Nhóm dịch: Chiêu Anh Các Chương 70.1: Giới thương nghiệp não tàn này (10) Thượng Quan Lẫm cứ như vậy mà chia tay với Diêu Doanh Tâm. Đương nhiên, bản thân anh ta không hề muốn điều này xảy ra, nhưng ngoại trừ anh ta ra, tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ. Hai người yêu nhau cũng đã gần ba năm nhưng mới chỉ dừng ở mức nắm tay, ngay đến hôn cũng chưa từng hôn qua, quả thực là quá khác thường rồi. Sau khi tuyên bố chia tay với Thượng Quan Lẫm xong, Diêu Doanh Tâm rất tức giận, quay lại ngồi bên cạnh Diêu Thiên Thiên, ôm chặt lấy cánh tay của cô, tựa đầu vào vai cô, chớp chớp mắt, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Khuôn mặt của Diêu Doanh Tâm thuộc loại hình đơn thuần, ngọt ngào, vậy mà khi khóc, lê hoa đái vũ* tới mức ai nhìn cũng thấy thương xót, tỉ lệ quay đầu lập tức tăng lên mấy ngàn lần. Cô ta khóc tới mức trái tim của các nam chính trong nguyên tác đều cảm thấy nhói đau. *Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. Cô ta tủi thân nói: “Mọi người đều là người xấu, đều ức hiếp tôi và chị gái tôi.” Ức hiếp Diêu Thiên Thiên là thật, nhưng ai ức hiếp cô ta chứ! Diêu Doanh Tâm rõ ràng là lo trước nỗi lo của chị gái, vui sau niềm vui của chị gái mà! Vì vậy mấy người vừa nãy còn đang vui vẻ khi biết tin Diêu Doanh Tâm và Thượng Quan Lẫm chia tay, hiện tại trong lòng lại bắt đầu cảm thấy thấp thỏm bất an. Thượng Quan Lẫm chỉ là không đứng lên nói giúp cho Diêu Thiên Thiên, vậy mà đã trở thành một bia đỡ đạn, thế còn bọn họ thì sao? Có phải hoàn toàn hết hy vọng rồi không? Chỉ có Mộ Dung Nghiêm vẫn ngồi thẳng lưng, hơi hơi nhếch miệng. “Đã khuya rồi, con cũng nên về ngủ thôi. Dì Vương, mọi người cũng nên về nghỉ ngơi thôi nhỉ?” Tề Miểu ngáp một cái, nói với Vương Nhị Nha. Cô ấy vừa nói ra câu này, mọi người trong phòng cũng không thể ngồi nổi nữa. Bộ phim lên sóng lúc 12 giờ, mỗi tập phim hơn một tiếng, lại thêm sau khi xem phim, mọi người còn bàn luận đánh giá. Thế nên bây giờ cũng đã hai giờ sáng rồi. Nói thật, giờ này mà vẫn còn ở nhà người khác thì quả thật là mặt dày cực độ, hơn nữa ông già nhà Nam Cung đã buồn ngủ tới mức không tài nào mở nổi mắt. Hai giờ sáng, bình thường mỗi sáng ông đều dậy vào lúc 4 giờ, nào có như bây giờ tới giờ này mà vẫn chưa ngủ chứ. Không những thế, bộ phim mọi người vừa xem ở trong mắt ông già nhà Nam Cung thật sự rất nhàm chán! Nheo nheo đôi mắt buồn ngủ nhìn hai đứa cháu của mình, tuy Tiểu Minh (Ông cụ à, ông làm sao thế, ngay đến ông cũng gọi Tiểu Minh là Tiểu Minh sao!) không nói gì nhưng ông có thể nhìn ra, thằng bé này vẫn luôn để ý tới Tề Lỗi và Diêu Thiên Thiên, không biết đang có ý định gì. Về phần Tiểu Phong, quan tâm cô con gái thứ hai nhà họ Diêu sao? Không ngờ đứa cháu luôn thích ra ngoài chơi bời này của ông lại có thể cố chấp với một người nhiều năm như vậy. Đây là hai cô con gái của Vương Bình nhỉ? Thật đúng là một người phụ nữ lợi hại. “Cũng không còn sớm nữa, mau về thôi.” Ông cụ đã lên tiếng. Hai anh em nhà Nam Cung hiển nhiên không thể ăn vạ không chịu đi được. Nam Cung Tiêu Minh đi trước, nhìn sang Diêu Thiên Thiên lưu luyến nói: “Không tiễn chúng tôi sao?” Diêu Thiên Thiên còn chưa kịp nói gì, Tề Lỗi đã đứng lên: “Cô ấy mệt rồi, để tôi thay cô ấy tiễn cậu.” “Anh là cái gì của Thiên Thiên chứ?” Nam Cung Tiêu Minh nheo mắt lại. “Người nhà.” Tề Lỗi vô cùng bình tĩnh, thoải mái nói. “Vậy sao?” Thái độ của Nam Cung Tiêu Minh rất thờ ơ. “Đưa em về nhà đi.” Sở Linh kéo tay