Editor: Lulalina_

Khi Tiểu Bạch dùng thân rắn vuốt ve cánh tay hắn, người đàn ông dường như sững sờ một lúc.

Lực đạo trên đầu thả lỏng một chút, không có đau đớn như trước. Tiểu Bạch rất vui vẻ , nhưng cậu không dám lộn xộn, cậu sợ mình quấn chặt nam nhân thì đầu lại bị đè xuống, chỉ có thể tiếp tục duy trì tư thế bất động, đuôi rắn giống chổi lông gà xù xù nhẹ đảo qua cánh tay nam nhân, như là làm nũng.

—— thả tôi được không.

"Ôn tiên sinh, bác sĩ Từ tới."

Lực đạo trên đầu Tiểu Bạch dịu đi một chút, âm thanh từ đầu dây bên kia khiến hắn ta lại một lần nữa ấn lại đầu rắn.

"Được, mời anh ta đến phòng khách chờ một lát, tôi lập tức tới." Người đàn ông được xưng là "Ôn tiên sinh" nói, mang theo Tiểu Bạch đi tới phòng khách.

Thật là khó chịu.

Tiêu Bạch ủ rũ gục đầu vào cánh tay người đàn ông.

"Ôn tiên sinh" Một giọng nói nhẹ nhàng và tao nhã truyền đến "Tôi có thể nhìn con rắn trong tay anh được không?"

"Được"

Tiểu Bạch còn chưa kịp phản ứng, sức mạnh trên đầu từ từ thả lỏng rồi biến mất, thay vào đó chính là máy móc cứng rắn kẹp chặt lấy đầu rắn cậu.

Nước mắt chực trào ở đôi mắt tròn xoè, lại bị cậu kìm nén xuống, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

"Ôn tiên sinh, rắn này không có độc"

Một lúc lâu sau, dụng cụ kẹp đau đầu rắn của cậu mới buông ra, Tiểu Bạch ghé vào trên bàn, những giọt nước không ngừng trào ra từ đôi mắt tròn xoe.

"Miệng vết thương xử lý đơn giản là được."

"Được."

Tiểu Bạch không nghe cuộc trò chuyện giữa người đàn ông và bác sĩ, mềm oặt nằm ở trên bàn. Ngay sau đó đầu rắn lại bị véo một cái "Ôn tiên sinh, rắn này......"

"Không cần xử lý. Ông đi lấy một hộp gương trong suốt, đặt lên bàn"

"Vâng, thưa ngài"

Quản gia rất nhanh đã mang đến hộp gương trong suốt, đem Tiểu Bạch đặt vào giữa, Tiểu Bạch cẩn thận vòng lên, nhìn phòng khách bên ngoài tấm kính che một hồi, lại muốn khóc.

Cậu muốn về nhà, có thể nói với Ôn tiên sinh là cậu muốn về nhà không?

Bác sĩ đi rồi, quản gia dường như cũng đi mất, chỉ còn lại người được gọi là Ôn tiên sinh.

Cậu do dự một hồi lâu, nhưng vẫn thu hết can đảm, dựng thẳng đuôi rắn lên thật cẩn thận gõ gõ tấm gương "Lộc cộc" hai tiếng.

Ôn tiên sinh tựa hồ không chú ý tới động tĩnh bên này của cậu, Tiểu Bạch lại gõ hai lần, khi Ôn tiên sinh hướng ánh mắt về phía mình, cậu rụt rè lộ ra đầu rắn, nhìn về phía Ôn tiên sinh bằng đôi mắt đen tròn xoe như ngọc.

—— có thể thả tôi ra ngoài không?

Ôn Cảnh hơi hơi nheo mắt lại.

Hắn ngũ quan anh tuấn, lông mày sắc bén, khiến người ta có cảm giác áp bách khó hiểu, nhưng khi nhìn chằm chằm vào rắn trắng nhỏ, mặt mày gay gắt thế nhưng nhu hòa đi vài phần.

"Có muốn tôi thả em ra ngoài không?" Hắn buồn cười nhìn tiểu bạch xà.

Tiểu Bạch vươn đầu rắn, gật đầu hai cái, lại rụt trở về, sợ hãi nhìn đối phương.

Tiểu bạch xà toàn thân trắng nõn, thuần khiết như một mảnh ngọc bích đẹp đẽ, mặc dù không biết tại sao rắn lại xuất hiện trong vườn nhà mình, nhưng......

Một ý cười hiếm hoi hiện lên trong mắt Ôn Cảnh, hắn duỗi tay lấy hộp gương "Có thể cho em rời khỏi gương, nhưng em không thể đi"

Tiểu Bạch nghe vậy không biết làm sao nhìn hắn.

"Em cắn tôi" Ôn Cảnh ân cần nhắc nhở, ngón tay thon dài có tiết tấu gõ vào trên mặt bàn.

Nam nhân không cho cậu đi, Tiểu Bạch lại lùi đầu về, cuộn thành một vòng tròn nhìn hắn.

Cậu không biết làm sao bây giờ.

—— tôi xin lỗi anh được không.

Rắn trắng nhỏ linh quang chợt lóe, nhìn thấy trên bàn có một cây bút máy, liền bò tới dùng đuôi rắn cuộn tròn lại.

Thân rắn mềm mại nhưng mạnh mẽ gợi cho Ôn Cảnh nhớ tới đối phương làm nũng cọ xát trong vườn, rõ ràng là rắn, nhưng cổ họng hắn thắt lại một cách khó hiểu "Lại đây"

Tiểu Bạch do dự một chút, buông bút máy xuống, bò qua.

"Đau không?" Người đàn ông đặt tay trên đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve hỏi.

Nước mắt Tiểu Bạch lại muốn rơi ra, cậu oan ức nâng đầu rắn lên nhìn hắn ta.

Đau quá.

"Xin lỗi" Ôn Cảnh trầm giọng nói "Em lao tới quá đột ngột, tôi chỉ có thể bắt lấy em trước. Tôi không biết em có độc hay không, chỉ có thể cho bác sĩ nhìn xem".

Hắn cực kỳ ôn nhu sờ sờ tiểu bạch xà "Sau này sẽ không làm đau em".

"Em ăn gì chưa? Bây giờ hẳn là giờ ăn tối"

Tiểu Bạch nhìn thoáng qua chính mình bụng rỗng tuếch, gật gật đầu.

"Muốn ăn cái gì?"

Tiểu Bạch không có trả lời, chỉ là toàn bộ thân rắn đều quấn lên cánh tay hắn.

Ôn Cảnh khóe miệng ngậm cười, buông ống tay áo che lại thân hình tiểu bạch xà.

Khi đến nhà hàng Michelin dùng bữa như thường lệ, Tiểu Bạch lại chui ra, rút ra đuôi rắn, chọt chọt những miếng thịt cá hồi thái mỏng, đẹp mắt trên bàn.