Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Linh không thể đoán được suy nghĩ của Giang Ngộ, cô còn chưa bắt đầu diễn mà anh đã không xử xự theo quen bình thường?Anh đang có ý gì vậy, uống lộn thuốc à?Tình huống này làm Lâm Linh ngơ ngác.Từ năm cấp ba, bất cứ khi nào Lâm Linh gặp anh, từ trước đến nay lúc nào anh cũng hăng hái hăm hở, thỉnh thoảng sau lưng còn có chân chó Chu Mạt.Thời còn trẻ anh không hay cười lắm, nhìn thoáng qua là biết anh không phải loại người dễ làm quen.

Hơn nữa cô đã từng tận mắt chứng kiến sự “bạo hành” của anh, cho nên trong ba năm cấp ba, có một khoảng thời gian dài, khi cô gặp anh là lại cảm thấy hơi sợ hãi.Yêu nhau hai năm vẫn thế, nếu không phải cô cố ý ép anh, dỗ dành anh thì anh sẽ không dịu dàng với cô.Sao hôm nay… Lại thân thiện vậy?Mặc dù cảm thấy không thể nào.Lâm Linh vẫn ngồi trong lòng anh, cẩn thận sờ lên nơi tiếp giáp giữa cằm và cổ anh, mắt nhìn theo tay để xem có dấu vết gì không.Cố tình làm như vậy để anh tự kiểm điểm lại mình.Có biết bình thường anh xấu tính đến cỡ nào không hả? Nếu không thì sự thản nhiên biết lỗi của anh đã không làm cô kinh hãi đến thế!Điều thứ N trong sổ tay bạch liên hoa: Học cách sử dụng sự phóng đại của ngôn ngữ cơ thể để phản ánh sự kinh ngạc của bản thân, từ đó làm nổi bật điểm vô lý của đối phương, sau đó khóc lóc để đạt đến mục đích khiến người khác cảm thấy tội lỗi.Giang Ngộ để ngón tay trắng nõn của cô sờ soạng lung tung trên mặt mình một lúc rồi mới duỗi tay lấy ngón tay cô từ mặt mình xuống.“Được rồi, đừng làm ra vẻ nữa.”Lâm Linh: “…”Miệng anh biết cách ăn nói thật đấy.Trong tưởng tượng của cô, hẳn là bây giờ anh nên hỏi: “Em sao thế?”, sau đó cô sẽ bắt đầu kể lể…Mặc dù câu nói của anh đã suýt chút phá hỏng nhưng Lâm Linh vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục diễn: “Em cảm thấy hôm nay anh đối xử tốt với em quá, còn kiên nhẫn cực kỳ, thấy hơi khó tin thôi à, sau này anh cứ đối xử tốt với em như vậy là được, nhé anh?”…Biệt thự sáng sủa sạch sẽ, đèn đuốc sáng trưng, phòng khách trang trí xa hoa mà giản dị, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sô pha.Cô gái ngồi trên đùi đối diện với người đàn ông, sau khi cố ý hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông cách cô chưa đầy mười centimet, chờ đợi câu trả lời của anh ta.Cánh tay ôm eo cô của Giang Ngộ siết chặt hơn, đôi mắt sâu thẳm không thể đoán được suy nghĩ của anh, ngón tay khớp xương rõ ràng khẽ vén vài sợi tóc dính trên má cô ra đằng sau.Thấy đôi mắt hồng hồng của cô, anh không trả lời câu hỏi của cô là hỏi thật dịu dàng: “Khóc rồi à?”Lâm Linh thầm nghĩ, cuối cùng anh cũng hỏi.Sau khi “ừ” khẽ, cô yếu đuối nhích lại gần, ôm eo anh: “Anh không bắt máy, em giải thích với họ nhưng họ không nghe, thật ra lúc đó em thấy đau lòng lắm.

Em cứ nghĩ, họ ghét em, anh cũng ghét em, có phải em thật sự không hề tốt nên chẳng ai thích em hay không.”Sau khi Lâm Linh nói câu này xong, bỗng nhiên phòng khách chìm trong yên tĩnh.Giang Ngộ im lặng hồi lâu, giọng khàn khàn, phủ nhận: “Không phải.”Hình như cô không hiểu, tò mò hỏi: “Không phải cái gì?”Giang Ngộ nhéo má cô: “Bọn họ ghen tỵ với em, em rất tốt, tốt hơn tất cả mọi người.

Anh đã cảnh cáo bọn họ, cho dù sau này chuyện gì xảy ra, em vẫn còn có anh.”Lâm Linh cắn môi, thiếu tự tin, rõ ràng đang lo lắng: “Thật hả anh, nhưng lỡ như anh không quan tâm đến em nữa…”Cuối cùng Giang Ngộ vẫn thở dài: “Là lỗi của anh, sau này anh sẽ không tái phạm nữa.”Lâm Linh không nói gì, biểu cảm trên mặt hơi do dự và chần chờ, có thể nhận thấy sự lo lắng trong mắt cô, giống như một chú nai con lo lắng sợ hãi, yếu ớt đáng thương.Từ nhỏ đến lớn, kinh nghiệm an ủi dỗ dành của Giang Ngộ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng toàn bộ số lần ít ỏi đó đều được sử dụng cho người phụ nữ trước mặt này.

Đúng là lần này anh đã sai, nếu anh có thể phát hiện mọi chuyện ngay từ lần đầu tiên thì cô sẽ không cần phải đối diện với những lời nói ác độc đó.Ánh mắt cô đã không còn thần thái ngày xưa, bây giờ nhìn sự đau lòng trong ánh mắt đó, không thể phủ nhận rằng, anh đã hết thuốc chữa rồi nên mới thấy đau lòng.Bỗng nhiên anh cảm thấy anh đã dạy dỗ những người đó quá nhẹ nhàng.Lúc này anh nhớ đến lời của trợ lý Triệu, có lẽ một món quà sẽ làm cô vui vẻ đôi chút."Đừng giận nữa, anh có quà cho em.

Mong công chúa nhỏ xinh đẹp nhân hậu sẽ tha thứ cho anh.”Lấy hộp trang sức từ ghế sô pha bên cạnh, mở nó ra, dưới ánh đèn thủy tinh, bộ trang sức lóe lên ánh sáng lấp lánh rực rỡ.Giang Ngộ cầm sợi dây chuyền kim cương rực rỡ đeo đích thân đeo lên cổ cô, cẩn thận vén mái tóc dài ngang lưng sang một bên, để lộ chiếc cổ trắng ngần thon thả, mở khóa, khom lưng cúi người đeo cho cô.Mặt Lâm Linh vùi vào ngực anh, ngửi mùi gỗ linh sam thơm nồng trên người anh, khó mà khống chế khóe miệng đang muốn cong lên không ngừng.Tự dưng không giận nữa là sao??!!Quả nhiên không có người phụ nữ nào có thể chống lại sự quyến rũ của nịnh nọt và kim cương.Cô đảm bảo cô thật sự không phải người phụ nữ ham hư danh, thật sự, cô không hề thích viên kim cương sáng lấp lánh làm mù mắt chó của cô đâu.Dẹp đi!Cô thích kim cương nhất hu hu hu hu hu, bộ trang sức này đẹp thật đó!Mặc dù Giang Ngộ cộc lốc nhưng thỉnh thoảng rất biết điều!Sử dụng hết sức lực toàn thân, đa phần là ép mình không được cười thành tiếng, không ngừng tự nói với mình là không được kiếm củi ba năm đốt một giờ không thể kiếm củi ba năm đốt một giờ.