Mộ Dung Tường, lúc kéo tay còn trừng mắt nhìn hai chị em nhà họ Diêu, rõ ràng đã coi cả hai người là kẻ địch. Mộ Dung Tường quyến luyến không thôi nhìn Diêu Doanh Tâm, nhưng Diêu Doanh Tâm vẫn luôn không nhìn anh ta, chỉ tủi thân khóc lóc ở trong lòng Diêu Thiên Thiên. Mộ Dung Tường đã đi rồi, Mộ Dung Nghiêm cũng đứng dậy nói: “Chú, dì, con cũng nên về đây ạ.” “Đã muộn như vậy rồi, thôi đừng về nữa.” Mộ Dung Cần nói. Khi bé, Mộ Dung Nghiêm thân với ông nhất, thậm chí còn thân thiết hơn cả anh trai ruột của ông nên ông cũng đã xem Mộ Dung Nghiêm như một nửa con trai của mình. Mộ Dung Nghiêm lắc đầu từ chối: “Con nên về rồi, có một vài chuyện còn cần chuẩn bị một chút.” Nghe cậu ta nói vậy, lòng Diêu Thiên Thiên khẽ động. Cô vội vàng thả Diêu Doanh Tâm ra, đứng dậy nói: “Để con tiễn em họ về.” Rất bi thương, Mộ Dung Nghiêm sinh sau Diêu Thiên Thiên một tháng, anh ta là em trai… Mộ Dung Nghiêm nhìn Diêu Thiên Thiên đầy thâm ý, sau đó gật đầu. Hai người chờ sau khi những người khác đã lái xe rời đi rồi mới ra cửa. Diêu Thiêm Thiên nghiêm túc hỏi Mộ Dung Nghiêm: “Cậu muốn làm gì?” “Không phải cô đã biết rồi sao?” Mộ Dung Nghiêm giương mắt nhìn cô: “Khó khăn lắm mới có được cơ hội như vậy, không đạp đổ chướng ngại sao được chứ.” “Có lòng tin vậy sao?” “Thật đáng buồn mà, tôi không phải tin vào bản thân mình mà là tôi tin tưởng cô.” Mộ Dung Nghiêm cười khổ nói: “Cô vừa gọi tôi là em họ đúng không?” “Vốn dĩ đã là như vậy rồi.” “Đúng, vốn dĩ đã là như vậy, sau này sẽ càng như thế.” Trong lòng Mộ Dung Nghiêm đã có tính toán, cậu ta nhanh chóng rời đi. Nhìn bóng lưng của thiếu niên ngoài lạnh trong nóng Mộ Dung Nghiêm dần dần rời đi, Diêu Thiên Thiên mơ hồ có loại cảm giác như điềm báo trước cơn giông vậy. Khi trở về phòng, Diêu Thiên Thiên thấy Mộ Dung Cần đã ôm đứa con trai nghịch ngợm đang ngủ như lợn về phòng ngủ, còn Vương Nhị Nha vẫn đang đợi cô. Diêu Thiên Thiên căng thẳng, sợ sợ sệt sệt bước tới ngồi xuống bên cạnh Vương Nhị Nha, nhìn khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh của mẹ mình. “Từ nhỏ con đã có chủ kiến, bây giờ thì càng lợi hại hơn rồi, đã biết giữa đường chạy trốn.” Vương Nhị Nha nói. Diêu Thiên Thiên ôm lấy cánh tay của Vương Nhị Nha, nũng nịu nói: “Mẹ ~~~~~~” “Xác định là cậu ta?” “Vâng.” “Không hối hận nữa?” “Vâng.” Nhìn ánh mắt kiên định của Diêu Thiên Thiên, Vương Nhị Nha âm thầm thở dài, nói: “Nếu con đã chết không hối cải, mẹ cũng không còn gì để nói nữa, tự sinh tự diệt đi.” Diêu Thiên Thiên: “…” Hôm nay quả là một ngày đầy màu sắc! - Những ngày tiếp theo lại yên bình tới lạ thường, cảm giác điềm báo trước cơn giông bão khi trước của Diêu Thiên Thiên chỉ là tưởng tượng! Cô vẫn đi cùng Diêu Doanh Tâm tới đoàn làm phim mỗi ngày, thỉnh thoảng tới Tinh Đồ một lát, ngẫu nhiên lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Mộ Dung Tường nhìn cô chằm chằm. Lại nói, cái sự ngẫu nhiên này cũng thật là ngẫu nhiên, một người mới như cô mỗi lần đến công ty đều nhìn thấy BOSS tổng giám đốc, thật sự là khiến cho người ta khó có thể chấp nhận. Nhưng việc khiến người khác càng khó chấp nhận hơn là: Mỗi lần nhìn thấy Mộ Dung Tường, đều sẽ nhìn thấy Sở Linh! Vì vậy, Diêu Thiên Thiên nhiều lần bị Mộ Dung Tường trào phúng, tỏ vẻ công ty của chúng tôi tại sao lại ký hợp đồng với một lính mới như cô, lại còn liên tục bị Sở Linh nhìn trừng trừng bằng đôi mắt sắc bén. Cái cảm giác bị ụp nồi tới gù lưng luôn này, thật là không thoải mái o(╯□╰)o...