Khí trời trong xanh, xung quanh không một gợn mây, ánh sáng mặt trời chiếu đến mọi ngóc ngách trên mặt đất, làn gió xuân nhẹ nhàng thổi vào mặt, rất ư là dễ chịu, tất cả đều giống như đang ở chốn thiên đường.

Cô, Kiều Văn Văn với những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt, quanh người luôn có một luồng ánh sáng, giống như tiên tử đang ở chốn bồng lai tiên cảnh. Chỉ cần liếc mắt nhìn đủ để hớp hồn người khác...

”Kiều Văn Văn, cô đang lái xe kiểu gì vậy? Đâm đi, đâm vào bậc thềm đó đi, cô đâm vào mà không chết tôi cũng giết chết cô!” Bỗng nhiên có người gầm lên, đem cô đang từ trong mộng kéo ra.

Cô vội vàng đạp thắng, thầy giáo nổi giận đùng đùng bước đến, trên tay đang kẹp điếu thuốc mà học viên khác vừa mới mời, tức giận đến nỗi muốn đánh lên đầu Kiều Văn Văn vài cái.

”Cô lái xe để quên mắt ở nhà sao? Dây an toàn không cài cũng được nhưng đến lúc thi đừng có quên đó, may mà những học viên khác không học theo cô...”

Kiều Văn Văn mơ hồ có thể thấy thầy giáo nói đến nỗi nước miếng văng tứ tung, lông mày nhíu chặt. Trong lòng mặc niệm vô số lần, thầy giáo thật ngu ngốc, cô liền thấy thoải mái trở lại.

”Xuống, đổi người khác chạy, cô chạy muốn hư xe hết rồi.”

Tay lái vẫn còn hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, Kiều Văn Văn lại cảm thấy cơn tức không thể nhịn được, mặt lạnh xuống nói: “Thầy giáo, thầy hàng ngày đều ngồi một chỗ đánh bài nói chuyện phiếm, rảnh rỗi nữa thì đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Có lúc nào thầy dạy tôi lái xe không? Học viên người này biết thì tự chỉ người kia, vậy mà tiền học phí của tôi thầy cũng đâu có chia cho mấy học viên đó. Tôi nói trước với ông, dù cho ông có nổi điên tôi cũng nói, đó là do ông chọc tôi trước, trưa nay tôi sẽ không mời ông ăn trưa nữa!”

Kiều Văn Văn tổng cộng đã học được ba buổi, mỗi buổi học xong đều cùng các học viên khác mời cơm thầy giáo, coi như là cô tuân theo quy củ. Vậy mà thầy giáo của cô còn ra vẻ hào phóng mời thêm mấy thầy giáo khác, dù gì cũng là học viên các cô chia nhau trả mà, tiền xăng xe khi luyện tập còn chưa bằng tiền cơm trưa mỗi ngày nữa.

”Cô nói cái gì, xuống xe đi! Tập luyện không tốt còn cãi lại!” Thầy giáo mặt sa sầm tới cực điểm.

Đàn ông trung niên bốn năm mươi tuổi mà dùng sức gào vẫn rất đáng sợ, làm Kiều Văn Văn sợ mất mật.

”Kiều Văn Văn?” Một âm thanh ôn nhu truyền tới, phá vỡ không khí khẩn trương trầm mặc.

Kiều Văn Văn ngẩng đầu nhìn thấy một đôi mắt trong trẻo, thời điểm bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt người đàn ông lộ ra dáng vẻ ngạc nhiên đầy vui mừng.

”Thật sự là cậu?”

Khuôn mặt đẹp trai hiền lành này nhìn quen quen, Kiều Văn Văn vắt óc suy nghĩ một hồi mới nhớ ra ký ức đã bị lãng quên,

”Lý Gia Viễn.” Cô gọi tên anh một cách chính xác.

*

”Vừa rồi cám ơn cậu nha, bằng không tôi cũng không biết nên làm sao. “ Kiều Văn Văn ngồi trong tiệm bánh ngọt, cúi đầu nhẹ giọng nói cám ơn.

Lý Gia Viễn cười khẽ, tiếng cười trầm thấp mà có từ tính giống như là một chiếc cọ khẽ vẫy qua tim cô, “Cậu vẫn giống như trước đây hay thẹn thùng xấu hổ, vẫn như cô bé mãi không chịu lớn.”