Cô có thể nắm chắc anh trong tay hay không phụ thuộc vào ngày hôm nay!Đeo dây chuyền xong, Giang Ngộ lại lấy lắc tay tinh xảo trong hộp ra, Lâm Linh lén nhìn thoáng qua, lắc tay được xâu chuỗi từ những viên kim cương hồng được đánh bóng mượt mà, phối với mặt dây chuyền, đẹp đến mức không còn gì đẹp hơn!!!Lắc tay này, cô cũng rất thích!Cô cực kỳ vui mừng mong chờ nhìn tay anh, chờ anh đeo cho cô.Bàn tay cầm lắc tay của Giang Ngộ chợt dừng lại, ngón tay thon dài đẹp đẽ không nắm lấy cổ tay cô mà lại đi thẳng đến trước ngực, chọt nhẹ.Giọng điệu nghi ngờ: “Sao tim em đập nhanh vậy?”Lâm Linh hít một hơi thật sâu: “Em, em cảm động quá.”Chỉ thấy anh ngẩng đầu lên, nhìn cô, thấy hình như mắt cô hơi rưng rưng, duỗi tay lau cho cô: “Có phải em thấy tủi thân không?”Lâm Linh lắc đầu: “Không sao, chỉ cần anh luôn ở bên cạnh em, chút thiệt thòi này chẳng là gì cả.”Giang Ngộ vừa định nói gì đó nhưng lại cảm nhận xúc cảm trên tay hơi là lạ, không có cảm giác dính dính ướt át mà có cảm giác…Chạm vào bột.Thấy biểu hiện của anh không ổn, trong chớp mắt, Lâm Linh đang mê muội chợt nhớ đến, phấn má hồng quanh mắt cô…Chờ khi cô muốn ngăn anh lại thì mọi thứ đã không còn kịp nữa rồi.Giang Ngộ nhìn màu đỏ trên đầu ngón tay mình, im lặng.Anh không biết là có người có nước mắt màu đỏ?Lâm Linh…Lâm Linh xấu hỗ sững sờ ở tại chỗ… Bây giờ trong trường hợp này, có thể quyền chủ động đã không còn nằm trong tay cô nữa! Bây giờ chuyện duy nhất cô nên suy nghĩ là cô nên giải thích với anh như thế nào về việc nước mắt màu đỏ.Cô ngơ ngác thật đấy, không phải vô cớ mà suốt hai năm trời cô chẳng có tiến bộ gì.Bug lớn nhất là chính bản thân cô.Cô là con ngốc! Đang êm đẹp tự dưng cảm động làm gì!!!Im lặng hồi lâu, Giang Ngộ khẽ bẹo má cô lắc lắc: “Tính kế anh?”Mặt Lâm Linh bị anh véo hơi đau: “Anh hiểu lầm em rồi, em… Hôm nay anh tha cho em đi mà, em đâu cố ý.”Chuyện xảy ra bất ngờ nên đầu óc cô đã chập mạch rồi, không suy nghĩ được lý do gì nên dứt khoát kể lễ.“Anh có biết chuyện hôm nay đã làm em tổn thương đến mức nào hay không, em sắp tự kỷ rồi!”Giang Ngộ đẩy cô ra không thương tiếc: “Vậy hả, vui vẻ tự kỷ?”Lâm Linh: “…”Giang Ngộ không hề dùng sức nhưng Lâm Linh vẫn kêu đau, làm nũng: “Anh, em đau.”Vô dụng thôi.Giang Ngộ không hề rung động, lạnh lùng cười: “Có cái còn đau hơn.”Anh chưa kịp động đậy, Lâm Linh đã vội nhào vào lòng anh, muốn lấy lòng tự dâng môi mình lên chặn miệng anh lại, nói qua loa: “Ừm… Anh rộng lượng như vậy, chắc sẽ không so đo với em đâu mà, đúng không?”Giang Ngộ bắt được cô đang nhào vào lòng mình.“Không.”“Anh nghe em giải thích…”Lâm Linh vội vàng giải thích nên không nhìn thấy nụ cười ở đuôi mắt anh.——Mặc dù cuối cùng cô bị lật kèo nhưng cho dù thế nào chuyện này cũng đã trôi qua, cô và Giang Ngộ quay về trạng thái lúc trước, cô gửi tin nhắn cho anh, chỉ cần anh không họp thì bình thường sẽ trả lời trong vòng năm phút.Nhưng dần dà, tần suất trả lời lại giảm rồi.Không có ý gì khác, chỉ là khi Giang Ngộ nhìn màn hình toàn những câu như “Có đó không?”, “Ăn cơm chưa?”, “Đi làm chưa?”, “Tan làm chưa?”, anh thật sự không thể trả lời nổi, thật sự không hề muốn quan tâm đến cô.Cô có lệ hơn nữa được không?Lâm Linh lại khá hài lòng với trạng thái hiện tại.Đoàn làm phim lại tuyển nữ chính, là một tiểu hoa lưu lượng danh tiếng không tệ, kỹ năng diễn xuất cũng được.

