Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Thủ Phụ

Chương 20: 20 Thụy Vương Bị Phế Thật Rồi

Nàng theo hắn quay về Tạ phủ, đốt sạch hết y phục và mặt nạ.

Thẩm Nhiêu chống tay lên cằm nhìn chậu lửa trầm ngâm nói: “E rằng không lâu nữa thì Bệ hạ truyền ngài tiến cung.”

Tạ Cẩn đang tắm ở cách đó một tấm bình phong gọi nàng: “Nàng lại đây hầu hạ ta đi.”

Thẩm Nhiêu nào đâu có làm qua việc hầu hạ người khác, nàng đi đến vịn vào thùng gỗ nhìn hắn: “Ngài bảo ta hầu hạ ngài?”

“Ở đây còn có người khác không?”

“Được, ta giúp ngài gội đầu.”

Nàng tự đứng lên cầm lấy xà phòng chà xát vào tóc của hắn, sau đó thì vò để tạo ra bọt rồi cẩn thận rửa sạch, nhìn thấy đằng sau lưng hắn có đầy các vết sẹo to nhỏ, nên nàng vô thức ấn vào.

Cơ thể của Tạ Cẩn kéo căng lại rồi xoay người nhìn nàng.

Thẩm Nhiêu hơi giật mình, nhưng vẫn tiếp tục vò tóc hắn nói: “Lần tới đừng mạo hiểm nữa.”

Những việc như thế này rất nguy hiểm, hắn sẽ gặp phiền phức lớn nếu như bị phát hiện, hắn nghẹn ngào sau khi nghe như thế, vội kéo người thẳng vào bên trong, bọt nước bắn tung tóe cắt ngang giữa hai người làm tầm nhìn bị mờ đi, chỉ nghe được hắn nói:

“Ta thích làm gì thì ta làm, không cần nàng quản.”

Ánh mắt Thẩm Nhiêu liếc nhìn lại khuôn mặt của hắn, sau đó là chủ động hôn hắn, ôm chặt hắn, hơi thở đối phương ngưng lại rồi hôn đáp trả nàng.

Tóc của hai người trôi bồng bềnh trên mặt nước rồi hòa lại với nhau, giống như mười ngón tay đan chặt lấy nhau.

“Đại nhân, đại nhân.”

Quản gia gọi cửa, nghe bên trong đáp lời mới nói: “Vũ Lâm Vệ đang ráo riết truy lùng thích khách ở trong thành, bảo là có người hành thích Thụy Vương.”

Tạ Cẩn trả lời nhàn nhạt rồi ra hiệu cho hắn ta thối lui, sau đó bóp vào huyệt thái dương, ôm cô nương trong lòng tiếp tục nhắm mắt thư giãn.

“Hắn tìm kiếm như vậy có tác dụng gì, ngay cả một manh mối cũng không có, đoán chừng là nổi điên rồi.” Thẩm Nhiêu vừa nhớ đến cảnh Thụy Vương bị đánh thê thảm nên không nhịn được mà muốn cười.

Mũi miệng đều bị chảy máu, bộ dạng người như một cái đầu lợn đã bị đánh phế, nếu như không phải có một Thế tử ở trong phủ, chỉ e là đã bị tuyệt hậu.

Tạ Cẩn véo vào mặt nàng một cái, ôm người vào lòng càng chặt hơn, cằm của hắn chống ở trên đầu nàng.

“Ngủ đi, ta đoán đợi đến lúc Bệ hạ tỉnh dậy sẽ truyền ta vào cung.”

Nàng khẽ cười, rất biết lắng nghe: “Hạ quan tuân lệnh.”

Kết quả là vẫn không thể đợi đến lúc nàng nhắm mắt được lâu thì bên ngoài vọng đến tiếng của quan gia.