Kiều Văn Văn cười khẽ, cô cảm giác được da mặt mình càng lúc càng nóng, ngón tay vô ý thức bóp mạnh ống hút chọc chọc ly nước cam, suy nghĩ muốn bay lên chín tầng mây luôn rồi.

Lý Gia Viễn là bạn cùng bàn của cô lúc học năm ba cao trung, dáng người thọn gọn, trắng trẻo cao ráo lại rất hay cười, còn có phong độ thân sĩ không hợp với tuổi. Trước kia còn đi học đã có hơn nửa nữ sinh cùng khối thích hắn rồi, cô cũng không ngoại lệ, chỉ là khi đó cô nhạy cảm lại tự ti, chỉ có thể chôn sâu tình cảm dưới đáy lòng.

Sáu năm không gặp, cậu ấy lại càng phong độ hơn so với trước kia, nụ cười khẽ nhếch miệng kia có thể nhấn chìm cô trong tích tắc.

”Là vị thầy giáo kia chuyện bé xé ra to, ông ta thấy cậu là con gái nên khi dễ thôi. Về sau cậu đi luyện tập nếu lại bị ông ấy gây khó dễ cứ gọi điện thoại cho tôi, một chút chuyện này tôi vẫn giúp cậu được. “

”Ừ.”

Kiều Văn Văn vẫn cúi đầu, cô không dám nhìn kỹ anh. Mặc dù cô tự xưng là có sức miễn dịch với tất cả mỹ nam, nhưng trường hợp này là do thời kỳ thiếu nữ cô đã thích người ta, tình cảm quá mức nóng bỏng nên đến giờ vẫn còn di chứng.

”Sao cậu cứ cúi đầu mãi thế? Ly nước cam đó hấp dẫn hơn bạn học cũ là tôi sao?” Lý Gia Viễn cũng không vì cô cảm thấy xấu hổ mà lùi bước.

Kiều Văn Văn cuối cùng cũng ngước lên, buộc miệng hỏi, “Vậy sao cậu lúc nào cũng nhìn tôi?”

Nói xong câu đó cô lập tức hối hận, phất tay nói, “Tôi nói giỡn thôi.”

Ngược lại Lý Gia Viễn lại cảm thấy vui vẻ, chân mày khóe mắt đều lộ ý cười.

”Kiều Văn Văn, cậu vẫn đáng yêu như trước đây, thật tốt.” Anh nhìn cô, ánh mắt sáng lên, khóe môi nở nụ cười.

Kiều Văn Văn ngơ ngẩn đến cả trái tim cũng giống như say rượu nhảy thình thịch.

Lý Gia Viễn đang định nói điều gì, di động lại vang lên đúng lúc, anh nhíu mày tắt máy.

”Ngại quá, công ty tạm thời có chuyện, tôi đi trước nhé.”

Hắn cầm lấy di động Kiều Văn Văn để trên bàn, bấm bấm vài số xong lại để vào tay cô, “Đây là số điện thoại của tôi, bạn cùng bàn, chúng ta sau này hãy thường xuyên liên lạc nhé. “

Cho đến lúc cửa của tiệm bánh ngọt bị kéo ra, kéo theo tiếng chuông gió vang lên, Kiều Văn Văn mới tỉnh hồn lại được. Cô cảm thấy di động bây giờ giống như có điện chạy qua, làm cho lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, toàn thân tê dại.

”Đô đô - -” tiếng tin nhắn vang lên.

Người gửi: Bạn cùng bàn.

”Kiều Văn Văn, rất vui vì được ngồi cùng bàn với cậu ba năm liền. Lần sau nếu lại bị thầy giáo mắng, cậu cứ nhìn ông ấy cười là được, bởi vì dáng vẻ tươi cười của cậu vừa chân thành vừa đáng yêu.”

Nhìn rõ người gửi và nội dung tin nhắn, Kiều Văn Văn thấy lòng mình bỗng dưng nở hoa.

Những lời này là trong ăn bữa cơm chia tay trước khi tốt nghiệp, lúc ấy Lý Gia Viễn uống hơi nhiều, khi chơi trò thật lòng hay đại mạo hiểm, khi đến lượt hắn, các nam sinh muốn hắn chọn ra một nữ sinh và tỏ tình với cô ấy. Hắn chọn Kiều Văn Văn, nói hai câu giống như vậy, một chữ cũng không sai.

