như đi theo Trương Lỵ cả đời này của cô chắc chắn sẽ giống như Quý Hựu Đồng kia.

Hà Hi ôm cô vào lòng: “Anh trai sẽ cố gắng nuôi em, để em đi học, sau này lên đại học có kiến thức có thể đến thành phố lớn.”

“Tương lai anh trai đi chỗ nào, Đồng Đồng đi chỗ đó.” Quý Hựu Đồng bắt đầu ngáp, đứa trẻ ba tuổi luôn cần nhiều thời gian để ngủ, rất nhanh cô đã ngủ mất.

Hà Hi đang học sơ nhất [1], thành tích của anh rất tốt, cũng rất hoà đồng, nhưng những bạn trong lớp lại luôn cười nhạo anh. Mẹ anh vừa sinh anh xong đã đi mất, bà ấy đã chịu đủ những ngày bị Hà Hữu Chí ngược đãi rồi cho nên dù là cốt nhục do chính bà sinh ra bà cũng vẫn hận, ai bảo một nửa dòng máu trên người nó là của Hà Hữu Chí làm gì?

[1] Sơ nhất: Sơ nhất cấp sơ trung thì hình như là lớp

Hà Hi cũng hận, anh hận người mẹ đã bỏ rơi anh, cũng hận Hà Hữu Chí, ông ta không xứng làm một người chồng, một người cha. Anh nghĩ mình phải nhanh lớn lên để rời khỏi nơi này, nhưng cũng sợ mình lớn quá nhanh sẽ bị Hà Hữu Chí tiêm nhiễm thành một người giống ông ta. Bởi vì thế, anh bắt đầu đọc sách, sách gì cũng đọc, từ trong sách anh biết được thế nào là quân tử, thế nào là chính trực. Hà Hi còn luyện viết, anh dùng bút đen, bút đỏ, bút bi để viết một câu đối thoại, ba kiểu chữ khác nhau khiến người khác không thể tin đây đều là của một người.

Cho nên thường ngày Hà Hi còn giúp người khác chép bài, những kẻ lười làm bài nhưng lại có tiền kia cũng đồng ý trao đổi với anh.

“Đồng Đồng em còn nhỏ, không biết chữ.” Thấy Quý Hựu Đồng vẫn đang nhìn chằm chằm sách bài tập của mình, anh bế cô lên: “Ngày mai anh trai dạy em viết chữ, được không?”

“Được”

Giọng nói của Quý Hựu Đồng vừa mềm vừa đáng yêu, khiến tâm Hà Hi tan chảy. Anh nói: “Đồng Đồng, nếu như sau này chúng ta đi, em nói xem chúng ta sẽ ở chỗ nào?”

“Anh trai muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với anh là được.” Quý Hựu Đồng ngồi bên cạnh anh, tâm nguyện của Quý Hựu Đồng kia là như thế, ở bên cạnh anh trai, khiến anh trai hạnh phúc.

Trên người Trương Lỵ lại nhiều thêm mấy vết sẹo, bà ngoắc Quý Hựu Đồng nói: “Đồng Đồng lại đây.”

Quý Hựu Đồng đi đến nhưng vẫn giữ khoảng cách gần nửa mét, Hà Hữu Chí nằm ngủ bên cạnh Trương Lỵ, quần áo của bà không ngay ngắn phía trước còn lộ ra cảnh xuân. Cô nhẹ giọng kêu: “Mẹ”

“Con gái ngoan.” Nước mắt Trương Lỵ rơi xuống, nức nở không dám phát ra tiếng quá lớn, “Cục cưng đến bên cạnh mẹ được không?”

Quý Hựu Đồng muốn lắc đầu, nhưng vẫn đi tới, cô rất ghét cái mùi trên người Hà Hữu Chí. Cô thử khuyên Trương Lỵ: “Mẹ, mẹ không nên như vậy” rõ ràng bà có rất nhiều lựa chọn mà.

