Editor: Yên

Chu Thiến Thiến cũng không đuổi theo tuyến xe kia, lại lần nữa ngồi lên một chiếc xe, lúc ngồi ở trên bị xóc đến váng đầu hoa mắt còn không quên nghĩ tới chuyện muốn hỏi thăm xem mẹ Lâm Thời Hằng rốt cuộc có tính cách như thế nào.

Nếu là trọng nam khinh nữ thì liền có trò hay để xem rồi.

Chờ đến khi xe tới rồi nơi, Chu Thiến Thiến xuống xe nôn khan vài tiếng rồi kiềm chế lại khao khát muốn nôn ra của mình đến trắng mặt mới hai mắt tràn đầy hưng phấn đi về phía trước.

Cô ta nhớ mang máng là cô bé bán quần áo bên trong một nhà thương trường hình như cùng thôn với Lâm Thời Hằng, nghe nói còn rất gần nhau, mới đến làm công hai năm thôi, trước đó cô cùng một quân tẩu khác tới đay dạo một vòng có nghe cô nhắc tới việc này, nói là đang tìm sờ nhà chồng, còn định gả đến bên này.

Nguyên nhân rất đơn giản, cô bé là con gái, không được coi trọng trong nhà, cực cực khổ khổ kiếm tiền, vậy mà cha mẹ còn muốn cô móc tiền ra cho anh trai xây nhà, sau đó còn muốn gả cô cho một tên què, cô liền không trở về nữa..

Cùng một thôn, cô bé này không được yêu thích thì có khả năng rất lớn là cả thôn đều không thích con gái, rốt cuộc cả nhà mẹ đẻ hay nhà chồng Chu Thiến Thiến cũng đều như thế hết.

Cô ta rất nhanh đã dựa theo trí nhớ tìm được chỗ cô bé kia bán quần áo, lúc đầu cô bé còn nhất quyết không chịu nói, Chu Thiến Thiến cắn răng một cái, bỏ tiền mua một bộ quần áo thì cô mới hỏi cái gì nói cái nấy.

"Dì Lý ấy ạ?"

Nói lên Lý Xuân Hoa, khóe mắt cô bé tuổi còn trẻ mà trên mặt đã có nét phong sương liền hơi giật giật, lộ ra biểu tình răng đau: "Bà ấy rất thích con trai."

"Lúc em đi thì Thời Hằng đã kết hôn được một năm, dì Lý luôn nhắc mãi chờ đến khi kết hôn muốn có một đứa cháu trai mập mạp, trước đó bà ấy còn cãi nhau với người ta, lời mắng chửi đều là nguyền rủa con gái con trai đối phương đều sinh con gái."

Đôi mắt Chu Thiến Thiến càng sáng thêm: "Tính cách thì sao? Tính cách bà ta thế nào?"

Nếu như chỉ thích con trai nhưng lại không quản được con dâu thì cũng vô dụng.

"Tính cách......"

Biểu tình của cô bé càng thêm một lời khó nói hết, "Không dễ chọc đâu, khi còn nhỏ em thường xuyên thấy bà ấy đuổi theo người khác mắng, nghe nói luôn là mắng từ đầu thôn đến cuối thôn, bà nội của Thời Hằng cũng không dám trêu chọc bà ấy."

"Đối xử với con dâu thế nào?"

Cô bé hồi tưởng một chút, lắc lắc đầu: "Bà ấy không thích vợ của Thời Hằng, hay nói cô ấy là gà mái không đẻ trứng, còn suốt ngày mắng cô ấy, em chưa thấy bà ấy đẩy ngã cô ấy bao giờ, dù sao không thế nào thích là được, chị nhìn xem, bộ quần áo này của em cũng không tệ đâu, chị sờ chất liệu này thử đi, rất hợp với chị đó, muốn thử một chút không? Em có thể giảm 10% cho chị."

Chu Thiến Thiến vốn dĩ cũng không nghe cô đẩy mạnh tiêu thụ, giờ phút này trong đầu cô ta đều là mẹ Lâm Thời Hằng không thích Hà Tuyết Châu, quả thực vui vẻ đến mức eo cũng không toan dạ dày cũng không còn khó chịu nữa.

Hóa ra Hà Tuyết Châu cũng không được mẹ chồng yêu thích như cô ta.

Thế mà ngày nào cô cũng có thể bày ra bộ dạng được nuông chiều như vậy nữa chứ, không cảm thấy chột dạ chút nào sao!

Sau khi hỏi thăm rõ ràng, thấy sắc trời đang dần tối, Chu Thiến Thiến vội vàng lại đau lòng tiêu tiền lên xe.