Thì ra, hắn chưa từng quên.

”Khi đó tuổi trẻ ăn nói vụng về, khen người khác mà lại nói thẳng như vậy, hy vọng bạn học Văn Văn bỏ qua cho.”

Kiều Văn Văn đang định nhắn lại ba chữ “ Không để ý” thì lại có thêm một tin nhắn tới.

”Bạn học Văn Văn, cám ơn cậu ngồi cùng bàn với tôi ba năm. Cậu rất chân thành đáng yêu, tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ quên cậu đâu.”

Kiều Văn Văn ôm di động, cười cười xấu hổ mà bỉ ổi.

Tình cờ gặp lại bạn cùng bàn năm xưa, làm cho cô bỗng chốc nhớ lại thời niên thiếu cùng với đoạn tình cảm mong manh nhạy cảm thuở thiếu nữ.

*

Kiều Văn Văn đúng giờ mười một nhập vân tay vào nhà boss, tiếng máy bay, đại pháo, xe tăng… các loại âm thanh oanh tạc màng nhĩ lại vang lên, cô biết nhưng không biết làm sao với tiếng ồn vượt định mức này.

Cô thấy người đàn ông trên giường đang ngủ đến không biết trời đất lồm cồm bò dậy, sau đó lại vô lực xụi lơ ập xuống giường, bộ mặt cứng ngắc, sắc môi vẫn trắng bệch giống hôm qua, chắc căn bệnh tuột huyết áp lại tra tấn hắn.

”Đây.” Kiều Văn Văn đưa cho hắn một ly nước nóng.

Thịnh Cẩn Minh giống như phụ nữ có thai muốn lâm bồn vậy, ngồi dậy khó khăn, ừng ực vài miếng uống hết ly nước. Hơn hai mươi năm thích sạch sẽ vậy mà giờ phút này hắn lại không muốn đánh răng.

”Ngọt?” Hắn nhíu mày.

”Đúng vậy, bằng không tôi sợ miệng boss thối ảnh hưởng đến cảm xúc khi uống nước.”

Thịnh Cẩn Minh nghiêng đầu nhìn cô, lộ vẻ bất lực.

Kiều Văn Văn dưới đáy lòng cười to một trận, nhìn đi, ở đây có kẻ ngu ngốc! Ha ha ha...

Tuột huyết áp, boss à bệnh này quả thực là điểm yếu của anh nha, tùy ý cô khi dễ, cô cảm thấy sảng khoái từ trong xương ra nha.

Tuy nhiên bộ dáng tươi cười của cô không duy trì được lâu đã thấy boss đi chân không bước tới.

Đôi chân dài thẳng tắp mạnh mẽ ở trước mặt, cô cảm thấy nóng mặt, vội vàng nhìn sang chỗ khác, vẫn mơ hồ nhìn thấy bóng trắng huênh hoang đi ngang qua.

Tia lửa xẹt ra!

Đã vậy boss chỉ mặc độc một cái quần lót, làm cô chẳng dám nhìn thẳng nữa.

”Boss, anh định quấy rối sao?” Cô lấy hai tay che mắt, tránh cho mắt mình bị mù, là bị da thịt của boss làm cho mù đó!

”Không phải, tôi sợ dáng người cứng ngắc như máy máy tính bảng của cô phá hỏng kết cấu nhà tôi nên tôi đành phải dùng cơ bụng của mình để cứu vãn lại đấy. “

Kiều Văn Văn trực tiếp K.O.

*

”Tôi không thích ăn sushi, tôi cũng không thích ăn ngọt.” Thịnh Cẩn Minh nhìn bữa sáng mà cô đem tới, vẻ mặt đầy sự bất mãn.

Trên bàn bày biện sushi rong biển vừa mới hâm lại, còn có một chén chè long nhãn hạt sen vừa nhìn đã biết rất ngọt.

Kiều Văn Văn ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt không thay đổi chút nào, “Trợ lý Trịnh không có nói trước với tôi.”

Trịnh Thạc đang lái xe với tốc độ cao tới đây muốn nói, ôi đầu tôi, lưng tôi.

