Cơ lão: GAY

***

Cung chủ mất hứng: “Vẻ mặt đó của ngươi là có ý gì.”

Cố Hiểu Đao ngạo kiều quay đầu.

Cung chủ tiếp tục mất hứng: “Ngươi cho là bổn cung nguyện ý diễn một màn này hả.”

Vậy xin hỏi ngươi có lời gì khó nói? Cố Hiểu Đao không tiếng động hỏi hắn.

“Bổn cung...” Vẻ mặt Đoạn Yến không kiên nhẫn: “Giải thích với ngươi làm gì, lúc nãy ngươi là muốn làm việc dơ bẩn bên bồn của bổn cung sao?”

A ha ha bị phát hiện rồi, mặt Cố Hiểu Đao đỏ lên.

Cung chủ híp mắt: “Đầu tiên ngươi công kích y phục của bổn cung, hiện lại làm ra hành vi đê tiện này, là tìm chết hả?”

Bộ ngươi không có công kích trở lại hả! Hơn nữa ta còn chưa tiểu mà! Bây giờ ngươi nói cho ta biết nhà xí ở đâu cũng hoàn toàn kịp a! Cố Hiểu Đao cảnh giác lui về phía sau vài bước.

“Bổn cung muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, ngươi lui vài bước thì có tác dụng gì?” Đoạn Yến cười nhạo, tự muốn chứng thật năm chữ 'Dễ như trở bàn tay', nâng tay lên bắn ra một viên ám khí về phía Cố Hiểu Đao.

Cổ Cố Hiểu Đao đau xót, khóe mắt có lệ xẹt qua: “Mẹ nó thực sự đau muốn chết!!!” Không đúng, ta có thể mở miệng nói chuyện?

Đoạn Yến tiếp tục cười nhạo, “Nhát như chuột, mệt ngươi khi không phát bệnh còn giả vờ đến sâu không lường được.”

“Mặc kệ ngươi nói thế nào! Mau nói cho ta biết nhà xí ở đâu!!!!” Toàn thân Cố Hiểu Đao đều cảm thấy không tốt, chỉ muốn nhào lên ôm đùi cung chủ.

Chỉ là cung chủ giống một con chim anh vũ cao quý lãnh diễm, đứng ở trên cây không nhúc nhích.

“Có tin lão tử tiểu vào trong bồn của ngươi không!” Nháy mắt Cố Hiểu Đao đánh mất lý trí, làm bộ muốn móc 'chim' ra.

Sau đó yết hầu căng thẳng, đã bị người nắm sau cổ xách lên, phóng thẳng tới phía trước.

“Lần này CMN nếu như ngươi còn ném ta nữa thì... A --” Còn chưa nói xong lại bị ném tới trên đất.

Ngẩng đầu, nhà tranh nhỏ gần ngay trước mắt, nhưng 'chim' trong đũng quần đã trải qua cú ngã này, rốt cuộc nơi đó đã không thể chống đỡ được.

Sống mười chín năm Cố Hiểu Đao bỗng nhiên cảm thấy mình sống đủ.

Cung chủ ở một bên không kiên nhẫn nói: “Sao ngươi còn chưa đi!”

Ha hả, ha hả a, đi còn cần thiết không? Cố Hiểu Đao nằm xấp trên mặt đất giả chết.

“Muốn chết hả?” Cung chủ đá đá 'thi thể' trên đất.

ĐỪNG! ĐỂ! Ý! ĐẾN! TA! Thi thể ngạo kiều nghiêng đầu.

“Nếu ngươi không đứng dậy thì bổn cung khiến cho ngươi đời này khỏi dậy luôn.” Xương tay Đoạn Yến khanh khách rung động.

Cố Hiểu Đao nâng mặt lệ rơi lả chả lên, “Lão tử có chết cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!!”

Cung chủ bị rống hết hồn, cúi đầu nhìn dưới người Cố Hiểu Đao chảy ra tí nước khả nghi.

“Ngươi...” Nháy mắt biểu tình cung chủ biến đổi rất kỳ quái, sau đó bày ra vẻ mặt ghét bỏ vội vàng thối lui vài bước.