Nàng có thể cảm thấy người ở sau lưng mình đang kìm nén cơn giận, dường như có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

“Đại nhân, quấy rầy ngài nghỉ ngơi không phải là chuyện nhỏ, nhưng Vũ Lâm Vệ phụng mệnh của Thụy Vương điện hạ đi soát người ở từng nhà từng ngõ.”

“Đã tìm đến chỗ của chúng ta rồi.”

Thẩm Nhiêu cảm thấy khóe miệng như bị co rút lại, tê liệt không muốn động đậy: “Hắn thực sự nổi điên rồi, tại sao lại lục soát người khắp thành như vậy? Không sợ bị vạch tội hay sao?”

“Thẩm thiếu khanh, chi bằng nàng cứ lo cho bản thân mình đi, ngộ nhỡ bị người khác tìm thấy nàng đang ở chỗ ta, vậy nàng cũng không có mặt mũi nào mà đi gặp người khác đâu.”

Hắn vô cùng bực mình, tiện tay kéo chiếc áo choàng đang móc ở bên cạnh rồi đứng phắt dậy: “Ta đưa nàng đi.”

Kết quả đột nhiên tiếng của quản gia bên ngoài kêu lên: “Tại sao lại vào thẳng đây để lục soát, nơi đây là phủ đệ của Chỉ huy sứ đại nhân.”

Thẩm Nhiêu hơi sững sờ, cũng ngồi dậy: “Hắn thực sự không sợ ngài đi cáo trạng hắn với Bệ hạ sao?”

“Ta đi xem thế nào, trước tiên nàng cứ trốn ở đây.” Hắn mặc lại chiếc áo ở bên trong rồi khoác lên mình một chiếc áo choàng màu đen huyền, sau đấy thì đẩy cửa bước ra, nhìn thấy một đám người của Vũ Lâm Vệ cầm đuốc bước vào.

Người dẫn đầu là hiệu úy của Vũ Lâm Vệ chắp tay hành lễ với Tạ Cẩn: “Đã quấy rầy Chỉ huy sứ Tạ rồi, chỉ vì Thụy Vương điện hạ đã hạ lệnh là bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm cho ra tên thích khách, nên tì chức không thể không mạo phạm ngài.”

“Vì vậy, ngươi cảm thấy là bổn cung đang che giấu thích khách ư?” Bờ tóc dài của Tạ Cẩn đang xõa ở sau lưng, khoanh tay trước ngực dựa lưng vào cửa, sự nổi giận trong ánh mắt nham hiểm rất rõ.

Viên Hiệu úy có chút sợ hắn nhưng vẫn kiên quyết nói: “Đây là chức trách, kính xin Chỉ huy sứ đại nhân lượng thứ cho, tất cả trên dưới toàn thành đều bị lục soát, không một ai ngoại lệ.”

“Được thôi, vậy các người soát đi.” Tạ Cẩn cho người mang ghế ra ngồi ở phía trước, hai chân vắt lên tay vịn, ngồi dựa xuống, cười rất lạnh lùng.

Cuối cùng chỉ còn lại phòng của Tạ Cẩn, quản gia muốn nói gì đó nhưng hắn lại mặc kệ, xua tay để người vào trong soát.

“Soát, được thôi, nhưng nếu làm hỏng thứ gì đó thì hãy lấy đầu chó của các ngươi ra bồi thường.” Xưa nay Tạ Cẩn ngang ngược và tàn bạo là chuyện ai ai cũng biết.

Nếu không phải Thụy Vương hạ mệnh lệnh thì cũng không ai muốn đến đây để dây vào chuyện xui xẻo này với Tạ Cẩn.

Hắn ta nơm nớp lo sợ, cẩn thận dè dặt để đi lục soát một lượt rồi sau cùng bước ra lắc đầu với Hiệu úy.

Tạ Cẩn cầm lên hai quả hạch đào ở trên dĩa rồi tùy ý ném, sau đó nhướng mày rồi chỉ về phía cửa lớn: “Có thể cút xéo chưa?”