Thịnh Cẩn Minh trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn cầm lấy cái muỗng nếm thử một miếng cháo, may mắn cháo này không ngọt lắm.

Kiều Văn Văn thấy hắn ăn hơn phân nửa, trong ánh mắt mang theo vài phần hài lòng, cố ý hỏi: “Boss, như thế nào, ăn ngon không?”

”Cô nấu?”

”Đúng vậy, ở ngoài làm không vệ sinh, hơn nữa giờ này chắc gì đã còn. Boss, anh xem tôi đối với anh rất trung thành có nhật nguyệt chứng giám, thiên địa soi sáng. Trên trời dưới đất đều bị trình độ chuyên nghiệp của tôi làm cảm động mất rồi. “

Thật ra đều là cô bịa chuyện, chủ yếu là người khác làm cô chỉ chiếm tiện nghi thôi!

Thịnh Cẩn Minh để đũa xuống, gật đầu, “Uh, ăn cũng được, còn có sạch sẽ hay không tôi không dám nói. Hương vị cũng bình thường, đạt được 59 điểm, thêm điểm nữa tôi sợ cô lại lơ là. “

Kiều Văn Văn cố gắng không trợn trắng mắt, nội tâm phập phồng: Anh! Có! Bệnh!

”Còn bữa sáng của thú thú nhà tôi đâu?”

Kiều Văn Văn hóa đá, what? Thú thú! Sáng sớm mà nhà boss đã có người rồi sao?

Không lẽ nhà này chính là nơi “kim ốc tàng kiều” trong truyền thuyết!

”Tôi không biết là anh có bạn, ngày mai nhất định tôi sẽ mang thêm.” Cô cười khan, nhỏ giọng nói, lại không ngờ lại có thể nói ra giọng cừu non.

Thịnh Cẩn Minh mím môi, nhíu mày bất mãn nói: “Trợ lý Kiều, có đôi khi tôi cảm thấy trong đầu cô có hố đen. Không lẽ cô nghĩ tôi có rùa con bầu bạn, cả đời không phải lo tính phúc à? “

Hắn nhìn chung quanh một lần, cuối cùng từ trên cửa sổ cầm lấy một con rùa xanh đen, chú rùa con bốn chân còn vẫy vẫy.

Kiều Văn Văn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, thì ra là rùa con. Không thể gọi là rùa đen hay sao, nhất định phải gọi tên thú thú thân mật như vậy, quả thực là cố ý làm cô hiểu lầm mà.

”Thú thú, mau xem tao nảy sinh lòng từ bi, tìm cho mày một “áp trại phu nhân” về kìa” Thịnh Cẩn Minh lấy ngón tay chọc chọc móng vuốt của nó, “Chao ôi, không thích à? Mặc dù cô ta lớn lên hơi ốm một chút, hơi xấu một chút nhưng mà không sao, quan trọng là cô ấy ngốc ngốc dễ gạt.”

Kiều Văn Văn hít sâu một hơi, tự nhủ vì tiền nên phải cố nhịn tên này.

Cô nghiến rắng muốn chửi: Cút! Anh! Có! Bệnh!

”Boss, tôi chụp cho thú thú nhà anh một tấm hình nha. Anh đẹp trai như thế, sủng vật nhà anh cũng bị lây vẻ đẹp trai của anh rồi, thật là làm người khác chói mắt...” Cô dè dặt cầm con rùa đen lên, cười tủm tỉm chụp tấm hình.

Thịnh Cẩn Minh lắc đầu, “Trợ lý Kiều, ánh mắt cô đúng là thiển cận. Thú thú là tiểu yêu tinh hay lằng nhằng, nhà của tôi không có những thiết bị cồng kềnh đều là tại nó. Cái quần lót lúc nãy tôi mặc cũng là theo sở thích của nó, tôi muốn mặc quần hình viên đạn, nó liều mạng muốn tôi mặc hình gà con, nó nói đó là bạn tốt của nó đó.”

Kiều Văn Văn mặt đỏ tới mang tai, van anh, anh không cần nhắc tới cái quần lót đó được không! Anh muốn lừa quỷ à, chỉ là một con rùa đen sao có thể muốn anh mặc quần lót hình gì được chứ!

Sau này sẽ có luật không cho phép động vật thành tinh!