Một lúc sau đến đại viện, cô ta cũng không về nhà ngay mà lại vội vàng đến chỗ Miêu Tinh để nói cho cô tin tức tốt này.

Miêu Tinh vốn dĩ đang đọc sách ở trong nhà, cô định thi lại vào một bệnh viện khác, dù tưởng tượng khá tốt đẹp nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại không thể tập trung nổi, một chữ cũng không vào đầu được.

Vốn dĩ sau khi bị đuổi việc cô cũng không thấy nóng nảy chút nào cả, dù sao Trương Ngạn Minh cũng là phó đoàn, tiền lương của hắn cũng đủ cho hai người có một cuộc sống dư dả, hơn nữa ở cái chức vị này của hắn, nhiều hay ít cũng đều có chút nhân mạch, chắc chắn có thể một lần nữa giúp cô tìm được công việc.

Nhưng tất cả những điều đó đó đều là suy nghĩ của Miêu Tinh trước khi dọn đến đại viện.

Chờ đến khi dọn đến đại viện, cô mới phát hiện đúng là tiền lương của Trương Ngạn Minh cao hơn quân nhân bình thường thật, nhưng hắn tiêu xài hoang phí, bình thường ăn uống mặc cũng đều dùng đồ tốt nhất, tiền mỗi tháng cũng chỉ vừa đủ cho một người hắn sống thôi, đấy còn không nói đến lúc bị giáng chức đâu, tiền lương giảm xuống rất nhiều, Trương Ngạn Minh lại không thay đổi được thói quen tiêu tiền ăn xài phung phí cho nên hai người sống thật sự cũng rất khó khăn, cuối cùng may mà nhờ có Miêu Tinh cầm chút tiền từ trong tích góp của bản thân mới miễn cưỡng gian nan vượt qua được.

Mà nhân mạch cô chờ đợi thì càng không cần nói nữa, Trương Ngạn Minh luôn luôn cư xử kiêu ngạo,trước đó mọi người còn nể mặt Trương gia mà cho hắn vài phần châm chước, hiện tại Trương gia cũng chẳng quan tâm đến đứa cháu này nữa, người hắn từng đắc tội lại quá nhiều, người khác không ngáng chân cho đã rất tốt rồi, vậy thì sao có thể nguyện ý sắp xếp giúp hắn được chứ.

Hơn nữa Trương Ngạn Minh cũng hoàn toàn không muốn cho Miêu Tinh đi làm, dựa theo ý hắn, Miêu Tinh chỉ cần an an phận phận ở nhà vì hắn giặt quần áo nấu cơm, dàn xếp việc nhà, sinh ba bốn đứa con, sau đó lại phụ trách nuôi lớn bọn nhỏ là được rồi.

Đương nhiên, nguyên văn lời hắn là: Em không cần đi làm làm gì, anh sẽ nuôi em.

Nếu hắn nuôi nổi thì Miêu Tinh cũng không ngại để hắn nuôi, nhưng vấn đề là Trương Ngạn Minh căn bản cũng không nuôi nổi cô.

Trương Ngạn Minh không nói chuyện mình náo loạn với người trong nhà cho Miêu Tinh, bởi vì hắn tự nhận bản thân là một người chồng ưu tú cho nên không nên nói ra cái chuyện sẽ khiến vợ mình phiền lòng này ra làm gì.

Đương nhiên, hắn cũng không nói cho Miêu Tinh là thật ra hắn đã từng là đứa con trai được nuông chiều nhất trong đại gia tộc Trương gia.

Đã từng là.

Ở trong mắt Miêu Tinh, người đàn ông đã từng khiến cô rung động rồi lại do dự không biết có nên theo hắn hay không, cũng là người làm cô không nhịn được mà tim đập kịch liệt này sau khi kết hôn liền biến thành một tên phế vật không có năng lực còn chết vì sĩ diện khi cố chấp ngăn không cho cô đi làm.

Còn là một tên phế vật suốt ngày tiêu xài phung phí nữa chứ.

Tình yêu nở rộ với Trương Ngạn Minh trong lòng Miêu Tinh đã bị cuộc sống củi gạo mắm muối với mấy việc vặt trong nhà cùng chuyện thiếu tiền diệt trừ sạch sẽ.

Vào lúc cô thả lỏng nhất lại là khi Trương Ngạn Minh bị phái đi làm nhiệm vụ nguy hiểm.