“...” Cung chủ thật sự là một tay ném giỏi. Nhìn thấy hành động của hắn, nội tâm Cố Hiểu Đao càng bi thương.

“Chu Tước.” Đứng ở một nơi rất xa cung chủ bắt đầu triệu hồi thần thú.

“Có thuộc hạ!” Chu Tước vẫn như cũ đột nhiên thần kỳ xuất hiện.

“Ngươi dẫn hắn đi tắm rửa.”

“Dạ!” Chu Tước không chút do dự bước qua chỗ Cố Hiểu Đao đang nằm, cũng mặc kệ quần Cố Hiểu Đao còn đang nhiễu nước.

Được rồi, cuối cùng cũng có thể tắm rửa. Cố Hiểu Đao nhớ đến ôn tuyền của cung chủ, tâm tình thoáng bình tĩnh một chút.

Một lát sau, Chu Tước thả hắn xuống dưới.

Đây là một gian phòng ở nhìn qua rất cũ nát, ngoài phòng là một tiểu viện.

Trong viện có một cái giếng.

Không có ôn tuyền.

Cố Hiểu Đao vẻ mặt dại ra nhìn trước mặt tỉnh, lẩm bẩm nói: “Ôn tuyền đâu?”

Chu Tước không để ý tới hắn, vèo một cái như gió biến mất tại trước mắt Cố Hiểu Đao.

“Khoan đã...” Cố Hiểu Đao ngoắc tay trở vể. Fuck... Y phục để thay đâu? Sữa tắm đâu? Ngay cả cục xà phòng cũng không có hả!!!

Ha hả, nhân sinh còn có hi vọng gì?

Cố Hiểu Đao cởi sạch đồ trên người mình, thuận tiện tháo cây trâm trên đầu, tóc đổ dài như thác.

“...” Sau lưng có tóc cảm giác rất quái dị a!! Lại nói tiếp, chính mình xuyên qua nửa ngày, hình như còn chưa có soi gương qua... hẳn là mình không phải bị xuyên hồn đi? Cố Hiểu Đao thấp thỏm nhìn nhìn bắp chân của mình, rất tốt, vết sẹo khi còn bé còn ở đây; lại chạy đến miệng giếng, ló đầu ra, thật tốt quá vẫn là gương mặt đẹp trai của mình!

Về phần tóc dài này... Cố Hiểu Đao tâm tình phức tạp dùng phương pháp buộc dây giày, tùy ý búi tóc lên đỉnh, xoay người đến bên cạnh miệng giếng thả dây thùng gỗ ném vào trong giếng, bắt đầu dùng sức múc nước.

Không được tắm ôn tuyền, Cố Hiểu Đao càng nghĩ trong lòng càng xót xa, nén nước mắt tưới nước lên trên người, sau đó tiếp tục múc nước.

RẤT! KHỔ! BỨC!! Cố Hiểu Đao miễn cưỡng tắm rửa xong vọt vào phòng ở, ý đồ lôi ra vài bộ y phục.

Đệch... trong này chỉ có một cái bàn một cái ghế một cái giường nhỏ căn bản không phù hợp với cấp bậc Cửu Vân cung biết không!

Cố Hiểu Đao tràn ngập oán niệm, đành phải kéo sàng đan xuống quấn quanh nửa người dưới.

Hiện tại cũng chỉ có thể tìm chút gì đó để lót dạ!

Cố Hiểu Đao ngồi chồm hổm trên giường, khởi động hình thức triệu hồi thần thú: “Chu Tước a ~!!!!”

Không có ai để ý tới hắn.

FUCK, Cố Hiểu Đao chạy vào trong viện, tiếp tục triệu hồi: “Đoạn -- Yến -- “

“Làm càn, không thể gọi thẳng đại danh cung chủ!” Trên đầu tường bỗng nhiên xuất hiện hai huyền y nhân.

Cố Hiểu Đao chớp chớp mắt: “Vậy... chẳng lẽ là gọi nhũ danh của hắn? Tiểu Đoạn? Yến Yến?”

