Chương 9.2 : Cốt truyện này chạy lệch ( 1 )

Tuy rằng tàn nhẫn, nhưng Vương Nhị Nha vẫn phải tận dụng hết khả năng của mình. Giờ Tâm Tâm và Thiên Thiên đều gặp chuyện, mặc kệ Diêu Đại Vĩ có nhận điện thoại của bà hay không thì ông ta cũng chỉ quan tâm đến đứa con gái út mà thôi, mọi chuyện của Thiên Thiên chắc chắn sẽ ném hết cho bà. Cầu xin người khác còn không bằng chính bản thân mình tự lập. Vì con gái, bà bắt buộc phải mạnh mẽ lên.

...

Ô tô của người mặc áo blouse trắng đã đỗ sẵn trong bãi đỗ xe. Anh ta ôm Diêu Thiên Thiên lên xe, để đứa bé ngồi ở ghế phụ, sau đó chốt cửa xe, trong đầu còn nghĩ: “Đứa bé này không thể tự mở được cửa đâu.”

Người nọ lái xe rất nhanh, nhanh đến nỗi Diêu Thiên Thiên không dám nhảy, cũng không dám bảo anh ta dừng lại, hai hành vi này đều đồng nghĩa với việc đi tìm chết. Cô đành buồn rầu đẩy cửa, cũng không nói thêm câu gì.

Người mặc áo blouse trắng kéo khẩu trang trên mặt ra. Hóa ra người này là một thiếu niên đẹp trai mới mười lăm, mười sáu tuổi! Anh ta chuyển tầm mắt sang nhìn Diêu Thiên Thiên rồi đập đầu vào vô lăng, sao mọi chuyện lại thành ra thế này không biết!

Chuông điện thoại trong túi vang lên, anh ta nhìn dãy số trên màn hình, lập tức nhận điện thoại.

Đầu bên kia nói gì đó khiến anh ta bực mình hét lên: "Chạy cái rắm! Ông đây rõ ràng đã canh chừng mấy ngày, khó khăn lắm mới tìm được một đường trốn an toàn. Ai biết lại bị một đứa bé đầu trọc lốc nhìn thấy!"

Đầu trọc lốc? Diêu Thiên Thiên lập tức bị chọc vào miệng vết thương đang rỉ máu trong tim. Cô mím môi, trừng mắt nhìn cậu thiếu niên kia.

"Biết thế nào được! Giờ ông đây lại biến thành tội phạm bắt cóc. Anh mau nghĩ cách giải quyết con bé đầu trọc kia cho tôi, như vậy tôi mới trốn đi được."

Cơ thể Diêu Thiên Thiên bỗng chốc cứng đờ, muốn xử lý cô nhanh như vậy sao? Không phải chứ, rất vô nhân tính! Bị một đứa trẻ con nhìn thấy mặt thôi mà anh ta cũng muốn “giết người diệt khẩu” nữa! Đồ súc vật! Đồ cặn bã!

Tuy nhiên cô vẫn ngậm miệng không nói lời nào, chỉ nhìn thiếu niên kia chằm chằm. Còn nhỏ như vậy đã là một kẻ giết người, khi lớn lên chắc chắn sẽ... Không, có khi chưa lớn lên đã bị bắn chết rồi!

Thiếu niên kia ngắt điện thoại, nhận ra có một luồng khí lạnh bên cạnh, anh ta quay đầu thì thấy đứa bé đầu trọc kia đang trừng mắt nhìn mình. Khuôn mặt khoẻ mạnh kháu khỉnh chứa đầy sự cảnh giác.

Anh ta thực sự rất muốn khóc. Rõ ràng mọi chuyện đang êm đẹp, tự nhiên lại trở thành tội phạm bắt cóc? Vừa nãy thấy người phụ nữ kia hét lên, bản thân kích động như vậy làm gì? Tại sao mình lại cư xử như mấy băng đảng xã hội đen mà trước đây mình hay xem trên phim vậy trời? Còn thật sự tự coi mình là xã hội đen nữa chứ! Đáng buồn nhất là, tại sao mình lại thuận tay khiêng luôn đứa bé này theo, lúc ấy đầu bị lừa đá à?

Quả nhiên vẫn còn quá trẻ, quá thiếu kinh nghiệm, không có đủ sự bình tĩnh. Thiếu niên thầm khóc trong lòng, vừa tự kiểm điểm bản thân vừa lao xe nhanh như tên lửa. Một đường này không biết anh ta đã làm trái quy định khi tham gia giao thông bao nhiêu lần, có khi có mấy trăm cái bằng lái cũng không đủ để đưa ấy chứ.

Từ khi nghe những lời anh ta nói, Diêu Thiên Thiên đã muốn dùng ánh mắt giết chết con người này. Nhưng sau khi đi chung một quãng đường, cô lại trở nên vô cùng thành thật, vô cùng quy củ thắt dây an toàn cho mình, nếu không cô nhất định sẽ chết đó! Càng đừng nói đến chuyện là dùng ánh mắt giết chết anh ta.

Thiếu niên nhanh chóng lái ô tô đến một nhà kho ở vùng ngoại ô, đã có một người đàn ông chừng hai mươi tuổi chờ sẵn ở đó. Anh ta vừa thấy thiếu niên khiêng Diêu Thiên Thiên trên lưng thì không nhịn được bật cười: "Ái chà, chói mắt quá, cậu mang cái đầu phát sáng này theo, ông già chắc chắn sẽ tìm thấy cậu."