“Tì chức xin cáo lui.” Vũ Lâm Vệ oai phong hoành tráng bước vào, khi bước ra thì mặt mày lấm lét.

Sau khi bước ra khỏi cửa, bọn họ có cảm giác đã sống sót sau tai họa, nếu có thể thì thực sự không muốn tiếp xúc với tên hung ác này thêm lần nào nữa.

Tạ Cẩn ra hiệu cho nha hoàn nô bộc lui hết, trở về phòng ngủ thì không thấy Thẩm Nhiêu đâu, hắn biết là nha đầu này đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy từ lâu, không khỏi nhếch mép cười: “Chạy cũng nhanh thật đấy.”

Hoằng Tuyên Đế tỉnh dậy đã nghe tin Thụy Vương bị hành thích, trên người mang trọng thương, ông ta còn chưa kịp nổi trận lôi đình thì lại nghe các ngôn quan ngự sử đang quỳ ở bên ngoài điện Thái Hòa, để tố cáo Thụy Vương.

Không cầm chiếu lệnh mà tự ý xông vào phủ đệ rồi lùng bắt một cách trắng trợn, quấy nhiễu dân không sống nỗi, oán than khắp nơi.

Ông ta đang mặc chiếc tẩm y màu vàng ngồi ở mép long sàn, buồn bực xoa hàng chân mày: “Bây giờ Thụy Vương như thế nào rồi?”

Triệu Tây cung kính đáp: “Xin Bệ hạ yên tâm, tính mạng của Thụy Vương điện hạ không đáng lo ngại.

Ngự y nói các vết thương nghiêm trọng đều ở ngoài da, chăm sóc cẩn thận sẽ nhanh hồi phục.”

“Cho truyền Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ.”

Triệu Tây nói: “Tạ Chỉ huy sứ nghe tin Điện hạ bị ám sát, nên đã chờ đợi ở bên ngoài điện rồi.”

“Truyền”

Khi Tạ Cẩn bước vào thì Hoằng Tuyên Đế đã thay long bào, đang ngồi trên sàng La Hán để súc miệng.

Cho dù bên ngoài có loạn như thế nào thì ông ta vẫn có dáng vẻ ung dung bình thản.

“Thần tham kiến Bệ hạ.”

Hoằng Tuyên Đế cầm khăn lau những giọt nước ở trên khuôn mặt, sau đó ném chiếc khăn vào lại trong chậu rồi cho các cung nhân lui xuống: “Chắc hẳn ngươi đã biết rõ sự tình rồi?”

Tạ Cẩn mặc một chiếc Phi ngư màu đỏ, cơ thể đứng thẳng tắp, cùng với khí chất bình tĩnh và cao quý, ánh mắt lạnh giá: “Vâng, Điện hạ đã phái người đến lục soát qua trong nhà của thần, cũng đã nói rõ nguyên do với thần.”

“Thụy Vương này, tuy là trong lúc cấp bách nên bất đắc dĩ mới làm vậy, nhưng cũng khiến cho dân chúng phẫn nộ”

Hoằng Tuyên Đế do dự một lúc rồi nói: “Trẫm chỉ cho ngươi hai ngày để tìm cho ra tên trộm đã ám sát Thụy Vương.

Trẫm chỉ muốn kết quả, chứ không hỏi quá trình.”

Lời này thật sự quá sâu xa rồi, dù sao chỉ cần có thể cho Thụy Vương một câu trả lời, xách người từ đâu ra đều được sao? Tạ Cẩn làm Cẩm y vệ nhiều năm như thế nên đương nhiên tự mình đã có tính toán, sau khi trả lời xong thì xin lui xuống.

Rời khỏi điện Cần Chánh của Hoàng đế thì hắn đến phủ Thụy Vương, tình cảnh bi thảm như thế nào đều dựa vào lời kể của người ngoài, vì hắn đứng đầu ở Bắc Trấn phủ ty này, nên làm thế nào cũng phải đi xem tình trạng vết thương của Thụy Vương để thẩm vấn tỉ mỉ, nếu không làm sao tìm ra được hung thủ chứ?