“Câm miệng! Phản đồ ngươi thật sự là không biết xấu hổ, rõ như ban ngày mặc thành bộ dáng này!” Huyền y giáp trong mắt tràn đầy xem thường.

Xem thường đại gia ngươi a, có tin gia lỏa thể cho các ngươi xem không!! Cố Hiểu Đao đương nhiên không dám mắng ra khỏi miệng, trên mặt cười hì hì nói: “Đều là hán tử giang hồ, để ý nhiều chi tiết như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng là cơ lão?”

Huyền y Ất hiếu kỳ nói: “Cơ lão là gì?”

Cố Hiểu Đao: “Ta nghĩ muốn chuyển hoán từ này a... A, chính là thỏ gia gì đó long dương chi hảo gì đó.”

Sắc mặt huyền y Giáp đỏ bừng: “Ngươi thúi lắm!”

Huyền y Ất: “Ngươi bỏ thêm từ 'cũng' hay là ngươi cũng vậy?”

Cố Hiểu Đao rơi vào trầm tư.

Huyền y Ất kinh hãi: “Ngươi thật sự là vậy a!”

“Đùa gì vậy! Ta chỉ là đang nghĩ vừa rồi vì sao dùng sai từ mà thôi!” Cố Hiểu Đao kích động đến mặt đỏ bừng.

Huyền y Ất như có điều suy nghĩ: “Trách không được...”

Trách không được cái gì? Đừng để ý tới câu nói vừa rồi biết không! Lão tử thật sự không phải là GAY đâu! Nhiều nhất chỉ là hủ nam mà thôi!

Bộ dáng huyền y Giáp cũng bừng tỉnh đại ngộ.

“Trách không được cung chủ không giết phản đồ ngươi!”

“Vì sao? Đừng nói là bởi vì hắn chưa có được giải dược hóa công tán?” Cố Hiểu Đao ngoáy lỗ mũi.

“Nếu cung chủ trúng hóa công tán rồi sao còn sẽ có võ công?” Vẻ mặt huyền y Giáp khinh bỉ.

“Vậy thì vì sao?” Vấn đề này Cố Hiểu Đao cũng tò mò đã rất lâu. Trong lao, người kia rõ ràng là muốn giết chết mình, còn tuyên bố lưu mình toàn thây, kết quả mình vẫn còn sống đến bây giờ.

Huyền y Ất: “Bởi vì cung chủ cũng là cơ lão!”

Ăn khớp gì đó, bởi vì cung chủ gặp được đồng loại cho nên mới tha cho ta một mạng? Chẳng lẽ trên người lão tử dán nhãn GAY sao?! Nhưng mà cung chủ cư nhiên là GAY ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Logic của Cố Hiểu Đao và họ khác nhau, liền nói sang chuyện khác: “Nói, các ngươi là ai a?”

“Lần này ngươi phát bệnh hơi nghiêm trọng a, ngay cả người Ẩn đường chúng ta cũng không nhận ra?” Huyền y Giáp có khả năng trời sinh chính là một gương mặt có biểu tình khinh bỉ.

“A, vậy nhóm ngươi ở đây làm gì?”

“Đường chủ lệnh chúng ta đi theo ngươi.”

Rất thành thật! Cố Hiểu Đao chỉ trích nói: “Loại chuyện này không phải là nên ở một nơi bí mật gần đó sao! Sao các ngươi lại nhảy ra đây a!”

Huyền y Giáp: “Ngươi gọi thẳng tên cung chủ, đương nhiên chúng ta phải nhảy ra giáo huấn ngươi một chút!”

... Còn muốn giao huấn ta hả! Cổ Cố Hiểu Đao đã sắp ngửa mặt lên trời cười to, “A, vậy nhóm các ngươi ăn cơm chưa?”

Hai người lắc đầu.

“Được rồi, trùng hợp a ta cũng chưa ăn cơm, các ngươi đi lấy chút thức ăn lại đây, mọi người cùng nhau ăn a, rồi hai bên cùng nhau nói chuyện được không?”