Cánh tay đang duỗi ra của Trương Lỵ bỗng dừng lại, bà cẩn thận nhìn Quý Hựu Đồng. Từ nhỏ con bé đã hay khóc, lá gan cũng nhỏ, Quý Vân Thanh không thương nó nhìn thấy Quý Vân Thanh nó cũng chỉ biết rụt cổ rồi nhào vào lòng bà, tính cách nhu nhược này hoàn toàn giống như một phiên bản khác của bà. Nhưng từ khi rời khỏi nhà họ Quý, con bé không hề khóc nữa chỉ thích đi theo Hà Hi.

“Con không phải con gái tôi” Bà lầm bầm, hai hàng nước mắt rơi xuống.

Quý Hựu Đồng tiến lên giúp bà lau nước mắt, “Con là con gái của mẹ, con là Đồng Đồng.”

“Không, con không phải Đồng Đồng, Đông Đồng sẽ không dùng ánh mắt đó để nhìn tôi.” Trương Lỵ đẩy cô ra “Con không phải…”

Hà Hữu Chí bị đánh thức, tối hôm qua ông ta uống đến say mèm trời tờ mờ sáng mới trở về, triền miên với Trương Lỵ một hồi mới ngủ. Ngủ không được bao lâu lại bị đánh thức khiến cơn tức nổi lên, mở mắt thấy Trương Lỵ khóc sướt mướt, bên cạnh còn có Quý Hựu Đồng, cơn tức lên não lập tức cho Trương Lỵ một cái tát chỉ Quý Hựu Đồng mắng: “Đứa con rơi này, biến ra ngoài.”

Hà Hi về nhà, thấy Quý Hựu Đồng ngồi trên bật thang bên ngoài phòng bèn đi đến kéo cô đứng dậy: “Bị mắng?”

Quý Hựu Đồng lắc đầu, cô chỉ không muốn ở trong cái căn phòng đó thôi.

“Đông Đồng ăn cơm chưa?”

Quý Hựu Đồng lại lắc đầu, lúc Trương Lỵ ở nhà họ Quý cũng rất cần cù làm việc nhà nhưng sau khi gả vào nhà họ Hà, cả ngày tóc tai bù xù không làm cơm cũng không giặt quần áo, cả nhà đều hết sức bẩn thỉu. Chén trong phòng bếp còn chưa rửa, bếp lò thì quá cao, Quý Hựu Đồng với không tới, mỗi ngày đều chờ Hà Hi về nhà dọn dẹp nấu cơm.

Hà Hi khép hờ mắt, rất nhanh lại cười nói: “Đồng Đồng, anh trai dẫn em ra ngoài ăn.”

Cơm tối của hai người là món mì trứng của một quán ven đường, Hà Hi đem trứng gà bỏ hết vào chén Quý Hựu Đồng: “Đồng Đồng ăn nhiều trứng gà vào mới có thể mau lớn được.”

Quý Hựu Đồng cười rộ lên: “Người phải nhanh lớn là anh mới đúng, nhanh lớn mới có thể đưa Đồng Đồng rời đi được chứ.”

“Đồng Đồng, em thật sự muốn đi sao?” Hà Hi nghiêm túc hỏi.

Quý Hựu Đồng hút sợi mì vào trong miệng, cô gật đầu: “Em chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh thôi.”

Ánh mắt Hà Hi dịu xuống, anh gần như không có bạn bè, ở trường học thì phải đối mặt với sự cười nhạo của người khác về nhà lại phải thu dọn những thứ Hà Hữu Chí bày ra, cuộc sống chẳng khác nào địa ngục. Nhưng lại có một ngày, ông trời cho anh một cô em gái, cô bé rất trong sáng, nho nhỏ mềm mại như thiên sứ vậy. Cuộc sống như đã chết bỗng chốc thêm một màu sắc mới, anh biết trái tim mình vẫn còn rất ấm áp, anh cũng sẽ không biến thành Hà Hữu Chí thứ hai.

Anh thích cô em gái này, cũng không bỏ được cô. Đã lâu anh luôn cảm thấy cuộc sống này không có ý nghĩa gì cả, mong đời này nhanh kết thúc để anh có thể đi đầu thai, kiếp sau mong đừng gặp Hà Hữu Chí nữa. Anh còn có thể tưởng tượng được cha, mẹ, em gái kiếp sau của mình, nhưng trách nhiệm lại không cho anh làm như vậy