Tạ Cẩn đưa hàng chục người cưỡi ngựa đến phủ Thụy Vương, bảo người gác cửa đi vào thông báo, nhận được lệnh rồi hắn mới đưa vài người Cẩm y vệ đi vào.

Còn chưa đến được trước phòng ngủ đã thấy một vị lão đại phu mang trên lưng một thùng thuốc, đi ra với vẻ mặt thất thần cứ lẩm bẩm: “Đúng thật Hoàng thân quốc thích chọc không nổi, không cứu nổi, không cứu nổi.”

Tạ Cẩn dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Viễn ở bên cạnh đi mời vị lão đại phu đó đến ngồi ở Bắc Trấn phủ ty, đối phương lập tức hiểu được ý của thượng quan nên lặng lẽ lui xuống.

Hắn vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc trong phòng, nên lập tức nhướng mày nói: “Thần Tạ Cẩn là chỉ huy sứ của Cẩm y vệ, đến đây để thăm hỏi Thụy Vương điện hạ.”

Giọng nói yếu ớt của Thụy Vương từ bên trong truyền ra: “Vào đi.”

Sau khi Tạ Cẩn bước vào, thì đã lập tức thấy Thụy Vương đang nằm dài ở trên sàng không có vẻ gì là tức giận, khuôn mặt mờ mịt.

Nhưng Trưởng công chúa đang mặc y phục hoàng cung rườm rà và lộng lẫy, bà ta đang chuyển một chiếc ghế đến ngồi bên giường của Thụy Vương, với sắc mặt thay đổi bất định.

Bà ta không dằn lòng được mà quay đầu lại nhìn Tạ Cẩn, đột nhiên ngây người ra, từ trước đến giờ bà ta và Cẩm y vệ rất ít khi giao thiệp với nhau, cho dù là chạm mặt thì cũng là ở một khoảng cách rất xa, đặc biệt là vì ghét bỏ loại người tanh mùi máu này của Tạ Cẩn nên lười quan sát tỉ mỉ hơn, nhất là người này lại là thân tín của Hoàng đế, là thanh gươm của Thiên tử, nếu bà ta có ý tiếp cận nhất định sẽ gây ra sự nghi kỵ của Hoàng đế.

Giờ đây nhìn kỹ lại ở khoảng cách gần như thế này, thì trái lại Chỉ huy sứ của Cẩm y vệ thực sự là một viên minh châu đấy.

Tạ Cẩn không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt gian xảo rực cháy đó.

Hắn nắm chặt thanh kiếm nhẫn nhịn không được khó chịu, nói: “Bệ hạ truyền chỉ cho vi thần đi bắt hung thủ, nên thần đặc biệt đến đây để tìm hiểu quá trình với ngài.”

“Kinh đô Đại Ninh ở dưới chân Thiên tử, Bổn vương không ngờ lại có kẻ láo xược như thế, thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.” Ánh mắt của Thụy Vương đầy sự thù hằn, đang kìm nén lửa giận ở trong lòng, hắn ta kể lại ngắn gọn và súc tích quá trình của sự việc, còn nói thêm về dáng vẻ đặc trưng của đối phương.

Tạ Cẩn chắp tay: “Vậy thần xin lui.”

Khi hắn vừa quay lưng đi, Trưởng công chúa nhỏ nhẹ mở lời: “Tạ đại nhân được bao nhiêu tuổi rồi?”

Thụy Vương không muốn biết Trưởng công chúa có ý gì, lập tức dùng ánh mắt ngăn lại, nhưng vốn dĩ người ta không quan tâm.

