Nhóm dịch: Chiêu Anh Các Chương 72.3: Giới thương nghiệp não tàn này (12) Trong bốn vị nam chính, Nam Cung Tiêu Phong là người thấy Diêu Thiên Thiên không thuận mắt nhất, cũng là người có tính cách bốc đồng nhất. Cậu ta thấy hai chị em họ ôm nhau, nhìn sao cũng thấy không thoải mái nên vọt tới, đẩy Diêu Thiên Thiên yếu hơn mình ra, ôm chầm lấy Diêu Doanh Tâm nói: “Cô yên tâm, tôi đã biết là ai âm thầm hại cô, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cô ta đẹp mặt!” Mấy vị nam chính còn lại đương nhiên không thể nhìn cậu ta thể hiện như vậy, ai cũng tranh nhau chạy tới, một đẩy hai đấy ba đẩy, đẩy Diêu Thiên Thiên ngã ngồi xuống mặt đất. Cũng may Mộ Dung Nghiêm còn có chút lương tâm bạn bè, đưa tay kéo cô đứng dậy. Nhưng cũng vì đỡ Diêu Thiên Thiên dậy mà Mộ Dung Nghiêm không thể giành được vị trí thuận lợi, bị ba gã đàn ông kia đẩy ra bên ngoài vòng tròn bao quanh Diêu Doanh Tâm. “Anh đã bảo công ty đóng băng mọi hoạt động của Bạch Thanh Thanh rồi.” Mộ Dung Tường bình tĩnh, lạnh lùng nói, hơn nữa còn khinh thường, liếc mắt nhìn Nam Cung Tiêu Phong. Tra ra ai làm thì có gì ghê gớm chứ, ra tay trước sẽ giành được lợi thế. “Kẻ chống lưng cho Bạch Thanh Thanh là Nghiêm Ca, đứa con thứ hai nhà họ Nghiêm, đang tiến hành đầu tư mạo hiểm. Anh và anh trai cậu ta có quan hệ không tệ, anh đã bảo anh trai cậu ta dạy dỗ lại cậu ta rồi.” Thượng Quan Lâm cũng bình tĩnh, lạnh lùng nói, thậm chí còn trừng lại Mộ Dung Tường. Dạy dỗ Bạch Thanh Thanh có tác dụng gì chứ, kẻ đứng sau mới là kẻ nên bị dạy dỗ nhất. “Tôi đã dạy dỗ lão đạo diễn để mặc cho cô ta làm bừa kia một trận, cô có muốn xem ảnh không?” Nam Cung Tiêu Phong ra vẻ tôi có chứng cứ, các anh đều là nói miệng, không có gì chứng minh! Mộ Dung Nghiêm: “…” Người không làm gì mà chỉ cho người đi điều tra, dự định ở bên cạnh Diêu Doanh Tâm một đêm, hôm sau mới ra tay như cậu ta, xem ra thật sự không có tư cách đứng trước mặt Diêu Doanh Tâm tranh công rồi. Diêu Doanh Tâm vốn đã yếu, lại bị bọn họ vây quanh nói một đống lớn như vậy, đầu cô ta bắt đầu choáng váng, tai ù đi. Cô ta không ngừng bịt tai, lắc đầu, bản thân cứ nghĩ rằng mình đang nói rất to nhưng thực tế âm thanh chẳng khác nào một con mèo nhỏ khẽ kêu: “Mọi người ầm ĩ quá, chị tôi đâu, chị ơi!” Diêu Thiên Thiên bưng một bát cháo bước tới, ngồi xuống cạnh giường Diêu Doanh Tâm, nói: “Em đói rồi đúng không? Đây là cháo do tài xế mua, phải ăn chút gì đó thì mới có sức chứ.” Vì thế, một đám nam chính ồn ào muốn giúp Diêu Doanh Tâm trả thù lập tức im bặt lại. Đàn ông mà, luôn luôn không đủ tinh tế. Mộ Dung Nghiêm rất đúng lúc đưa thìa và mấy món ăn nhẹ ra, mượn cơ hội đổi đời. Thật ra mấy đồ ăn này là do cậu ta nhờ tài xế mua. Mấy vị nam chính kia cũng đều mua đồ ăn, nhưng khi thấy Diêu Doanh Tâm ôm chặt Diêu Thiên Thiên, mấy tên này đều ngơ ra luôn. Vì thế họ chỉ có thể đứng đó nhìn Diêu Thiên Thiên dỗ em gái ăn cháo. Diêu Doanh Tâm giương mắt ỷ lại nhìn Diêu Thiên Thiên, không được bao lâu liền rơi nước mắt lã chã, khiến cho đám nam chính cảm thấy đau lòng không thôi. “Chị, bọn họ thật xấu xa, bọn họ đều ức hiếp em, hu hu…” Diêu Doanh Tâm rơi nước mắt, nghẹn ngào nói. Diêu Thiên Thiên đưa tay lau nước mắt của cô ta, dịu dàng an ủi: “Không cần sợ, ai ức hiếp em, chị sẽ đều ức hiếp lại bọn họ! Em cứ ăn chút cháo trước đi, ăn rồi mới có sức mà khóc.” “Vâng ạ, chị là tốt nhất.” Diêu Doanh Tâm xoa xoa đôi mắt đẫm lệ, bắt đầu ăn từng miếng to. Chị còn đút cháo cho mình ăn, thật là dịu dàng! “Thật ra em cũng không cần tức giận làm gì, người bắt nạt em là nhân vật nữ chính. Em cũng biết hai người cùng diễn một bộ phim truyền hình nhưng vai phụ của em còn hot hơn cả vai nữ chính của cô ta, cô ta đương nhiên muốn dạy dỗ em rồi. Loại người này, bắt nạt kẻ yếu nhưng lại sợ kẻ mạnh, sớm muộn cũng có ngày bị báo ứng.” Diêu Thiên Thiên lên tiếng an ủi. “Hừ! Chờ ông trời báo ứng, thật ngây thơ!” Nam Cung Tiêu Phong nói ra tiếng lòng của tất cả nam chính ở đây. Diêu Doanh Tâm liếc mắt nhìn Thượng Quan Lẫm, Thượng Quan Lẫm suy nghĩ một lát rồi dịu dàng nói: “Anh sẽ báo thù thay em, yên tâm.” Diêu Doanh Tâm "╭(╯^╰)╮", quay đầu không nhìn anh ta nữa. Vốn định anh ta thêm một cơ hội nữa, nhưng mà… hừ! Thượng Quan Lẫm: Chẳng lẽ lại nghĩ sai rồi sao (⊙_⊙)? Suy nghĩ của phụ nữ thật sự quá khó đoán! Mộ Dung Nghiêm quan sát vẻ mặt của Diêu Doanh Tâm, cuối cùng làm trái lương tâm, đè nén đau khổ trong lòng, nói: “Thiên Thiên nói đúng, thiện ác cuối cùng đều có báo ứng, ác giả ác báo. Nói không chừng ngày mai cô ta sẽ bị dạy dỗ. Không nên tức giận vì loại người này, lần sau anh… cùng chị em sẽ tới phim trường giúp em!” Mẹ ơi, nói ra cái câu “cùng chị em” cũng rất khó khăn đó! Quả nhiên Diêu Doanh Tâm dịu dàng nhìn sang Mộ Dung Nghiêm, hiếm khi cười với cậu ta một cái: “Anh thích chị em sao?” Mộ Dung Nghiêm mạnh mẽ nuốt xuống một hơi, nói: “Đúng vậy, anh và chị em là bạn học bao nhiêu năm, sao có thể không thích chứ.” Diêu Thiên Thiên:… Ôi mẹ ơi, hóa ra sự tương ái tương sát (đùa thôi) giữa hai người bọn họ không phải là ảo giác của cô! Diêu Doanh Tâm: “Nhưng chị em có Tề Lỗi rồi! Anh phải làm thế nào đây?” Mộ Dung Nghiêm nén lại cơn buồn nôn không gì sánh được ở sâu trong lòng, gượng cười nói: “Anh và Thiên Thiên vẫn luôn là bạn bè tốt của nhau.” Diêu Thiên Thiên gật đầu: “Ừ, bắt đầu từ ngày đầu tiên khi cậu ấy chuyển đến học rồi trở thành bạn cùng bàn với chị, bọn chị vẫn luôn là bạn tốt của nhau!” Cái từ “bạn” này phải khó khăn lắm cô mới có thể nói ra! Đây thật sự là một câu chuyện tình bạn thấm đẫm máu và nước mắt! Diêu Doanh Tâm: “Anh thật vĩ đại.” Ba vị nam chính còn lại. Ồ, hóa ra phải ra tay từ đây sao? Diêu Thiên Thiên lại một nữa cảm nhận được sáu tầm mắt dính chặt trên người mình. Xem ra trong thời gian tới Tề Lỗi sẽ có rất nhiều, rất nhiều đối thủ… Thấy Diêu Doanh Tâm ăn xong, sắc mặt cũng đã khá hơn, Diêu Thiên Thiên mới nói tiếp: “Thật ra, Tâm Tâm, chị có chuyện nhất định phải nói với em. Tối hôm qua, chị vô tình gặp phải Bạch Thanh Thanh cùng với Nghiêm Ca - kim chủ của cô ta. Sau đó lại tình cờ chụp được ảnh nóng của bọn họ, vệ sĩ của chị lại không cẩn thận mà đẩy Bạch Thanh Thanh xuống mương, hơn nữa, mỗi vệ sĩ đều vô tình đẩy một lần, có lẽ cuối cùng cái mũi của Bạch Thanh Thanh cũng không dùng được nữa rồi. Xem ra, vệ sĩ của chị phải được huấn luyện nghiêm chỉnh lại một lần nữa rồi…” Sau khi sửng sốt một hồi, Diêu Doanh Tâm lập tức ôm lấy chị gái, vô cùng nhiệt tình nói: “Chị, em biết chị tốt với em nhất! Bọn họ chỉ biết nói lời dễ nghe, chỉ có chị, không nói một câu gì đã giúp em trút giận, chị mãi là người hiểu em nhất.” Bốn vị nam chính:… Ôi, không phải quân ta quá xảo quyệt mà là quân địch quá vô dụng rồi! Tác giả có lời muốn nói: Thanh niên lười buồn quá đi mất, có phải sau khi nam nữ chính lên giường, bộ truyện này không còn ai đọc nữa? Bình luận ở mỗi chương đều là chữ số thuộc hàng đơn vị, thanh niên lười click rồi lại click, reset lại trang liên tục, vẫn là chữ số thuộc hàng đơn vị. Hay là hai chương này không có gì đáng để khinh bỉ? Haizz, đúng là chuẩn bị kết thúc tới nơi… Đề cử mọi người xem bộ phim “Partners”, tuy rằng chỉ chiếu được một quý đã bị flop, nhưng thanh niên lười thật sự rất thích bộ phim này.