Bởi vì chỉ có lúc này thì cái tên đàn ông đã từng khiến cô hận không thể ở mãi trong lòng ngực mới sẽ không cần cô phải đi theo bên cạnh hắn như đứa nhóc con như vậy.

Nếu hắn vẫn là Trương Ngạn Minh bá đạo thần bí luôn có thể mua tặng cô những món quà quý giá hợp ý cô thì Miêu Tinh cũng rất vui lòng cùng hắn ở bên nhau đến chán luôn.

Mà khi đến đại viện này ở thì Miêu Tinh mới phát hiện là trên người Trương Ngạn Minh cũng chỉ còn lại có bá đạo.

Cô chán ghét, nhưng cô lại không thể rời đi.

Tất cả mọi người đều biết Trương Ngạn Minh là vì cô mới bị giáng chức, mà cô cũng đã trả giá quá nhiều tinh lực ở trên người đàn ông này rồi, cô không thể tỏ ra không có gì mà bỏ đi được.

Hơn nữa, vì đã kết hôn một lần nên dù cho tướng mạo vẫn giống như trước nhưng vẫn rất khó lại tìm được người đàn ông nào ái mộ cô nữa.

Trong lòng đầy những chuyện phiền lòng đó thì sao Miêu Tinh có thể tĩnh tâm nổi, nhất là khi trong đại viện vẫn luôn lan truyền việc Lâm Thời Hằng đã nuông chiều vợ hắn như thế nào.

Vốn dĩ người được nuông chiều đó phải là cô mới đúng.

Nếu không phải do Trương Ngạn Minh hôn cô trước mặt Lâm Thời Hằng đang hôn mê thì Lâm Thời Hằng chắc chắn đã ly hôn Hà Tuyết Châu, sau đó chọn ở bên cô rồi.

Miêu Tinh hối hận vô số lần dưới đáy lòng, nếu như cho cô một cơ hội để chọn lại thì cô nhất định sẽ không tham luyến Trương Ngạn Minh mang đến kích thích cùng vui sướng, vậy thì công việc, tình yêu của Lâm Thời Hằng, sự hâm mộ của mọi người đều sẽ là của cô rồi.

"Em chắc chắn sao?"

Nghe thấy lời Chu Thiến Thiến nói cho mình, Miêu Tinh hiếm khi lại thất lễ đứng lên từ trên ghế, ánh mắt lộ ra ý mừng: "Mẹ Thời Hằng thật sự không thích Hà Tuyết Châu sao?"

"Thật sự, em đã hỏi thăm rõ ràng rồi, hơn nữa bà ta còn trọng nam khinh nữ, nếu Hà Tuyết Châu sinh con gái thì chắc chắn sẽ bị ghét bỏ."

Chu Thiến Thiến không phát hiện biểu tình bạn tốt không đúng, cô ta còn đang đắm chìm ở trong tưởng tượng của mình, che miệng cười: "Chị Miêu Tinh, cô bé cùng thôn với Lâm đoàn trưởng kia còn nói Lâm đoàn trưởng cực kỳ hiếu thuận, từ nhỏ hắn và mẹ đã sống nương tựa lẫn nhau lớn lên, chắc chắn sẽ nghe lời mẹ nói."

Điểm này cô ta cũng có thể hiểu được, cho dù cô ta có nỗ lực hầu hạ chồng thoải mái dễ chịu đến thế nào thì ở trước mặt mẹ chồng cũng vẫn phải đứng sang một bên.

Dựa theo Chu Thiến Thiến thì đương nhiên là đàn ông trên đời đều là cái dạng này.

Đôi mắt Miêu Tinh lập loè: "Được rồi, chị đã biết, cảm ơn em nha Thiến Thiến, đã trễ thế này, em nên đi về trước đi."

"Ai, vậy em đi trước nhé, chờ đến ngày Hà Tuyết Châu sinh con thì chúng ta có thể chế giễu rồi."

Chu Thiến Thiến tự động loại trừ khả năng Hà Tuyết Châu sinh con trai, sự khó chịu khi mang thai cùng sự coi thường của chồng khiến cô ta gấp gáp muốn thông qua việc dùng sự thê thảm của người khác để an ủi bản thân.

Trong phòng, Miêu Tinh lại dường như thấy được hy vọng mới, sau khi thất vọng về Trương Ngạn Minh, cũng không phải cô ta chưa từng nổi lên ý niệm gì với Lâm Thời Hằng mà chỉ là bởi vì hắn vẫn luôn giữ khoảng cách với mình, lại đi nuông chiều, dốc lòng chăm sóc Hà Tuyết Châu như vậy nên cô cũng không muốn tự đi rước khuất nhục vào người làm gì.