Hàn khí trong mắt của Tạ Cẩn càng dày đặc hơn, hắn xoay người lại khẽ cụp mắt xuống, cố gắng áp chế lại sự ngang ngược và chán ghét của bản thân: “Vi thần hai mươi sáu.”

“Vậy thực sự là lớn quá rồi.”

Đại đa số nam nhân ở trước mặt công chúa đều muốn lấy lòng bà ta, gặp phải một người mà toàn thân như ngâm trong băng lạnh như thế, cảm thấy thật là thú vị, lúc định nói thêm gì đó thì Thụy Vương vội vàng nói: “Làm phiền Tạ đại nhân hãy nhanh nhanh thay Bổn vương đi bắt hung thủ, quản gia, tiễn Tạ chỉ huy sứ ra ngoài.”

“Vâng.”

Sau khi Tạ Cẩn đi, Thụy Vương hạ thấp giọng nói xuống: “Cô cô, người có biết đó là ai không? Đó là Chỉ huy sứ của Cẩm y vệ Tạ Cẩn, hòng mưu toan dây máu ăn phần với thân tín của Thiên tử, thì thế nào phụ hoàng cũng nghiêm trị, huống hồ tính khí của tên thái tuế này hết sức lầm lì bướng bỉnh, thủ đoạn độc ác, dã tâm nham hiểm, tuyệt đối không phải là người tự nguyện làm bề tôi dưới váy người đâu.”

“Ngươi sốt ruột làm cái gì, dĩ nhiên Bổn cung biết hắn là ai, lại có thể bắt trói hắn hay sao? Bổn cung lại thích hai bên tự nguyện thì hay hơn, mà người này cũng không tệ, nếu thực sự có thể theo Bổn cung, thì đối với ngươi chính là sự ủng hộ rất lớn.”

Thụy Vương thực sự muốn nói, người đã bao nhiêu tuổi rồi, làm mẫu thân của người ta cũng còn dư đó, dựa vào gì mà người ta nhìn trúng người? Nếu là về tướng mạo thì bên ngoài kia có thiếu gì người có dung mạo tuyệt mỹ.

Còn nói về quyền lực? Người ta là tâm phúc của Thiên tử, là quyền thần của triều đình, chưa hẳn đã để ý đến người.

“Hơn nữa, ngươi có ý với Thẩm Nhiêu, tại sao lại không cho phép ta có? Đều là người không thể đụng vào như nhau, ta không thể làm điều này sao?”

Trưởng công chúa là một người ham mê sắc đẹp, cũng ham mê giàu sang và quyền thế.

Sắc đẹp ngay trước mắt, bà ta khó mà khống chế được lòng mình.

Thụy Vương chỉ hận cô cô của hắn quá đam mê nhan sắc, gặp người nào thì yêu người đó, sắc mặt bực bội đến nhợt nhạt, gần như nghiến chặt răng mà nói: “Điều đó giống nhau sao? Thẩm Nhiêu không quyền không thế, không người dựa dẫm, ném vào trong phủ của ta cũng không có bất cứ bọt sóng nào, kẻ mà người nhìn trúng không phải là người, mà là Diêm vương.”

Sai người thưởng tiền cho đại phu, sau đó tiễn đại phu ra ngoài rất bình thường.

Tạ Cẩn gác chân trên chiếc bàn dài ở công đường, khẽ cười: “Thực sự phế rồi.”

Không những phế mà còn nhão như bùn, không có cách nào để cứu chữa rồi.

“Đại nhân, trong nhà của Hộ bộ Thượng thư xuất hiện bọn cướp, sai chúng ta nhanh chóng đi cứu người.”

Trong lòng của Tạ Cẩn càng thêm phần ung dung và hớn hở, trở mình đứng dậy cầm lấy cây Tú Xuân đao: “Đây không phải là đưa kết quả đến tận cửa sao? Đến rồi.

Thực sự là đang đói lại có kẻ mang cơm, khát thì có người dâng nước, rất đúng lúc..