"Chừng nào thì cậu mới hết hả hê khi thấy người gặp họa vậy, đã chuẩn bị xong hết chưa?" Thiếu niên liếc mắt.

Người đàn ông nghiêm túc nói: "Ừm, cậu lái xe vận tải của ông Trương đến thành phố F trước. Sau đó ngồi thuyền đến đảo H để xin Visa rồi lên máy bay. Đã ngồi lên máy bay rồi thì ngay cả ông già nhà cậu cũng không thể làm nó rơi xuống. Đến được Vương quốc Anh thì cậu hoàn toàn tự do, tay của ông già nhà cậu cũng không vươn xa đến tận đó đâu. Khả năng lớn nhất cũng chỉ có cho người bắt cậu quay về. Mà với bản lĩnh của cậu thì làm sao có thể bị bắt về chứ?"

"Nhưng mà..." Người đàn ông nhìn lướt qua Diêu Thiên Thiên. Anh ta lại không thể nhịn được bật cười: "Thế đứa nhóc béo đầu trọc này cậu định xử lý sao đây?"

“Đứa”, “nhóc”, “béo”, “đầu”, “trọc”!

Diêu Thiên Thiên nhìn lướt qua người đàn ông có khuôn mặt tạm được đang cười đến nỗi khiến người khác phải giận sôi này, quyết định chán ghét anh ta!

Thiếu niên ngẩn người ngồi dưới đất, lưng dựa vào tường: "Tôi làm sao biết! Thằng bé này ( Thật sự là thằng bé )... Tôi thấy mẹ của nó trông rất giàu có. Nhỡ nhà nó có liên quan đến mấy cán bộ lớn, ra lệnh giới nghiêm toàn thành phố thì sao tôi có thể lái xe của ông Trương ra ngoài? Hơn nữa ông già chắc chắn biết đó là tôi. Sao ông ấy có thể để mất cơ hội dùng cảnh sát bắt tôi về chứ?"

Người đàn ông kia nhún vai: "Vậy thì tôi không thể giúp được cậu rồi."

Cả hai nhìn Diêu Thiên Thiên, đồng thanh thở dài.

Diêu Thiên Thiên đờ đẫn, cô cảm thấy... Hình như mọi chuyện không giống như mình nghĩ?

Thiếu niên suy nghĩ một lát, đứng dậy đi tới trước mặt Diêu Thiên Thiên rồi ngồi xổm xuống, nhéo khuôn mặt béo của cô, nói: "Nhóc béo, em có thể quay lại nói với mẹ mình, anh là người tốt không? Anh cho em kẹo."

Vẻ mặt này giống y như đúc những kẻ buôn người muốn bắt cóc Diêu Thiên Thiên hôm ở sân bay!

Cô còn lâu mới bị lừa! ╭(╯^╰)╮

Thiếu niên nhìn người đàn ông, bất lực buông tay. Người đàn ông đẩy anh ta ra: "Để tôi! Trông cậu có khác gì người xấu đâu!"

"Em trai, nghe anh nói, em... Ái!!!" Người đàn ông ôm bụng dưới kêu oai oái.

Em trai cái con khỉ! Bà đây đập chết em trai nhà anh! Diêu Thiên Thiên giơ hòn đá lên, vẻ mặt vô cùng “đẫm máu” siết nó trong tay. Chiều cao khi cô nâng hòn đá lên vừa bằng với “người anh em” của anh ta đó, xem tôi có đập nát nó ra không! Tôi chẳng quan tâm anh có phải nguời tốt hay không, gọi tôi là “em trai” thì chắc chắn không phải người tốt rồi!

Người đàn ông run rẩy ôm bụng dưới, cậu thiếu niên không chút khách khí ôm bụng cười to: "Ha ha ha ha! Quách Tử Càn, cậu cũng có ngày hôm nay! Lực sát thương của đầu hói quá mạnh mẽ!"

Quách Tử Càn? Cái tên lưu manh kia tên là Quách Tử Càn? Diêu Thiên Thiên ném hòn đá xuống đất, ngơ ngác nhìn cậu thiếu niên đang cười điên cuồng kia, vậy hóa ra người này là Nam Cung Tiêu Minh?

Nhân vật đã đoạt tuyệt quan hệ với cha mình, anh trai của Nam Cung Tiêu Phong? Người từng được nhắc đến là thiên tài của gia tộc nhà Nam Cung, ngay cả ông già nhà Nam Cung cũng muốn giao hết bang phái cho anh ta? Người đã buông tha cho gia sản hơn mười triệu, một mình bỏ trốn ra nước ngoài khi mới mười lăm tuổi? Nếu anh ta còn ở Trung Quốc thì sự tồn tại của Nam Cung Tiêu Phong chỉ là “đánh xì dầu*”? Người mà sau khi gia tộc Nam Cung gặp nguy cơ phá sản thì dứt khoát ra tay dẫn dắt gia tộc nhà Nam Cung đi đúng hướng rồi lại giao hết cho Nam Cung Tiêu Phong? Người mà từ đầu đến cuối truyện đều chưa từng nhìn mặt nữ chính bao giờ nhưng lại có một đống người hâm mộ?

*Đánh xì dầu: làm một người bình thường không có gì nổi bật.

Mẹ ơi, đúng là trách lầm người! Hình như bây giờ đang là thời điểm quan trọng để Nam Cung Tiêu Minh chuẩn bị trốn ra nước ngoài, nhưng vì cô...

Diêu Thiên Thiên nở một nụ cười thân thiện nhìn Nam Cung Tiêu Minh. Đại ca, chúng ta có thể tua lại từ đầu không?