Nhưng nếu mẹ Lâm Thời Hằng không thích người con dâu này, Hà Tuyết Châu lại nổi lên khoảng cách với chồng thì sao đây?

Tay Miêu Tinh vô thức chạm vào bụng mình, từ sau khi Trương Ngạn Minh bị giáng chức, cô vẫn luôn uống thuốc tránh thai, cho nên đến bây giờ vẫn chưa mang thai.

Nếu Hà Tuyết Châu sinh ra một đứa con gái, mà cô lại "Ngoài ý muốn" mang thai con của Lâm Thời Hằng...!

Mắt cô liền sáng lên.

***

Trong đại viện, dần dần bắt đầu có một loại lời đồn là Hà Tuyết Châu được chồng cưng chiều lại có quan hệ cực kỳ không tốt với mẹ chồng.

Lời đồn này nói có cái mũi có mắt*, tuy rằng nghe chưa chắc đã là thật nhưng cũng đặt ở trong lòng, chỉ là không ai đi nói cho Hà Tuyết Châu mà thôi.

*cái mũi có mắt (鼻子有眼): mình vẫn chưa tra ra được dịch cụm từ này thế nào nữa, nếu ai biết mong được giúp đỡ ạ.

Lúc xử lý mấy chuyện quan trọng thì Miêu Tinh không thông minh nhưng mấy việc đường ngang ngõ tắt lại rất khôn khéo, cô ta biết mâu thuẫn không phải đột nhiên bùng nổ mà là từng ngày tích lũy cho nên hiện tại cô ta mới bảo Chu Thiến Thiến nói những lời đồn là mẹ Lâm Thời Hằng khiến Hà Tuyết Châu sống khổ sở như thế nào, chướng mắt cô ra sao.

Dù cho mẹ Lâm Thời Hằng tới, nghe được mấy cái lời đồn này chắc chắn cũng sẽ chỉ coi là con dâu nói bậy sau lưng mình với người khác, đến lúc đó khoảng cách giữa mẹ chồng nàng dâu cũng càng sâu hơn.

Dù cho Hà Tuyết Châu có sinh con trai thì vẫn sẽ gặp nhiều chuyện phiền phức hơn khi nuôi con, hơn nữa những lời đồn trước đó cũng đủ làm mẹ chồng nàng dâu hai người căn bản không thể hòa thuận ở chung được.

Gần đây cô ta bắt đầu bảo dưỡng bản thân, còn lấy tiền riêng ra mua mấy bộ quần áo mới cùng đồ trang điểm.

Nhất định phải để lại ấn tượng tốt với mẹ Lâm Thời Hằng, chỉ cần lấy lòng bà thì Miêu Tinh muốn làm cái gì cũng đơn giản hơn nhiều.

Trong lúc Miêu Tinh cực cực khổ khổ chuẩn bị chu toàn ngày gặp mẹ Lâm Thời Hằng, Lâm Thời Hằng rốt cuộc cũng sử dụng thời gian nghỉ vẫn luôn tích cóp của mình, hiếm khi không mặc quân trang, vui sướng mượn một chiếc xe ra cửa.

Người khác hỏi muốn làm gì, hắn liền cười đầy mặt ý mừng trả lời: "Hôm nay xe lửa của mẹ tôi tới, tôi đến đón bà ấy."

Lâm Thời Hằng vừa ra cửa không lâu, Hà Tuyết Châu đã dọn cái ghế dựa ngồi ở sân khẩu vừa đọc sách vừa chờ hắn cùng mẹ chồng trở về.

Chu Thiến Thiến và Miêu Tinh cùng một đám phụ nữ ngồi ở dưới tàng cây may vá quần áo, nhìn Hà Tuyết Châu mang bụng lớn ở dưới ánh nắng ấm áp ngày đông lại không hiện trói buộc, chỉ có dịu dàng, ngữ khí lại toan lại đố: "Nhìn xem, sợ là mẹ chồng lại cảm thấy cô ta không để bụng mình, chờ ở cửa cơ đấy, nãy giờ cũng đã ngồi hơn một tiếng rồi, rốt cuộc thì cô ta có biết sợ mẹ chồng không vậy chứ."

Miêu Tinh cố kỵ người xung quanh, cười lắc đầu, ngữ khí không tán đồng: "Chắc cô ấy cùng đi với Thời Hằng thôi, làm gì có chuyện để mẹ chồng tới gặp con dâu đâu chứ."

"Chắc là vậy."