Hai người do dự một chút, cảm thấy rất có đạo lý, huyền y Giáp: “Thập Nhị, ngươi đi lấy, ta ở đây trông chừng.”

Chờ Thập Nhị đi, ánh mắt huyền y Giáp sáng quắc nhìn Cố Hiểu Đao.

Ánh mắt của ngươi là có ý gì... Hai tay Cố Hiểu Đao che ở trước ngực.

“Độc y, ta muốn hỏi ngươi một chút, long dương chi hảo này có thể trị hay không?” Huyền y Giáp từ trên tường nhảy xuống, xoa xoa tay, bày ra vẻ mặt lấy lòng.

Huynh đệ ngươi thay đổi quá nhanh. Cố Hiểu Đao nghiêm túc nói: “Tất nhiên là trị không hết.”

Huyền y Giáp dừng một chút, thật cẩn thận hỏi: “Vậy... có thể khiến cho người khác cũng mắc phải loại bệnh này không?”

Đây không phải là bệnh a! Bộ không nghe được là long dương chi hảo hả! Vọng tưởng! Nhưng loại chuyện này sao lại có thể không bát quái được chứ!

“Ngươi muốn cho ai cũng hoạn thượng long dương chi hảo?”

Huyền y Giáp đỏ mặt, không trả lời.

FUCK! Để độc y ta đến điều tra đi!

“Cái này là phải dựa theo người để nhìn, ngươi nói thử xem là ai, ta mới có thể giúp ngươi nghiên cứu một chút.”

“Ta nói... ngươi phải giữ bí mật cho ta a...”

Cố Hiểu Đao vỗ vỗ vai hắn: “Yên tâm, đại phu chúng ta là có y đức.”

“Ta muốn đường chủ của chúng ta cũng bị loại bệnh này.”

“A? Đường chủ của các ngươi là ai a?” KHÓ! LƯỜNG! A!

Huyền y Giáp dừng một chút: “... ý khoan, ngươi phát bệnh, sao ta lại nói chuyện với người điên như ngươi chứ!”

CMN suýt chút nữa Cố Hiểu Đao đã phun máu, “Khoan đã... tên phân đường không phải là lấy mệnh danh của đường chủ sao, đường chủ các ngươi gọi Ẩn? Diêu Ẩn?”.

Mặt huyền y Giáp lập tức như can heo.

Trong đầu Cố Hiểu Đao hiện ra một gương mặt đầy râu, a ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, thiếu niên phẩm vị của ngươi kỳ quái như thế nha! Lại nói tiếp vị đường chủ này lúc nãy còn đá mình.

“Quá mấy ngày nữa ta sẽ dạy ngươi cách phải làm thế nào để thượng long chi hảo với đường chủ các ngươi, yên tâm đi.” Vẻ mặt Cố Hiểu Đao hòa ái.

Huyền y Giáp kích động nói: “Thật, thật hả...”

“Thật, chỉ cần ngươi dẫn ta đến chỗ ở trước kia của ta.” Cố Hiểu Đao tiếp tục hòa ái.

Huyền y Giáp vẻ mặt tiếc nuối, “Bách Thảo đường? Đường chủ nói cung chủ không cho ngươi rời khỏi tẩm điện.”

Cố Hiểu Đao vỗ vỗ vai hắn, “Không có vấn đề gì, ngươi mang theo ta bay ở trên trời, thì liiền tới, sau đó chúng ta chờ một chút, lập tức quay lại là được, sẽ không có ai phát hiện.”

Huyền y Giáp lại lộ ra vẻ mặt khinh bỉ trời sinh của hắn: “Chỗ rách nát kia của ngươi ở phía sau núi, đi tới đó phải mất một canh giờ.”

Không nghĩ tới độc y không chỉ nghèo, mà ngay cả chỗ ở cũng xa xôi hẻo lánh khiến người ta đau lòng như vậy

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cố Hiểu Đao: Mau nhìn đi, trên cây có một đám cung chủ! →

Đoạn Yến: Ngươi muốn chết hả?