Cô chưa bao giờ qua lại với tiểu hoa này nên không cần giống như trước, lúc nào cũng lo lắng sẽ xuất hiện cảnh tượng battle với Tôn Miểu Miểu.Cô chỉ là một bạch liên hoa bình thường mà thôi, không phải cao thủ cãi nhau, ngày nào cũng cãi nhau cô sẽ thấy mệt!Cũng may tiểu hoa lưu lượng này là người bình dị gần gũi, sau khi đến đoàn phim là chào hỏi diễn viên trong đoàn, còn tặng mọi người món quà nhỏ.Lâm Linh mở túi quà tặng ra, khi nhìn thấy quà là thỏi son mới nhất của nhãn hiệu nào đó thì cười tươi như nở hoa, nói ngay với Chu Tiểu Vân.Có thể mong chờ vào tiểu hoa này.Chu Tiểu Vân rất xem trọng đùi gà mười bảy nghìn nhưng lại chẳng quan tâm đến thỏi son mấy trăm nghìn: “Một thỏi son thôi mà đã thu phục được cậu rồi hả? Cậu chẳng có khí phách gì cả?”Lâm Linh: “Nếu không thì phải làm sao, cậu không thích cô ấy à? Hay là cậu và cô ấy đã từng xích mích?”Chu Tiểu Vân vội vàng xua tay: “Không có không có, cùng lắm lúc trước tớ đã từng thấy cô ta trên tivi, tớ đâu có quen cô ta nên đã qua lại gì đâu?”Lâm Linh không hiểu: “Cậu chưa bao giờ qua lại với cô ta thì tại sao giọng điệu của cậu lại thế, chẳng phải người ta có lòng tặng son cho chúng ta hả? Làm người quan trọng nhất là phải biết cảm ơn, từ nhỏ thầy cô đã dạy chúng ta phải dùng cái tâm lương thiện đối xử với mọi người, cậu quên rồi hả?”Chu Tiểu Vân nghe cô nói thì sững sờ, suy nghĩ hồi lâu không biết giáo viên tiểu học của cô có nói những lời như vậy không, sau đó tự tin nói: “Giáo viên của chúng ta chưa bao giờ nói câu này!”Vẻ mặt Lâm Linh bình tĩnh như thường: “Giáo viên chúng ta chưa bao giờ nói.”“Cho nên cậu…”“Đúng đó, tớ đang lừa cậu! Ha ha, không ngờ đúng không?”Chu Tiểu Vân không còn gì để nói, sau đó từ bỏ việc giãy dụa, chủ động tự thú, giọng điệu buồn bã: “Thật ta tớ đang ghen tị.”“Tại sao?” Lâm Linh rất tò mò, mặc dù Chu Tiểu Vân thích buôn chuyện, thỉnh thoảng ăn nói lung tung, có khi hơi khắt khe nhưng thật ra con người không hề xấu xa, tính tình vô tư, không phải loại người u ám như vậy.Chu Tiểu Vân kéo ghế đến gần cô, giảm âm lượng giọng xuống: “Cậu chưa biết hả, nữ chính mới đến đoàn phim chúng ta thật sự rất xuất sắc, thi vào Học viện Điện ảnh với thành tích thủ khoa, sau khi tốt nghiệp, nhờ việc vượt qua thử thách kỹ năng diễn xuất, giành được vai nữ chính, sau đó đi trên con đường bằng phẳng trải đầy hoa.