Chu Thiến Thiến được tán thành, ngữ khí cũng có chút đắc ý: "Nhưng mà cũng có thể là không dám, không phải cô ta thường xuyên bị mẹ chồng mắng à? Nói không chừng là sợ sau khi đi qua lại bị mắng một trận ấy."

Trong khoảng thời gian này Trương tẩu tử ở chung rất tốt với Hà Tuyết Châu, nghe lời này, mặt cũng lạnh lại: "Cô đừng nói mấy điều không có căn cứ đó, bịa đặt bừa bãi sẽ bị phạt đấy."

"Ai bịa đặt bừa bãi chứ!"

Chu Thiến Thiến bị cô nói như vậy, không chỉ không thu liễm lại mà còn vô cùng đúng lý hợp tình nói: "Vốn dĩ Hà Tuyết Châu cũng không được mẹ chồng cô ta yêu thích, đây không phải là chuyện mà tất cả mọi người đều biết hay sao!"

"Tất cả mọi người đều biết? Vậy cô nói cho tôi nghe đi, mẹ Lâm đoàn trưởng chưa từng tới đây, thế vì sao lời đồn bà ấy không thích Tuyết Châu lời lại truyền khắp nơi?"

Trương tẩu tử cười lạnh nói: "Cô đừng tưởng rằng mọi người đều là người mù kẻ điếc, cả ngày làm mấy thứ này có ích lợi gì? Giả chính là giả, vĩnh viễn đều không thành thật được."

"Ai nói là giả!"

Chu Thiến Thiến bị cô chặn miệng, sắc mặt liền trở nên khó coi: "Tôi nói thật mà!"

"Sao hả? Chẳng lẽ lúc này cô còn muốn nói nếu là giả thì sẽ ăn túi nilon như lần trước sao?"

Chu Thiến Thiến đen mặt, chuyện túi nilon này cô ta vẫn luôn muốn quên đi, mấy tháng qua đi, vốn dĩ cho rằng người khác đã sớm quên, hiện tại bị nhắc tới liền cảm thấy phẫn nộ.

"Tôi nói cho cô biết, lời tôi nói là thật, đừng nói là ăn túi nilon, dù cho là ăn đất cũng được hết!"

"Được thôi! Mọi người đã nghe cả rồi đấy, lần này nếu cô lại né tránh thì sau này cũng đừng ra cửa nữa, mất mặt!"

Cô vừa dứt lời thì chiếc xe con mà Lâm Thời Hằng mượn kia cũng chậm rãi tiến vào.

Cửa xe mở ra, còn không đợi Lâm Thời Hằng đi mở thì cửa xe đã tự mở ra.

Một bà lão chạy xuống xe, ngắm chuẩn về phía mục tiêu là Hà Tuyết Châu liền vọt đến.

"Ai nha Tuyết Châu của mẹ!! Để mẹ nhìn xem nào, quá gầy rồi, hay để mẹ hầm canh gà cách thủy cho con đi, sẽ bớt khó chịu."

"Mẹ ơi*!! Lần này mẹ mang từ quê lên cho con vài con gà mái già, mẹ đều dùng tẩm bổ cho con hết!!"

*hic tra raw rồi đó, thực sự là "mẹ ơi" đấy ạ._.

Lâm Thời Hằng cười nhìn một màn này, quay người lại nhìn thấy mấy người phụ nhân dưới tàng cây, quay đầu lại nói với mẹ và vợ vài câu, ba người cùng đi tới trước mặt các cô.

"Giới thiệu một chút, đây là mẹ tôi."

"Mẹ, đây đều là người nhà của quân nhân, chúng ta ở một cái đại viện, bình thường con không ở đó, đều dựa vào các cô ấy hỗ trợ chăm sóc Tuyết Châu cả."

Vừa nghe thấy câu cuối cùng, trên mặt Lý Xuân Hoa lập tức lộ ra nụ cười, tùy tay bắt được tay của một cô gái trong đó, đầy mặt cảm kích nói lời cảm ơn: "Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn mọi người, Thời Hằng còn trẻ không có kinh nghiệm gì, tôi ở nhà lo lắng cũng chẳng ích gì, chỉ sợ nó không chăm sóc tốt cho Tuyết Châu thôi, thật sự rất cảm ơn mọi người."

Dứt lời, bà còn thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn Hà Tuyết Châu đang mang cái bụng lớn một cái, dường như con dâu chịu ủy khuất rất lớn vậy, trong mắt đều là đau lòng.

Chu Thiến Thiến được bà cảm kích bắt lấy tay hoảng hốt:......Đã nói là không thích đứa con dâu này rồi mà??.