Diễn viên xuất sắc nổi tiếng như vậy, đối với tớ mà nói, giống như trăng và sao trên trời, là thứ mà tớ mong mỏi nhưng không thể chạm tới.”Nói xong, sắc mặt trầm trọng hơn:“Gia đình tớ thuộc dạng khá giả bình thường, trong nhà có anh trai chẳng có tiền, sống bình thường không tốt cũng chẳng xấu.

Từ nhỏ đến lớn, tớ cực kỳ hâm mộ những bạn nữ ngoan ngoãn được nhiều bạn bè trong lớp yêu mến.

Gia đình cô ta giàu có, ngày nào cũng mặc quần áo khác nhau, nghe nói đều là hàng xa xỉ, giá cả mỗi bộ bằng với tiền sinh hoạt nửa năm của cả nhà tớ, cho nên giấc mơ của tớ là kiếm được rất rất rất nhiều tiền, tớ cũng mong sẽ có một ngày tớ được giống như cô ta …”“Cho nên tớ tổng kết lại là, cậu đang muốn phất lên trong một đêm đúng không?”Chu Tiểu Vân chống nạnh: “Sao nào, tục tằng lắm hả?”Lâm Linh cười giễu: “Đâu có, chẳng phải đây là giấc mơ của công chúa nhỏ xóm nghèo hay sao?”Chu Tiểu Vân rất đồng ý, cảm thán: “Tại sao tớ không phải con gái của đại gia, tại sao ba mẹ tớ không phải người có tiền!”Lâm Linh an ủi cô: “Ui trời đừng nản chí, cho dù không giàu như người ta nhưng chúng ta vẫn là hòn ngọc quý độc nhất vô nhị trong tay người lớn, thật ra chúng ta là những cá thể độc lập, đừng hâm mộ người ta.

Mặc dù chúng ta không giàu như cô ấy nhưng chúng ta biết mơ mộng hơn cô ấy, nói không chừng một ngày nào đó nhà cậu được đền bù, đến lúc đó chẳng phải cậu sẽ thành tiểu thư con nhà đền bù hay sao?”Chu Tiểu Vân: “… Nghe cậu nói tự dưng tớ thấy hơi hy vọng nhỉ ha ha?”Lâm Linh gật đầu: “Hơn nữa, cậu đừng ủ rũ, đừng vì cô nữ chính xuất sắc mới đến mà cho rằng chúng ta kém cỏi không xứng tầm.

Chỉ cần chúng ta dũng cảm kiên trì, không ngừng cố gắng, bò càng ngày càng cao, sau này khi cậu quay đầu nhìn lại, thật ra cậu sẽ phát hiện… Cậu chỉ mới nhìn thấy một góc của tảng băng thôi, sau này sẽ có người xuất sắc, lộng lẫy và giàu có hơn đợi cậu ghen tị ha ha ha!”Chu Tiểu Vân: “…”Tớ dùng chân chó đá bay chén canh gà độc này!Sau khi hết nói nổi được một lát, Chu Tiểu Vân chuyên gia buôn chuyện lại trộm đến bên tai Lâm Linh thì thầm: “Cậu chưa biết hả, nữ chính mới đến này, không những bản thân cô ta xuất sắc mà gia cảnh cũng rất tuyệt đó!”Lâm Linh: “Tuyệt cỡ nào?”Chu Tiểu Vân: “Nghe nói gia đình cô ta là bạn bè của nhà họ Giang, cậu nói xem tuyệt không?”